Em Là Mục Tiêu Cả Đời Của Anh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
Đêm khuya, tôi đang ở công ty làm thêm giờ để chỉnh sửa phương án.
Cả công ty rộng lớn chỉ còn lại mấy nhân viên bị giữ lại tăng ca, cùng với sếp trong văn phòng.
Đúng lúc đó Thẩm Vận bất ngờ gọi điện, vừa bắt máy đã nghe tiếng hú hét như khỉ:
"Đoán xem nào? Chị em cậu vừa trúng số phát tài rồi haha! Mình trúng xổ số năm mươi vạn đây!"
Nghe xong, tôi lặng lẽ cúp máy, con bé này suốt ngày trêu tôi, có lần lừa bảo trúng năm triệu, lúc đó tôi tin thật, suýt nữa thì nghỉ việc định theo nó đi tiêu xài.
Một lúc sau, Thẩm Vận gửi tấm ảnh chụp số dư tài khoản ngân hàng.
Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn... cũng chỉ năm mươi vạn thôi, tôi làm mấy năm cũng có, hờ hờ, tuyệt đối không ghen tị đâu.
Tôi đang định nói gì đó thì nó lại gửi tiếp một tin nhắn thoại:
"Xin phép sếp cậu đi, mình dẫn cậu đi xem người mẫu nam."
...
Cười ch ết tôi rồi, trông tôi giống kiểu phụ nữ thích ngắm trai đẹp lắm hả?
Đúng vậy, là tôi đấy.
"Khi nào đi?"
"Tối nay luôn đi, chơi thẳng đến tối mai luôn."
Kệ xem nó có thật trúng số hay không, không đi thì phí, phải nghĩ cách xin nghỉ thôi.
2.
Tôi gõ cửa phòng làm việc của sếp, rồi giả vờ ôm trán làm bộ rất mệt mỏi.
"Ông chủ, em hình như bị ốm rồi, giờ cảm thấy đầu đặc biệt chóng mặt, có thể xin phép..."
Lời còn chưa kịp nói hết, tôi đã đờ người ra khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế văn phòng.
Nghịch thiên!
Ông chủ hói đầu chỉ sau một đêm bỗng biến thành soái ca đỉnh cao!
Khoan đã, hình như soái ca này là bạn thân từ nhỏ đã đi nước ngoài nhiều năm của tôi - Tống Dật Chi.
Lúc này, anh ta đang dùng ánh mắt đầy giễu cợt quan sát tôi, dường như đang nói: Cứ tiếp tục diễn đi.
Dù không rõ tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhưng giờ tôi chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn, lảo đảo bước đến trước mặt anh ta.
"Sao anh lại ở đây?"
Tống Dật Chi thờ ơ lên tiếng: "Công ty này là của ba tôi, giờ giao cho tôi quản lý."
"...À, thưa ông chủ, em muốn xin nghỉ một ngày."
"Lý do?"
"Ông chủ không nhìn ra sao, em ốm thế này rồi."
Tống Dật Chi trầm ngâm giây lát, gật đầu: "Được, về nghỉ ngơi đi."
Đồng ý luôn rồi?
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ làm khó tôi một phen, bởi trước đây tôi thường trêu chọc anh ta lắm.
3.
Tâm trí quay về quá khứ.
Tôi và Tống Dật Chi từ nhỏ đã thường xuyên chơi cùng nhau, trùng hợp thay, từ tiểu học, trung học cơ sở đến phổ thông, chúng tôi đều học chung lớp, lại còn ngồi rất gần nhau, không cùng bàn thì cũng trước sau.
Tống Dật Chi tính tình khá nhút nhát, hướng nội, đặc biệt dễ xấu hổ, vì thế tôi rất thích trêu chọc anh ta, thường lợi dụng lúc anh ta gục mặt xuống bàn ngủ để bí mật tết tóc đuôi sam cho anh ta.
Các bạn học đi ngang thấy những búi tóc nhỏ trên đầu Tống Dật Chi đều bắt đầu cười cợt, còn anh ta khi tỉnh dậy phát hiện bị trêu chọc cũng không giận, chỉ đỏ mặt.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Tống Dật Chi được gia đình sắp xếp đi du học nước ngoài, còn tôi thì chọn ở lại trong nước, từ đó chúng tôi dần mất liên lạc.
Giờ đây, anh ta đã lột xác khỏi vẻ ngây ngô ngày nào, trở nên chín chắn, vững vàng, còn trở thành ông chủ của tôi.
Nghe nói khi ở nước ngoài Tống Dật Chi đã tự mình gây dựng nên sự nghiệp, là tân binh nổi danh trong giới thương trường, dù rất không muốn khen nhưng hiện tại anh ta đúng là người trẻ tài cao.
Chà, không hổ là "Con nhà người ta" trong lời mẹ tôi.
4.
Sau khi được chấp thuận, tôi nhanh chóng về nhà bắt đầu lựa chọn trang phục đi chơi, cuối cùng chọn bộ đồ gợi cảm mà trước giờ chưa dám mặc ra đường.
Sau khi trang điểm xong, Thẩm Vận đã lái xe đến dưới nhà tôi.
Tôi chạy xuống dưới, mới phát hiện cô ấy thuê một chiếc xe thể thao, chẳng lẽ cô bạn này thật sự trúng số rồi?
Thấy tôi bước ra, Thẩm Vận mắt sáng lên, kéo kính râm xuống một chút.
"Chị em ơi, bộ này đỉnh quá! Sao bình thường không thấy mặc vậy?"
Tôi cười khẽ, mở cửa xe ngồi lên.
"Đi nhanh đi, đi ngắm trai đẹp thôi!"
"Được rồi, hôm nay chắc chắn sẽ cho cậu chơi đã thì thôi!"
5.
Trên sân khấu, những chàng trai sáu múi đang nhảy với thân hình trần, có một em út còn nháy mắt với tôi, khiến tôi ngượng chín mặt.
Khi vũ đạo kết thúc, bốn chàng trai tiến về phía chúng tôi.
"Chị gái ơi, muốn chụp ảnh chung không ạ?"
Tôi gật đầu liên tục, suýt nữa hét lên vì phấn khích, đây là bốn người tôi thấy đẹp trai nhất.
Tôi đưa điện thoại cho Thẩm Vận, nhờ cô ấy chụp giúp mấy tấm với các chàng trai, cô ấy đảo mắt rồi miễn cưỡng đồng ý.
Bốn chàng trai đứng hai bên tôi, bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, tạo dáng xinh đẹp nhưng trong lòng đã vui sướng tột độ, chuyến đi này không uổng phí.
Chụp xong, mắt tôi gần như bị chói vì đèn flash.
Thẩm Vận trả lại điện thoại, tôi lướt qua album với hàng trăm bức ảnh, chọn ra mấy tấm có thể chỉnh sửa, định về nhà edit xong đăng lên mạng xã hội.
"Ê, chụp giúp tôi mấy tấm nữa đi."
Tôi cầm điện thoại của Thẩm Vận, bắt đầu chụp nghiêm túc, gần như nằm xuống đất mới chụp được mấy tấm ưng ý.
"Đỉnh quá Trình Cẩn, phải thưởng cho cậu thôi!" Nói rồi, cô ấy chuyển cho tôi năm nghìn tệ.
Tôi suýt nữa quỳ xuống, chị ơi, chị là người chị duy nhất của em!