Em Không Cần Cố Gắng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:13
Một buổi chiều Hà Nội đổ cơn mưa tầm tã. Mưa như trút nước, xối xả lên mái ngói, ào ào những tán cây. lặng thinh bên khung cửa sổ phòng khách, khu vườn ngập trong màn nước trắng xóa. Tiếng mưa rơi lộp bộp, hòa cùng tiếng gió rít, tạo nên một bản giao hưởng buồn bã. Lòng cũng nặng trĩu như bầu trời xám xịt ngoài .
đây, mưa rơi, từ lâu . Cảm giác cô đơn, trống rỗng bủa vây lấy . Mọi thứ trong căn nhà đều quá rộng lớn, quá xa hoa, nhưng lấy một chút ấm. Duy Khang vẫn về. Anh lẽ đang bận rộn trong bệnh viện, đang đường về, nhưng dù thế nào nữa, cũng sẽ về muộn, như khi.
thầm than thở về phận nghiệt ngã của bản . Một cuộc hôn nhân tình yêu, một chồng xa cách, một cuộc sống đầy đủ vật chất nhưng nghèo nàn cảm xúc. cố gắng chấp nhận, cố gắng khép chặt trái tim , nhưng đôi khi, những cảm xúc kìm nén trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nước mắt lăn dài má, hòa cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
thành tiếng, chỉ để nước mắt tự do chảy. bất cứ ai thấy sự yếu đuối của . quá mệt mỏi với việc gồng mạnh mẽ, tỏ thỏa mặt . chỉ yếu đuối một , thật to, giải tỏa hết những uất ức trong lòng.
Tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên. giật , vội vàng lau vội những giọt nước mắt còn vương khóe mi. Chắc là Duy Khang về. cố gắng hít thở sâu, lấy vẻ mặt bình thản thường ngày. thấy trong bộ dạng .
Tiếng bước chân vọng từ sảnh chính, dần tiến về phía phòng khách. đầu , vẫn giả vờ như đang say sưa ngắm mưa. tiếng cởi áo khoác, đặt ô xuống. Rồi tiếng bước chân dừng ngay phía lưng .
“Nguyệt?” Giọng trầm ấm, nhẹ nhàng gọi tên . Một sự bất ngờ. Anh hiếm khi gọi tên một cách mật như , thường chỉ là “em” hoặc “cô Ánh Nguyệt”.
khẽ giật , nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Anh về ?” hỏi, giọng chút khàn khàn vì .
Anh gì, chỉ đó. cảm nhận ánh mắt đang chằm chằm . Một sự im lặng kéo dài, nặng nề, khiến cảm thấy khó thở. dám , sợ sẽ thấy đôi mắt sưng húp của .
Rồi, Duy Khang bất ngờ bước gần hơn. Anh quỳ xuống bên cạnh , ngang tầm mắt , khiến đầu đối mặt với . Ánh mắt sâu thẳm, thẳng , như xuyên thấu tận tâm can. cảm thấy đông cứng cái đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-khong-can-co-gang/chuong-5.html.]
“Em cần cố gắng đến thế, Ánh Nguyệt,” , giọng trầm ấm, chứa đựng sự thấu hiểu lạ lùng. “Mọi thứ trong em, đều hiểu rõ.”
Tim đập mạnh một cách bất thường. Những lời như một tia sét đánh thẳng trái tim đang đóng băng của . Anh hiểu? Anh hiểu cái gì? Làm thể hiểu khi chúng xa cách đến ? Làm thể hiểu khi cố gắng che giấu thứ?
Nước mắt trào , thể kìm nén nữa. , đôi mắt nhòe vì nước. “Anh gì ? Anh hiểu cái gì chứ? Anh thể hiểu khi … luôn xa cách như ?” Giọng nghẹn ngào, lẫn trong tiếng nức nở.
Duy Khang đưa tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt má . Bàn tay ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lẽo mà vẫn luôn cảm nhận từ . “Anh em chịu đựng nhiều. Anh em cảm thấy cô đơn trong cuộc hôn nhân . Anh em cố gắng một vợ , dù thể đáp như em mong .”
lắc đầu nguầy nguậy, tin những gì đang . “Không thể nào. Anh luôn bận rộn, luôn đặt công việc lên hết. Anh thể những gì em nghĩ, những gì em cảm thấy?”
Anh thở dài, ánh mắt chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm mà từng thấy. “Anh thể bận rộn, Nguyệt. Công việc của , nó đòi hỏi sự hy sinh. nghĩa là quan tâm đến em.” Anh thẳng mắt , giọng đầy chân thành. “Anh luôn quan sát em, từng cử chỉ, từng ánh mắt của em. Anh em cố gắng đến nhường nào, và cảm thấy vì thể cho em một cuộc hôn nhân trọn vẹn như em đáng hưởng.”
sững sờ. Tất cả những giả định của về , về sự thờ ơ của , dường như đang sụp đổ. Anh hề thờ ơ. Anh vẫn luôn quan sát . tại sớm hơn? Tại để chìm đắm trong sự cô đơn và tuyệt vọng lâu đến ?
“Vậy tại … tại cứ giữ cách?” hỏi, giọng run run. “Tại để em nghĩ rằng em quan trọng với ?”
Duy Khang trả lời ngay. Anh nắm lấy tay , bàn tay ấm và vững chãi. Anh ngoài cửa sổ, nơi màn mưa vẫn đang trắng xóa, như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong những giọt mưa rơi. Rồi , ánh mắt đầy phức tạp, cả sự mệt mỏi, sự hối , và cả một điều gì đó mà thể gọi tên.
“Có những điều… thể ngay , Nguyệt,” khẽ. “ em , em hề đơn độc. Anh ở đây. Và … sẽ để em chịu đựng một nữa.”
Lời của , cùng với cái nắm tay ấm áp, khiến trái tim tan chảy. Niềm hy vọng tắt lịm bấy lâu nay bỗng nhiên bùng cháy trở , mạnh mẽ hơn bao giờ hết. , nên lời. Hóa , đàn ông lạnh lùng, xa cách mà vẫn nghĩ, ẩn chứa một tâm hồn sâu sắc đến . Và hóa , vẫn luôn ở đó, lặng lẽ quan tâm đến , dù hề .