Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Em Muốn Sờ Cơ Bụng Của Anh

Chương 2



4.

Âm thanh cởi đồ nho nhỏ vang lên, cuối cùng tôi cũng nhận được sự đồng ý của Tống Du.

Lúc tay đặt lên khối cơ nhô lên, tôi nghe thấy Tống Du hừ khẽ một tiếng.

Vì để anh thả lỏng hơn, tôi thử nói chuyện với anh.

“Âm thanh vừa rồi của anh giống như bị em xxx vậy.”

Không biết tại sao cơ bắp dưới tay đột nhiên căng lên.

Sau đó là âm thanh nghiến răng của Tống Du: “Ngậm miệng.”

Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, bắt đầu chuyên tâm cảm nhận cơ bắp lồi lõm.

Hô hấp của Tống Du dần trở nên nặng nề.

“Đủ rồi!”

Tôi nghi ngờ: “Em mới sờ thôi mà.”

Giọng Tống Du như muốn khóc đến nơi.

“Anh nói là đừng sờ xuống!”

“Ồ.”

Tôi sờ trái sờ phải, cuối cùng cũng tìm được bụng dưới.

Tống Du không nhịn được nữa, anh cầm tay tôi hướng lên trên.

Tôi không hiểu: “Em có đưa tay xuống nữa đâu?”

Tống Du: “Lâm Hi, em đừng có ép anh khóc cho em xem.”

Tôi: “Em cũng đâu có nhìn thấy?”

Tống Du: “(khóc thút thít)…”

Tôi nhận thua: “Xin lỗi, em không sờ xuống nữa.”

Tôi không thể làm gì khác là xác định lại vị trí tay hiện tại của mình, cách trên rốn khoảng một đoạn.

Vì Tống Du không cho sờ xuống dưới nên tôi không thể là gì ngoài sờ trái sờ phải, cảm thụ kết cấu và hình dáng cơ bắp.

Nhưng Tống Du vẫn bất mãn.

“Em… nhanh lên!”

Tôi hết cách, đành phải đẩy tốc độ hoạt động của bàn tay, lúc sờ đến phần hơi nhô ra, tôi theo bản năng ấn hai lần, kết quả cổ tay bị người ta nắm lấy.

“Đủ rồi!”

Tôi giải thích: “Vẫn còn…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Tống Du ngắt.

“Lần sau! Lần sau rồi nói!”

“Ồ.”

Bên tai là âm thanh mặc quần áo, tôi lấy điện thoại ra: “Vậy…”

“Tìm anh em mà lấy.”

“Ồ.”

Lúc tôi mở mắt ra Tống Du đã chạy đến cửa phòng học, ánh nắng chiếu vào phòng học cũng chiếu rõ vành tai đỏ bừng của anh.

???

Sao tôi thấy giống như liều mình chạy trốn vậy?

5.

Sau khi Tống Du đi, tôi kéo rèm cửa ra, tìm một chỗ mát ngồi xuống, mở màn hình điện thoại lên nhắn tin cho anh trai: [Gửi em WeChat của Tống Du.]

Anh trai: [Em cần WeChat cậu ấy làm gì?]

Tôi: [Tiện liên lạc.]

Anh trai: [Em liên lạc với cậu ấy làm gì?]

Tôi không trả lời.

Một phút sau.

Anh trai: [Người đâu rồi?]

Tôi: [Gửi em WeChat của Tống Du.]

Anh trai: […]

Anh trai: [Xem anh là công cụ bằng người đấy à, cần thì mới hỏi sao?]

Anh trai: [Ha?]

Anh trai: [Người đâu rồi?]

Anh trai: [Lại chơi trò mất tích với anh à?]

Anh trai: [Không phải chứ, em nói lý do với anh ruột thì em bị trĩ hay sao?]

Anh trai: [Anh phục em rồi.]

Anh trai: [Danh thiếp WeChat.]

Tôi: [Cảm ơn.]

Anh trai: […]

Anh trai: [Không cần quan tâm anh, em làm anh tức chết rồi, em đừng quan tâm đến anh nữa.]

Anh tôi nhắn thêm nửa tiếng nữa mới yên tĩnh.

Tập kí họa từ trưa, hơn sáu giờ chiều tôi mở điện thoại mới thấy Tống Du đã đồng ý kết bạn với mình.

Tôi hỏi anh: [Lúc nào anh rảnh?]

Đợi một phút không thấy anh trả lời, tôi đặt điện thoại xuống đi ăn cơm.

Buổi tối khi về kí túc, tắm rửa xong, lại lần nữa cầm điện thoại lên, tôi nhận được tin nhắn của Tống Du.

Tống Du: [Thứ sáu đi.]

Tống Du: [Em không phải em gái của Lâm Huyên sao? Em thành tổ tông của anh từ khi nào vậy?]

Tôi: [Thời gian.]

Tống Du: [Năm giờ chiều đi.]

Tống Du: [Em đúng là tổ tông của anh.]

Tôi đã lờ mờ đoán được vì sao hai người này lại chơi với nhau.

Trong lúc Tống Du tự mình lẩm bẩm, trong kí túc xá đột nhiên xuất hiện mấy vị khách không mời mà đến.

“Lâm Hi ở kí túc này?”

Cầm đầu chính là nữ sinh trưa nay quấn lấy Tống Du không buông, cô ta đá cửa phòng chúng tôi, sau lưng còn có ba bốn nữ sinh nhìn cùng, bạn cùng phòng tôi nghe tiếng động mà giật mình.

Tôi đứng dậy: “Ra ngoài nói.”

Một bạn cùng phòng lo lắng nắm lấy tay tôi: “Hi Hi…”

Tôi vỗ vai cô ấy, nói cô ấy yên tâm.

Nữ sinh kia thấy tôi biết điều thì không nói nhiều, theo tôi đi ra ngoài.

Chúng tôi đến phòng giặt đồ, bên này không có người, sẽ không quấy rầy đến người khác.

Nữ sinh hung dữ nói: “Không phải nhiều lời, cô và Tống Du chia tay, sau đó cách anh ấy xa ra chút.”

Tôi gật đầu: “Được, để tôi hỏi lại anh ấy.”

Nói xong tôi trả lời tin nhắn của Tống Du.

[Nữ sinh lúc trưa nói em chia tay với anh.]

Tống Du: [???]

Tống Du: [Không phải chứ, cô ta bị bệnh à?]

Tôi ngẩng đầu nhìn nữ sinh kia một cái.

[Hình như bệnh thật, còn mang theo bốn người nữa tìm em.]

[Em giúp anh giải quyết, anh làm người mẫu kí họa cho em.]

Tống Du gửi voice chat:

“Em đừng quan tâm, nói chia tay trước, bảo vệ bản thân trước đã.”

Nữ sinh kia nghe xong thì mở to mắt: “Cô hỏi thế nào?”

Tôi thành thật: “Tôi nói với anh ấy là cô nói tôi chia tay.”

Nữ sinh vừa nghe xong đã xù lông.

“Ai mẹ nó bảo cô hỏi thế hả?”

Nói rồi nâng tay lên muốn đánh tôi.

“Cmn cho mày mặt mũi mà mày không cần chứ gì?”

Một tay tôi giữ lấy tay cô ta, một tay giữ nút gửi lại voice chat cho Tống Du:

“Làm người mẫu của em, em giúp anh giải quyết.”

Tống Du nhanh chóng gửi voice chat lại, giọng điệu có hơi vội vàng: “Tổ tông ơi! Em bảo vệ bản thân mình đi đã, được không?”

Nữ sinh càng tức giận hơn, nâng tay còn lại lên, vung cánh tay đang bị tôi nắm lấy ra.

Tôi kiên trì mặc cả với Tống Du: “Làm người mẫu của em, em giúp anh giải quyết, một lần.”

Nữ sinh bên cạnh nổi giận: “Chúng mày còn ngẩn ra đó làm gì?”

Tống Du: “Cmn nữa chứ tổ tông! Anh làm anh làm! Em mẹ nó bảo vệ tốt cho bản thân đi!”

Tôi: “Chốt.”

Tôi dùng tay cầm điện thoại nắm lấy tay kia của nữ sinh, mượn lực cánh tay cô ta đẩy về phía nữ sinh thứ ba.

“Bốp!”

Cánh tay kia rơi xuống mặt nữ sinh thứ ba đang xông đến.

Năm phút sau, năm nữ sinh ôm khuôn mặt sưng đỏ, vừa khóc vừa mắng tôi.

Nữ sinh cầm đầu hùng hổ mắng: “Mày chờ đó! Tao muốn báo cáo lãnh đạo đuổi học mày!”

Tôi chỉ lên camera giám sát ba trăm sáu mươi độ không góc chết trong góc phòng giặt: “Có camera nha.”

Cuối cùng mấy nữ sinh kia vừa khóc vừa chạy.

Tôi vừa về kí túc vừa nhắn tin cho Tống Du:

[Giải quyết xong.]

6.

Vừa gửi xong tôi đã nghe thấy giọng bạn cùng phòng.

Ngẩng đầu lên nhìn mới thấy có cả dì quản lí kí túc.

Dì quản lý vội vàng nói: “Có chuyện gì vậy? Vừa rồi anh cháu nói cháu bị người ta bắt nạt, cháu có bị thương không? Người bắt nạt cháu đâu?”

Tôi ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi dì, khiến dì lo lắng rồi, vừa rồi cháu và các cô ấy nói chuyện với nhau, các cô ấy đã đi rồi.”

Dì ấy tức giận nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôi giải thích: “Một nữ sinh trong đó để ý bạn trai cháu, muốn cháu chia tay với anh ấy.”

Bạn cùng phòng trợn mắt há mồm.

Dì ấy càng tức giận hơn.

“Cái gì? Đã đại học rồi còn có người như vậy sao? Học hành không lo lại đi làm mấy cái chuyện này! Đúng là không biết xấu hổ! Quá đáng thật! Nữ sinh kia là ai? Để dì đi báo cáo với lãnh đạo!”

Tôi lắc đầu: “Cháu không biết.”

Dì quản lý càng tức giận hơn, chống eo mắng một lúc lâu, cuối cùng dặn tôi sau này nữ sinh kia còn đến tìm tôi gây chuyện thì nói với dì ấy.

Tôi nghe lời đồng ý, dì ấy xoay người vừa định đi xuống lại nhớ ra gì đó, quay lại gọi tôi.

“À, cô bé, dì tức quá nên quên mất, anh của cháu đang ở dưới tầng chờ cháu đấy, cháu đi xuống với dì báo an toàn cho cậu ấy đi.”

Bạn cùng phòng muốn hóng hớt bị gián đoạn.

Tôi đi theo dì quản lý xuống tầng.

Giờ này ký túc xá đã đóng cửa nên bên dưới gần như không có ai, chỉ có một Tống Du đang lo lắng đi qua đi lại ngoài cổng.

Thấy tôi đi xuống, Tống Du lập tức lao đến.

“Em sao rồi? Có bị thương không? Mấy người đó có làm khó dễ cho em không?”

Nói rồi anh kéo tay tôi, bắt đầu nhìn từ trước ra sau từ trên xuống dưới.

Dì quản lý đứng cạnh cảm thán: “Nhìn qua nhìn lại, người nhà vẫn là tốt nhất, nghe em gái bị bắt nạt anh trai lập tức đến ngay, cậu bạn trai kia của cháu đúng là… Chậc chậc, bạn gái mình vì mình mới bị gây chuyện mà cũng không đến thăm người ta!”

Tống Du lập tức cứng người.

Tôi giải thích: “Anh ấy chính là bạn trai cháu.”

Dì ấy ngẩn người: “Hả?”

Tôi lại lần nữa giải thích: “Anh ấy ngại ạ.”

Dì: “…Ồ.”

Dì quản lý gãi đầu: “Hai đứa nói chuyện, hai đứa nói chuyện đi, hình như dì có cái nồi trên bếp chưa tắt.”

Nói xong dì quay về phòng.

Sau khi dì quản lý rời đi, Tống Du nhăn nhó: “Sao em lại nói với dì ấy anh là bạn trai em?”

“Vì lúc nãy ở trên tầng dì hỏi em có chuyện gì, em nói có người nói em chia tay với bạn trai.”

Tống Du: “…Có đôi khi em không cần phải thành thật như vậy đâu.”

“Ồ.”

Nói xong Tống Du lại quay về chủ đề chính: “Mấy người họ không làm khó em thật sao?”

“Không có.”

Nghe vậy, Tống Du nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Vậy là tốt rồi… Nhưng lần này đúng là lỗi của anh, lúc trước anh cũng không ngờ Hứa Tử Manh là loại người này, nhưng em yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này. Sau này nếu cô ta đến tìm em thì em nói với cô ta, là anh ép em giúp anh là được.”

Tôi gật đầu.

“Được.”

“Vậy em lên nghỉ ngơi đi, sau này gặp phiền phức gì thì gọi cho anh.”

Nói xong Tống Du lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nhìn cũng rất ra dáng một người anh trai.

Tôi gật đầu hỏi anh: “Vậy khi nào anh rảnh làm người mẫu? Lần này em cần khoảng nửa ngày.”

Nụ cười trên mặt Tống Du cứng đờ, lại bắt đầu nghiến răng.

“Vậy, em, có, thể, cho, anh, biết, thời, gian, không?”

Tôi gật đầu.

“Ừm, gặp lại sau.”

Tống Du: “Đúng là… Được rồi, là lỗi của anh.”

Sau khi tạm biệt Tống Du, tôi quay lại phòng. Vừa vào cửa đã bị ba bạn cùng phòng vây lại.

“Mộc Mộc Hi Hi! Bạn trai cậu từ đâu mà có thế! Thật hay giả vậy!”

Tôi thẳng thắn: “Giả.”

Ánh sáng lấp lánh trong mắt bạn cùng phòng lập tức biến mất: “Hả?”

Tôi giải thích chuyện buổi trưa cho họ nghe, ba người lập thức hết hứng thú.

Cuối cùng chủ đề lại chuyển về mấy nữ sinh mới tìm đến cửa.

Bạn cùng phòng một: “Chưa nói đến chuyện cậu có năng lực đuổi đám người đó đi, mặc dù là các cô ấy gây chuyện trước nhưng cậu cũng ra tay quá nặng rồi, đến lúc đó mà có chuyện thật thì chỉ có cậu thiệt thôi.”

“Không sao.”

Bạn cùng phòng hai: “Vậy là tốt rồi, lúc đó mình còn muốn đi cùng xem có giúp được gì không nhưng lại sợ vướng chân cậu.”

“Không sao, mình có chừng mực.”

Bạn cùng phòng ba: “Cậu không biết đâu, lúc dì quản lí đến mình thiếu chút nữa bị dọa ngất, mình sợ dì ấy thấy cậu đánh người rồi báo lại với lãnh đạo!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...