Em Là Mục Tiêu Cả Đời Của Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
6.
Về nhà, tôi vui vẻ đăng những bức ảnh đã chỉnh sửa lên mạng xã hội.
Sáng hôm sau thức dậy, cầm điện thoại lên thấy màn hình hiện 99+ tin nhắn, khiến tôi giật mình nhảy khỏi giường.
Run rẩy mở WeChat, phát hiện toàn là tin nhắn từ đồng nghiệp, đọc kỹ nội dung xong, tôi choáng váng.
"Trời ơi cậu với sếp đang hẹn hò à??"
"Cẩn ơi, cậu với sếp có chuyện gì vậy, cậu thấy comment của anh ấy dưới bài đăng chưa?"
Tôi vội mở bài đăng hôm qua thì ra quên chặn Tống Dật Chi.
Anh ấy comment một câu: "Giả bệnh xin nghỉ chỉ để đi tìm mấy gã đàn ông hoang dã đó à? Anh không đẹp trai bằng họ sao?"
...
Phải thừa nhận rằng, Tống Dật Chi đúng là rất đẹp trai, đẹp hơn cả những người mẫu nam ngoài kia.
Hồi cấp ba, anh ấy đã là soái ca được cả trường công nhận, khuôn mặt ấy đẹp đến mức trời ghen đất hận.
Lý do chính khiến tôi thích chơi với anh ấy hồi nhỏ chính là vì anh ấy quá ư là tuấn tú.
Trước khi kịp hiểu ý nghĩa câu bình luận của anh ấy, Tống Dật Chi đã gọi video call qua.
Tôi vội vàng tắt máy.
Nếu để anh ấy thấy bộ dạng đầu tóc rối bù vừa ngủ dậy này, chắc chắn anh ấy sẽ cười nhạo tôi cả đời.
Suy nghĩ một lát, tôi soạn tin nhắn gửi đi:
"Gì vậy? Ngày nghỉ của em chưa hết mà."
Tống Dật Chi lập tức trả lời bằng voice message: "Sao lại giả vờ ốm để lừa anh? Còn đi tìm mấy gã đàn ông hoang kia nữa... Nếu thích trai đẹp, nhìn anh chưa đủ sao?"
7.
Nghe xong tin nhắn thoại này, biểu cảm trên mặt tôi phức tạp đến mức biểu đồ hình quạt cũng không thể thống kê hết.
Anh ta muốn nói gì vậy? Thích tôi ư?
Không tin, không thể nào, dù có thật cũng không yêu đương.
Từ nhỏ tôi đã cho rằng tình yêu là thứ không đáng tin, đàn ông thì thích được chứ yêu đương thì không.
Với quan điểm đó, đến giờ tôi chưa từng yêu ai.
Dù rất muốn đọc mà không trả lời nhưng cứ thế này cũng không ổn.
Đang lúng túng không biết xử lý thế nào, trong đầu tôi chợt lóe lên thành ngữ: "Giả ngu giả điếc."
"Chưa đủ, với lại họ không phải đàn ông hoang, họ là thần tượng của em."
Anh ấy lại gửi voice message, giọng có chút bất lực: "Em thật sự không hiểu ý anh sao?"
"Em hiểu mà, anh thấy mình đẹp trai hơn họ."
Gửi đi rồi mà bên kia mãi không phản hồi, có lẽ bị tức điên rồi.
Nhưng thế cũng tốt, khỏi phải nghĩ cách đối phó.
Chỉ là... ngày mai đi làm sẽ khổ.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đồng nghiệp vây quanh chất vấn tứ phía ngay khi vừa đặt chân đến công ty, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
8.
Có lẽ do hôm qua không nghỉ ngơi đủ, hôm nay tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Thấy Tống Dật Chi có vẻ không trả lời nữa, tôi đành quay lại giường ngủ tiếp.
Giấc ngủ này kéo dài cả ngày, khi tỉnh dậy đã xế chiều.
Đầu tôi đau như búa bổ, cầm điện thoại lên xem thì trời ơi, lại 99+ tin nhắn, toàn của Tống Dật Chi gửi.
12:00: "Trình Cẩn."
12:20: "Đừng giả ngu."
13:00: "Anh về nước là vì em, anh thích em."
14:03: "Em có biết không, khi thấy những nam sinh chụp ảnh chung với em, anh thật sự rất ghen tị."
14:05: "Em rất thích kiểu nam sinh như vậy sao?"
14:10: "Quay lại làm việc đi, anh muốn được gặp em."
15:00: "Trả lời anh đi, anh xin em."
…
Kéo xuống tận cuối tin nhắn, tim tôi đập loạn xạ không kiểm soát.
"Mở cửa."
Bất chấp bộ dạng vừa ngủ dậy xấu xí thế nào, tôi xỏ dép chạy thẳng ra cửa.
Mở cửa ra, ngay lập tức tôi thấy gương mặt Tống Dật Chi đang ửng hồng, không khí xung quanh phảng phất mùi rượu nhẹ.
Anh cúi đầu dựa vào vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ khiến da tôi vừa nóng bừng vừa ngứa ngáy.
"Sao không trả lời tin nhắn của anh? Anh đợi mà không thấy em hồi âm, lòng buồn không chịu nổi... Anh rất thích em."
Tôi vội đổi đề tài: "Anh uống rượu à? Biết mình uống một ly là say mà còn dám uống."
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tống Dật Chi ra nhưng anh siết chặt cổ tay tôi.
"Chị gái, có thể thích em không? Chỉ một chút xíu thôi cũng được..."
Tim tôi đập thình thịch, nói không ra hơi: "Anh... anh lớn tuổi hơn em, đừng gọi em là chị gái."
Ngay sau đó, đôi môi nóng ấm của anh ép chặt vào tôi, hai hơi thở nồng nàn quyện vào nhau.
9.
Khi bình tĩnh lại, tôi dùng hết sức đẩy anh ra, thở hổn hển.
"Anh bị điên à?" Tôi tức giận trừng mắt nhìn Tống Dật Chi.
Anh cười, anh ta thật sự đã cười, tôi tức đến mức không ngừng đấm vào ngực anh nhưng dường như anh càng thích thú hơn...
"Anh muốn cưới em."
Tôi choáng váng.
Lúc này Tống Dật Chi trông rất tỉnh táo, không chút gì say rượu như nãy.
Tôi nghi ngờ hỏi: "Anh giả vờ say?"
Anh làm bộ ngây thơ: "Chị gái, em đâu có nói em say, là chị tự nghĩ vậy thôi..."
Tôi vừa giận vừa buồn cười, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi nghiêm túc: "Được, anh thích em điều gì? Bắt đầu thích từ khi nào? Đã thích bao lâu rồi?"
Tống Dật Chi vừa định mở miệng trả lời thì tôi ngắt lời.
"Em yêu cầu anh viết một bài luận ngắn 1000 chữ giải thích."
Anh ngẩn người, khẽ cúi đầu mỉm cười, giọng nói ấm áp vang bên tai: "1000 chữ? Ít quá, 5000 chữ đi."
Tôi há hốc miệng, không biết nói gì, thật sự có thích đến vậy sao?
"Vừa rồi là anh quá xúc động, xin lỗi." Tống Dật Chi đột nhiên xin lỗi khiến tôi càng thêm bối rối.
"Tiểu luận anh sẽ gửi cho em sau. Em chưa ăn tối đúng không? Vốn định đến đây để mang đồ ăn vặt cho em." Anh nhặt chiếc túi ở góc tường lên, bên trong toàn là món ăn vặt tôi thích.
"Cảm ơn anh!"
Nhìn thấy đồ ăn, chuyện vừa xảy ra lập tức bị tôi quên sạch. Tôi ôm chặt chiếc túi, chạy vội vào nhà.
Cả ngày hôm nay ngủ li bì, chưa ăn gì, đói ch ết đi được.
Ngoài cửa, Tống Dật Chi nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, khẽ cười một tiếng rồi đóng cửa giúp tôi trước khi quay lại công ty.
10.
Sau khi xơi hết đống đồ ăn vặt, tôi mới phát hiện Tống Dật Chi đã đi rồi.
Hình ảnh Tống Dật Chi hôn tôi lúc nãy bỗng hiện lên trong đầu, mặt tôi đỏ bừng, vùi đầu vào gối ôm che mặt.
Đó là nụ hôn đầu của tôi mà!!
Bình tĩnh lại, tôi gọi điện cho Thẩm Vận, cô ấy bắt máy ngay lập tức.
Kể lại chuyện hôm nay xong, Thẩm Vận tỏ ra vô cùng phấn khích.
"Chị em ơi, cuối cùng cậu cũng sắp thoát ế rồi!"
Tôi hét lên: "Gì chứ, tôi không thích hắn, thoát ế kiểu gì?"
Thẩm Vận chép miệng hai tiếng, giọng đầy hoài nghi: "Cậu chắc chứ? Tiểu Cẩn à, trước đây cậu bị tỏ tình đâu có ngại ngùng thế này, toàn mặt lạnh như tiền, chẳng thèm nói thêm lời nào với người mình không quan tâm."
"Đó là vì người ta không như Tống Dật Chi, trực tiếp cưỡng hôn tôi đấy, cậu bị cưỡng hôn mà không ngại à?"
Cô ấy thở dài: "Nếu cậu không có cảm tình với Tống Dật Chi, đã chẳng mở cửa cho hắn vào rồi."
Tôi im lặng, quả thực tôi sẽ không mở cửa cho bất kỳ kẻ theo đuổi nào mà mình không thích.
"Thôi, tự cậu nghĩ xem cảm giác với hắn thế nào đi, tôi khá là ủng hộ hắn đấy." Nói xong, Thẩm Vận cúp máy.
Tôi ngồi trên giường, nhìn chiếc điện thoại đã tắt màn hình, chìm vào suy tư.
Tôi thừa nhận, tôi thật sự có cảm tình với Tống Dật Chi, mà không chỉ một chút.
Bắt đầu rung động từ khi nào? Không nhớ nữa nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Có lẽ là vì những lần đùa giỡn trước đây, khi bị tôi đánh, anh chưa bao giờ đánh trả mà chỉ cười hỏi tôi có đau tay không.
Hoặc có thể là những lúc ngồi cùng bàn, anh chống cằm nhìn tôi chăm chú, khi bị phát hiện lại vội vã quay đi làm ra vẻ bình thản, trông rất ngượng ngùng nhưng tôi lại thấy có chút đáng yêu...
Từ thời cấp ba, tôi đã nảy sinh tình cảm khác biệt với anh, chỉ là tôi không muốn thừa nhận, cũng không tin vào tình yêu.
Có lẽ yêu đương không tệ như mình tưởng? Tôi nghĩ, có thể thử một lần xem sao.