Em Muốn Sờ Cơ Bụng Của Anh
Chương 1
1.
“Ngày mai được không?”
Tôi chân thành hỏi.
Anh đẹp trai bên kia màn hình hơi ngạc nhiên.
“Hả?”
Lúc này phía bên đó đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó giọng anh tôi vang lên.
“Lão Tống, mình đến lấy điện thoại!”
Trai đẹp đi mở cửa, có hơi mơ màng nói với anh tôi: “Em gái cậu gọi điện thoại cho cậu.”
Anh tôi thắc mắc.
“Lâm Hi?”
Sau đó khuôn mặt to oạch của anh trai xuất hiện trên màn hình điện thoại tôi.
Anh trai thấy tôi thì hơi bất ngờ.
“Woa, nhớ anh sao?”
“Không có.” Tôi nói thật.
Anh tôi: “…”
“Mẹ nói em gọi cho anh hỏi xem còn sống không.”
“…”
Anh tôi ôm tim: “Chắc chắn là trả thù! Mẹ sinh ra em chắc chắn là vì trả thù lúc trước anh dùng son của mẹ để vẽ rùa trên tường!”
Tôi không phủ nhận, dù sao khi còn nhỏ anh tôi làm không ít chuyện khiến quý bà ưu nhã nhà tôi bùng nổ.
Nói thêm vài câu, xác định anh trai vẫn ổn, hai chúng tôi cúp điện thoại.
Trước khi cúp tôi còn dặn anh trai: “Gửi định vị của anh cho em.”
Mặc dù anh trai không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Tôi theo định vị mua vé máy bay, nói với mẹ một tiếng rồi lén trốn bố ra ngoài.
Năm rưỡi sáng hôm sau, tôi đến khách sạn anh trai đang ở.
Phòng của trai đẹp cũng rất dễ tìm, vậy nên năm giờ ba mươi ba phút, tôi đã đứng trước cửa phòng anh.
“Ai đó.”
“Lâm Hi.”
Một phút sau, một anh đẹp trai đầu bù tóc rối há miệng trừng mắt mở cửa phòng.
Tôi giải thích: “Em đến nhìn cơ ngực và cơ bụng của anh.”
“…”
Trai đẹp không nói chuyện, mặt nghiêm nghị gõ cửa phòng bên cạnh.
Một phút sau, anh tôi với quả đầu ổ gà cũng mơ màng mở cửa.
“Làm sao?”
Anh đẹp trai nghiêm mặt nhường đường.
Anh tôi nheo mắt nhìn, vừa nhìn đã bị dọa cho tỉnh táo.
“Cmn! Lâm Hi! Nửa đêm em phát điên cái gì vậy?”
Tôi chỉ về phía anh đẹp trai.
“Em đến nhìn cơ bụng và cơ ngực của anh ấy, hơn nữa bây giờ đã năm rưỡi sáng, không phải nửa đêm.”
Anh trai: “…”
Trai đẹp: “…”
Anh tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với trai đẹp mắng: “Tống Du! Cậu không còn việc gì làm hay sao mà chọc đến con bé?”
Trai đẹp cúi đầu, thành khẩn nói: “Thật xin lỗi.”
Tôi cũng rất thành khẩn: “Không sao, cho em nhìn cơ bụng và cơ ngực một chút là được.”
Anh tôi và Tống Du: “…”
Anh tôi gào lên: “Tống Du! Cậu sợ bố mình không chém chết mình chứ gì!”
Tống Du: “Private Marseille (1), wadasiwa (2) không cố ý.”
(1) ngôn ngữ mạng, đồng âm tiếng Trung của từ “すみません” (phát âm là su mi ma sen) trong tiếng Nhật có nghĩa là “Xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền bạn”, tương đương với “xin lỗi” trong tiếng Anh
(2) chơi chữ, từ “riêng tư” trong tiếng Nhật có nghĩa là “Tôi”, âm La Mã là watashiwa và từ đồng âm tiếng Trung là “wadashiwa”
Tôi nhìn tình hình trước mắt, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Vé khứ hồi của em là sáu giờ năm mươi.”
Anh tôi sụp đổ.
“Mau để con bé nhìn đi! Để nó nhìn xong rồi về!”
Tôi nhìn camera ngoài hành lang.
“Ở đây sao?”
Anh tôi nghiến răng kéo chúng tôi vào phòng đóng cửa lại, Tống Du còn chưa kịp phản ứng đã bị anh tôi vén áo lên: “Nhìn!”
Tôi chống cằm, bắt đầu nghiêm túc thưởng thức.
Nói thật, mặc dù thường xuyên đến phòng tập gym nhưng cơ bắp đẹp như Tống Du tôi rất ít khi gặp, hình dáng rõ ràng, đường cong cũng đẹp mắt, là tài liệu tham khảo tuyệt vời.
Nhìn một lát, tôi hỏi: “Có thể sờ không?”
Bàn tay giữ áo của Tống Du nổi đầy gân xanh, nghiến răng cười: “Em gái, đừng có được một bước lại muốn tiến thêm một thước.”
Anh tôi đánh bộp một cái vào gáy anh.
“Là ai tiện miệng kiếm chuyện trước?”
Sắc mặt Tống Du cứng lại.
Anh tôi: “Mau sờ đi!”
Tôi lắc đầu: “Được rồi, anh ấy không muốn thì em cũng không ép.”
Anh tôi: “…”
Tống Du: “…”
Lúc này điện thoại tôi reo, trước vẻ mặt như hóa đá của anh trai, tôi kết nối điện thoại, xác định vị trí với lái xe.
Sau khi xong việc, tôi vẫy tay với anh trai và Tống Du: “Em về đây.”
Anh tôi thở ra một hơi, với lấy điện thoại rồi đuổi theo.
“Anh đưa em đi.”
Tôi không từ chối.
Anh tôi đưa tôi đến sân bay, chờ tôi lên máy bay rồi mới về.
Trước khi check-in, anh tôi không ngừng dặn: “Tuyệt đối không được để bố biết chuyện, ít nhất thì không được để bố biết chuyện lão Tống dụ dỗ em, nếu không kiểu gì bố cũng đánh chết anh!”
Tôi giơ ngón tay lên thề: “Yên tâm đi, bố sẽ không biết gì cả!”
Môi anh tôi giật giật, dường như vẫn còn muốn mắng gì đó nhưng lại không nói ra được, chỉ thở dài, vỗ vai tôi, sau đó nghiến răng nói: “Lần này lão Tống không đưa WeChat của chị gái cho anh thì anh sẽ chém chết thằng nhãi đó!”
2.
Một tuần sau khi tôi về, anh tôi tươi như hoa về nhà.
Bố tôi thấy vậy thì không khỏi tò mò: “Sao lại cười thành cái dạng này rồi?”
Anh tôi đắc ý lấy điện thoại ra: “Con của bố sắp thoát ế rồi.”
Bố tôi nghi ngờ: “Không phải lúc trước con nói thích cô bé nào đó tên Tống Lâm nhưng em trai cô bé đó không đồng ý sao?”
Anh trai: “May mà có em gái!”
Bố tôi thắc mắc: “Sao lại vậy?”
Anh tôi: “Lần trước Tống Du thuận miệng trêu em gái, vì để bù đắp cho con nên cậu ấy đã đưa WeChat của chị gái cho con.”
Bố tôi lấy thắt lưng: “Cho nên vì chị gái của người khác mà con bán em gái mình?”
Khóe miệng anh tôi giật giật.
“Không phải, bố, bố nghe con giải… Ái!”
Tôi và mẹ nằm trên sofa xem phim đắp mặt nạ, mẹ tôi nhai xong khoai tây chiên thì hỏi: “Con nói chuyện với Tống Du rồi?”
“Không có.”
“Ồ.” Mẹ tôi lại ăn thêm miếng khoai tây chiên, sau đó nói thêm: “Đứa nhỏ đó cũng không tệ, con có thể thử nói chuyện với người ta xem sao.”
“Vâng.”
3.
Lần thứ hai gặp lại Tống Du là ở trường học.
“Đàn anh, em rất thích anh ~ Xin anh hãy đồng ý làm bạn trai em ~ Xin anh đó ~ Nếu anh không đồng ý em sẽ không để anh đi!”
Tôi đang không tìm được phòng vẽ thích hợp thì nghe thấy giọng nói hờn dỗi vang lên ở ngã rẽ cách đó không xa.
Tính tò mò trỗi dậy, tôi nghiêng đầu ra nhìn, đúng lúc đối mặt với khuôn mặt vừa khổ vừa bực của Tống Du.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt Tống Du sáng lên.
“Bé cưng! Cuối cùng em cũng đến rồi!”
Tôi nhìn sang bên cạnh.
Không có ai.
Lúc quay đầu lại, Tống Du đã đi về phía tôi.
Nữ sinh vừa nãy còn đang quấn lấy anh bị một tiếng “bé cưng” của anh làm cho ngây người đứng đó.
Tống Du đi đến trước mặt tôi, kích động nắm lấy tay tôi, lúc tôi nghĩ anh sẽ gọi mình là đồng chí thì anh kích động nói: “Bé cưng, cuối cùng em cũng đến rồi ~”
???
Lúc này nữ sinh ở sau lưng anh mới lấy lại tinh thần, gào lên một tiếng: “Cô là ai!”
Tôi còn chưa kịp trả lời Tống Du đã kiêu ngạo nói: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Tôi: “Tôi không phải.”
Sắc mặt Tống Du cứng đờ, quay mặt lại với tôi, lưng quay về phía nữ sinh kia, uất ức nói lời xin lỗi: “Bé cưng ~ Anh chỉ thích em ~ Anh không thích ai khác ngoài em cả, em đừng tức giận có được không ~”
Nói xong lại hạ giọng, giọng mếu máo như sắp khóc: “Em gái, em gái ruột của anh ơi, giúp anh lần này, lần sau anh trai mời em ăn cơm, được không?”
Tôi: “Không ăn.”
Tống Du muốn khóc thật.
Tôi chần chừ một lúc rồi đề nghị: “Cho em sờ cơ bụng với cơ ngực của anh.”
“…”
Nữ sinh kia nổi giận đi đến: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tôi thản nhiên nhìn về phía nữ sinh: “Tôi là…”
Lời còn chưa dứt, Tống Du đã rưng rưng nói to: “Bé cưng! Em muốn gì cũng được! Chỉ cần em đừng giận anh! Là được!”
Tôi chân thành nói với nữ sinh kia: “Bạn gái anh ấy.”
Nữ sinh nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ngày nào tôi cũng đi theo đàn anh Tống, anh ấy có bạn gái sao tôi lại không biết được?”
Tôi hỏi lại: “Lúc anh ấy tắm rửa ngủ nghỉ cô cũng đi theo sao?”
Mặt nữ sinh kia lập tức đỏ bừng.
“Cô thì sao?”
“Tôi nhìn rồi.”
Hai mắt nữ sinh trợn tròn, chỉ về phía tôi và Tống Du: “Cô, hai người, hai người…”
Cuối cùng khóc lóc chạy đi.
Thấy nữ sinh rời đi, Tống Du nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Anh đúng là phục rồi đấy, sao lại có nữ sinh quấn người như vậy chứ.”
Tôi không hứng thú với đề tài này, quay đầu hỏi anh: “Lúc nào anh rảnh?”
Tống Du vừa bình tĩnh lại lần nữa cứng người.
“Anh… anh… anh…”
Tôi lấy điện thoại ra: “Bây giờ chưa nghĩ ra thì có thể từ từ nghĩ, đến lúc đó gửi WeChat cho em.”
Có lẽ nhớ đến chuyện gì đó, Tống Du thở dài một hơi, vẻ mặt chết không sợ: “Vậy, vậy thì hôm nay đi.”
Tôi cất điện thoại đi.
“Cũng được.”
Hai chúng tôi tìm một phòng học trống, khóa cửa lại rồi kéo rèm lên, ánh sáng mờ ảo chiếu vào phòng, lúc tôi đang định bật đèn thì bị Tống Du ngăn lại.
“Đừng bật đèn!”
Tôi hơi ảo não, vừa rồi chỉ nói sờ chứ không nói nhìn.
Thế là thu bàn tay trên công tắc đèn lại.
Tôi đi đến trước mặt Tống Du, anh có hơi cẩn thận.
“Em, em muốn sờ như thế nào?”
“Dùng tay.”
“…”
Tống Du cạn lời: “Đương nhiên anh biết là dùng tay! Ý của anh là… Được rồi, anh phục em thật đó! Em có muốn anh cởi ra không? Áo phông ấy.”
“Sao cũng được.”
Nghe vậy Tống Du thả vạt áo xuống.
“Vậy anh không cởi.”
“Ừm.”
Phòng học trở nên yên tĩnh, thấy Tống Du không có động tác gì, tôi chủ động hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Tống Du hít sâu một hơi, thấy chết không sờn: “Ừm, em sờ đi.”
Nhận được sự đồng ý, tay tôi vươn vào trong áo phông anh, ngón tay vừa chạm tiến vào trong Tống Du đã như hamster bị hoảng sợ hét lên: “Khoan khoan khoan khoan, chờ chút! Bây giờ bắt đầu luôn?”
“Không phải em mới nói chuẩn bị xong hay chưa sao?”
Tống Du che mặt.
Lần đầu tiên gặp, tôi không nghĩ anh lại ngây thơ như vậy.
Tôi rút tay về.
“Không thì để lần sau đi.”
“Cái gì?”
Tôi giải thích: “Áp lực tâm lí của anh có vẻ rất lớn, anh có thể về chuẩn bị tâm lí trước.”
Tống Du không nói gì, một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh.
“Không được, hôm nay đi, chết sớm đầu thai sớm.”
Tôi gật đầu: “Chuẩn bị xong chưa?”
“…”
Lại một tiếng thở dài nặng nề, Tống Du nói: “Em đến đi.”
Nhớ đến dáng vẻ hoảng sợ ban nãy của anh, tôi tốt bụng nhắc thêm một câu: “Vậy em sờ đây.”
“Ừm.”
Lúc tay tôi thò vào trong, Tống Du lại thở dài thêm mấy lần nữa mới chuẩn bị xong tâm lý.
“Cần em nhắm mắt lại không?”
Tôi hỏi.
Tôi luôn là một người chính trực, không được đồng ý thì sẽ không chiếm lợi của người khác.
Tống Du: “…Vậy em nhắm mắt lại đi.”