Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Em Không Cần Cố Gắng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:09

Ngày cưới, cả Hà Nội dường như rực rỡ hơn nắng thu vàng óng. Lễ đường trang hoàng lộng lẫy với hàng ngàn đóa hồng trắng muốt, thảm đỏ trải dài từ cổng đến tận sân khấu. Quan khách đông nghịt, là những gương mặt tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, chính trị. khoác lên chiếc váy cưới trắng tinh khôi, lộng lẫy như công chúa trong cổ tích, nhưng lòng nặng trĩu. Tiếng nhạc du dương vang vọng, nhưng chẳng thấy gì ngoài tiếng trống n.g.ự.c đập thình thịch.

 

Duy Khang đó, vòm hoa, đợi . Anh vẫn điềm tĩnh như khi, ánh mắt hề biểu lộ cảm xúc đặc biệt nào. Khi cha trao tay cho , cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Bàn tay nắm lấy tay , ấm áp một cách kỳ lạ, nhưng vô cùng xa cách.

 

“Ánh Nguyệt, em lắm,” khẽ, giọng trầm ấm. Đó là lời khen đầu tiên dành cho . ngẩng lên , bắt gặp ánh mắt lướt qua một cách nhanh chóng, hướng về phía cha hai bên. Một thoáng hụt hẫng len lỏi trong lòng . Có lẽ, đây chỉ là một lời xã giao, đúng như trách nhiệm của một chồng trong ngày cưới.

 

Sau nghi thức cắt bánh, nâng ly chúc mừng, chúng chào hỏi từng bàn khách. Duy Khang luôn giữ một nụ chuyên nghiệp môi, những lời xã giao khéo léo. Anh giới thiệu với từng , gọi là “vợ ” một cách tự nhiên. trong ánh mắt , tìm thấy sự nồng nhiệt, bất kỳ dấu hiệu nào của một đàn ông mới kết hôn với phụ nữ yêu.

 

“Cô dâu chú rể đôi quá!” một phụ nữ lớn tuổi, vẻ là họ hàng thiết của nhà họ Nguyễn, với Duy Khang. “Khang nhà từ nay chăm sóc nhé!”

 

Duy Khang chỉ mỉm . “Cháu sẽ cố gắng để cô thất vọng ạ.” Lời của như một lời hứa với khác, hơn là một lời cam kết với . cạnh , cảm thấy như một bức tượng đẽ, chỉ mỉm và gật đầu, chút sức sống.

 

Đêm tân hôn, căn phòng ngủ rộng lớn trong biệt thự nhà họ Nguyễn chìm trong im lặng. bàn trang điểm, gỡ từng chiếc kẹp tóc, hình ảnh trong gương. Duy Khang bước , là bộ đồ ngủ đơn giản. Anh thẳng phòng tắm, một lời.

 

đợi, tim đập thình thịch. hình dung về đêm tân hôn nhiều, nhưng bao giờ nghĩ nó sẽ tĩnh lặng đến thế . Khi Duy Khang bước , mặc sẵn đồ ngủ, mái tóc còn vương nước. Anh , ánh mắt vẫn điềm tĩnh như chuyện gì xảy .

 

“Em cứ nghỉ ngơi ,” , giọng nhẹ nhàng. “Anh chút việc cần xử lý ở bệnh viện. Một ca cấp cứu đột xuất.”

 

ngẩn . “Bây giờ ạ? Đêm tân hôn của chúng mà?” Giọng giấu sự thất vọng. là bác sĩ, công việc của bận rộn, nhưng… ít nhất cũng một lời giải thích tử tế hơn chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-khong-can-co-gang/chuong-2.html.]

 

Duy Khang bước gần , đặt tay lên vai . “Anh xin . Đây là trường hợp khẩn cấp, thể trì hoãn. Em hiểu cho , ?” Anh , ánh mắt chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy sự kiên quyết. “Công việc của là cứu .”

 

gật đầu, cố gắng nuốt xuống sự tủi . “Vâng, em hiểu mà. Anh cứ .” Dù , nhưng lòng vẫn quặn thắt. Anh ưu tiên công việc hơn cả đêm tân hôn của chính . Điều đó cho thấy thực sự vị trí đặc biệt nào trong lòng .

 

Anh khẽ siết nhẹ vai , bước . tiếng cửa đóng , tiếng xe lăn bánh khỏi sân. Căn phòng chìm im lặng. xuống giường, tấm ga trải giường vẫn còn thơm mùi vải mới, nhưng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Nước mắt lăn dài má. Cuộc hôn nhân , ngay từ đêm đầu tiên, mang một màu sắc ảm đạm.

 

Những ngày đó, cuộc sống hôn nhân của chúng diễn đều đặn, nhưng hề sự gắn kết. Duy Khang từ sáng sớm, về nhà muộn, đôi khi còn trực đêm ở bệnh viện. Khi về đến nhà, thường mệt mỏi, chỉ kịp ăn vội bữa tối vùi đầu đống tài liệu y khoa.

 

“Anh vẻ bận rộn,” một , khi thấy đang lật giở những cuốn sách y học dày cộp. cố gắng nấu những món thích, sắp xếp tủ sách của , nhưng dường như hề để ý.

 

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lơ đãng. “Ừ, công việc ở bệnh viện luôn mà em. Có những ca khó, những bệnh nhân cần theo dõi sát . Anh thể lơ là .”

 

“Vậy thời gian nghỉ ngơi ?” hỏi, giọng chút lo lắng thực sự. thấy gầy trông thấy.

 

Anh khẽ lắc đầu. “Thời gian là thứ xa xỉ với một bác sĩ phẫu thuật. mà. Em đừng lo.” Anh mỉm với , một nụ trấn an, nhưng cũng là nụ của một xa lạ.

 

cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của . Ngôi biệt thự rộng lớn, lộng lẫy, nhưng thiếu ấm của một gia đình. cố gắng quen với nếp sống của nhà chồng, học cách quản lý gia đình lớn, nhưng thứ đều diễn một cách máy móc. Duy Khang, chồng của , luôn giữ một cách nhất định. Anh tử tế, lịch thiệp, nhưng hề gần gũi. Sự dịu dàng của , nhận , là sự dịu dàng của một bác sĩ dành cho , chứ sự dịu dàng đặc biệt dành cho vợ .

 

bắt đầu tự hỏi, liệu thực sự là bến đỗ bình yên của , chỉ là một phần trong kế hoạch hảo của gia đình ? Và còn , liệu thể tìm thấy bình yên trong cuộc hôn nhân , khi trái tim ngày càng cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng?

Loading...