Em Không Cần Cố Gắng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:12
Kể từ cái đêm Duy Khang vội vã chạy đến bệnh viện vì một bệnh nhân cũ, ngừng nỗ lực. còn cố gắng nấu những món ăn thích, còn đợi về để hỏi chuyện công việc. cũng đến bệnh viện thăm nữa. học cách sống một trong ngôi biệt thự rộng lớn , như một cái bóng lặng lẽ.
“Dạo con vẻ ít hơn,” chồng nhận xét trong một bữa ăn trưa. Bà với ánh mắt lo lắng. “Có con quen với cuộc sống ở đây ?”
lắc đầu, cố nở một nụ gượng gạo. “Không gì ạ. Con chỉ mệt một chút. Dạo con sách, nhiều nên ít hơn thôi ạ.” bà lo lắng, cũng bà rằng cuộc hôn nhân của chúng đang lạnh lẽo đến nhường nào.
Bà thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì . Có gì cứ với nhé. Con dâu của , luôn yêu thương.” bà thật, nhưng tình yêu thương đó thể lấp đầy trống trong trái tim .
Duy Khang vẫn . Anh vẫn bận rộn với công việc, vẫn về nhà muộn, vẫn lịch thiệp và tử tế. sự tử tế đó, đối với , giờ đây chỉ là một lớp vỏ bọc. còn thấy hy vọng sự đặc biệt nào trong ánh mắt . Anh đối xử với như một bạn, một trong gia đình, nhưng là một vợ mà yêu thương.
“Em mua sắm , Nguyệt?” một , hỏi khi thấy đang thẫn thờ trong phòng khách. “Anh thể nhờ tài xế đưa em . Hoặc nếu em , thể sắp xếp thời gian đưa em cùng.”
, ánh mắt trống rỗng. “Không cần . Em gì mua cả. Anh cứ .” đáp lời một cách thờ ơ, chút cảm xúc. cố gắng vì , bởi vì , những cố gắng đó chỉ là trách nhiệm, là tình cảm.
Anh một lát, khẽ gật đầu. “Vậy . Em cứ nghỉ ngơi nhé.” Rồi lưng bước , để một trong gian rộng lớn. cảm thấy một sự cay đắng dâng lên trong cổ họng. từng mong chờ những lời đề nghị như thế , nhưng giờ đây, nó chỉ khiến thêm mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-khong-can-co-gang/chuong-4.html.]
bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho bản . sách, học cắm hoa, thêu thùa, những thứ mà đây từng thời gian để . cố gắng lấp đầy trống trong cuộc sống bằng những thú vui cá nhân, để nghĩ đến cuộc hôn nhân vô vị . chấp nhận sự thật rằng chọn một cuộc sống bình yên, nhưng nó là một bình yên lạnh lẽo, ấm của tình yêu.
Có những đêm, trằn trọc ngủ . tiếng Duy Khang về nhà, tiếng bước nhẹ nhàng phòng tắm, tiếng xuống giường bên cạnh. Anh bao giờ chủ động chạm , cũng bao giờ những lời ngọt ngào. Anh chỉ đó, tĩnh lặng như một pho tượng. cũng , lưng về phía , giả vờ ngủ. Khoảng cách giữa chúng chỉ là về mặt thể xác, mà còn là một vực sâu đáy trong tâm hồn.
“Hôm nay em ?” hỏi một buổi sáng, khi chúng đang ăn sáng. Đó là một trong ít những chủ động bắt chuyện với .
lắc đầu. “Không ạ. Em ở nhà sách.”
“Vậy ,” . “Nếu em thấy buồn chán, em thể tìm một công việc gì đó nhẹ nhàng. Hoặc học thêm một khóa học nào đó. Em nhiều thời gian rảnh mà.”
, và thấy sự quan tâm trong lời của . đó là sự quan tâm của một trai dành cho em gái, hoặc một chủ dành cho công, chứ của một chồng dành cho vợ. Anh đang cố gắng giúp lấp đầy thời gian, chứ lấp đầy trái tim .
“Em cần ,” , giọng lạnh nhạt. “Em mà. Em thích cuộc sống hiện tại.” bận tâm về nữa. tự khép chặt trái tim, chấp nhận phận của . Cuộc hôn nhân trở thành một hợp đồng, một trách nhiệm, hơn kém.
còn mong đợi gì từ Duy Khang nữa. mong sẽ yêu , mong sẽ dành thời gian cho , cũng mong sẽ trở thành bến đỗ bình yên mà từng mơ ước. chỉ mong cuộc sống cứ thế trôi , lặng lẽ và yên bình, sóng gió, đau khổ. từ bỏ quyền yêu thương, quyền là đặc biệt của . chấp nhận một cuộc sống hôn nhân lạnh lẽo như sương sớm Hồ Tây, nơi cảm xúc đều đóng băng, và trái tim cũng .
tin rằng đây là con đường duy nhất để thể tồn tại một cách danh dự. tự nhủ rằng sự bình yên , dù thiếu vắng tình yêu, vẫn hơn vạn một cuộc sống đầy biến động và đau khổ. học cách tự an ủi , tự xoa dịu những vết thương lòng, và tự con đường của riêng , trong chính ngôi nhà của . trở thành một cái bóng, sống lặng lẽ bên cạnh một chồng chỉ trách nhiệm mà tình yêu. Đó là lựa chọn của , và sẽ hối hận. Hay ít nhất, tự lừa dối như .