Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Em Muốn Sờ Cơ Bụng Của Anh

Chương 4



10.

“Tao xx nhà mày!”

Anh trai sấm sét vừa nói vừa vung tay lên đấm, Tống Du nâng tay lên cản nhưng lại không cảm nhận được đau đớn, ngược lại cổ áo còn bị thả ra, sau đó tiếng thét chói tai của Hứa Tử Manh và tiếng kêu rên đau đớn của anh trai sấm chớp vang lên.

Tống Du thả tay xuống, kinh ngạc nói: “Lâm, Lâm Hi?”

Tôi phủi tay, quay đầu nhìn anh: “Ừm?”

Tống Du chớp mắt, không nói thêm gì.

Anh trai sấm chớp ôm bụng ngẩng đầu: “Mẹ mày! Mẹ nhà mày, mẹ nhà nó, một con khốn mà thôi, ông đây đánh giá thấp mày rồi!”

Hứa Tử Manh vừa đỡ anh trai sấm chớp lên vừa uất ức nói: “Vậy nên em mới nói anh mang thêm mấy người nữa! Lần trước em đã thấy Lâm Hi này có võ rồi!”

Anh trai sấm sét bỏ tay che bụng ra, lại đẩy Hứa Tử Mang sang một bên, không phục nói: “Vừa rồi là anh chủ quan, một đứa con gái mà thôi! Anh muốn xem xem con nhãi này giỏi đến mức nào, chỉ là biết mấy chiêu khua chân múa tay mà thôi…”

Mười phút sau.

Anh trai sấm sét nhìn xe cảnh sát ở phía xa, khóc lớn: “Chú cảnh sát! Chú cảnh sát! Lưu manh! Ở đây có lưu manh đánh cháu!”

Cảnh sát đến cũng ngẩn người.

“Ai báo cảnh sát?”

Tôi giơ tay: “Cháu.”

Anh trai sấm chớp mắng to: “Tao nhổ vào! Mày còn mặt mũi báo cảnh sát nữa à! Chú cảnh sát! Chú có thấy cô ta đánh cháu thành dạng gì rồi không! Chú nhìn đi!”

Tôi lấy điện thoại ra: “Cháu có lịch sử báo cảnh sát.”

Cảnh sát nhìn qua nhìn lại, cuối cùng vung tay: “Đưa đi cả.”

Vì tôi đã sớm dùng camera quay lại nên có đầy đủ bằng chứng rằng đối phương là người gây chuyện trước, hơn nữa kết quả giám định của anh trai sấm sét và đồng bọn lại không sao dù chỉ là một vết thương nhẹ. Tôi và Tống Du được thả luôn trong ngày vì phòng vệ chính đáng, mấy anh em sấm sét bị nhốt mấy ngày vì quấy rối nơi công cộng.

Từ sau ngày hôm đó, tôi không gặp lại Hứa Tử Manh nữa.

11.

Sau khi đánh một trận với anh trai sấm chớp, ngoài Hứa Tử Manh ra, còn có thêm một người nữa biến mất trong tầm mắt tôi… Đó là Tống Du.

Hơn nữa anh còn trốn tôi vô cùng rõ ràng.

Tôi không hiểu, cũng không ép buộc anh phải đối mặt với mình.

Anh tôi hình như cũng gặp phải khó khăn trong tình cảm, mấy ngày nay lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó.

“Em gái, em nói xem, sao con gái lại khó đoán vậy chứ!”

Tôi không để ý đến anh ấy.

Anh ấy tiếp tục kể khổ:

“Em nói xem, anh thấy cô ấy đi làm vất vả, anh nói cô ấy đừng liều mạng như vậy, sau này anh nuôi cô ấy, vậy mà cô ấy lại tức giận?”

“Ngu ngốc.”

“…”

Anh tôi một lời khó nói hết nhìn tôi: “Được, em cứ chọc tức anh như vậy đi, anh tức chết rồi em sẽ thành con gái một, có khi sau này còn tự kỉ, thi lại đại học còn được cộng thêm điểm đấy.”

“Haiz, anh đúng là phục thật rồi, bên ngoài một người im lặng không nói, ở nhà lại có một người chọc mình tức chết, tại sao anh lại khổ vậy chứ?”

“…”

“Không phải chứ, em gái, em nói một câu đi, vì sao cô ấy lại tức giận? Anh như vậy cũng muốn tốt cho cô ấy thôi mà?”

“…”

“Này, em mắng anh ngu ngốc rồi thì phải cho anh lời khuyên có ích đi chứ, không thể giải thích sự ngu ngốc này cho anh sao?”

Phiền chết mất.

Tôi không nhịn được nữa mà nói: “Hỏi mẹ.”

Anh tôi vỗ trán: “Đúng rồi! Mẹ có thể nắm chặt bố như vậy thì sao anh lại không đi hỏi mẹ mà đi hỏi đồ ế như em chứ! Đúng là tức đến chập mạch rồi, tức đến chập mạch rồi…”

Nói xong anh tôi cũng biến mất.

Thế giới bình yên.

Tôi tiếp tục an tâm vẽ tranh.

Một tiếng sau tôi ngẩng đầu lên, thấy mẹ đứng ở cửa phòng vẽ từ lúc nào không biết.

“Mẹ, sao vậy?”

Mẹ tôi từ từ bước đến trước mặt tôi: “Đến xem con gái nhỏ đang thất tình của mẹ thế nào.”

Tôi làm rõ: “Không có thất tình.”

Mẹ tôi nhướng mày: “Thật sao?”

“Thật.”

Mẹ tôi nghe xong chỉ cười khẽ, không phản bác.

Chần chừ một lúc, tôi hỏi mẹ: “Con nhớ con trai dì Hoa cũng tầm tuổi con.”

“Cần giúp sao?”

Tôi gật đầu: “Cần giúp một chút.”

Mẹ cười xoa đầu tôi: “Hiếm khi cây vạn tuế nhà mình mới nở hoa, đợi chút, mẹ gửi WeChat cho con.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

12.

Sau khi kết bạn WeChat với Phó Triệt con trai dì Hoa, tôi và cậu ấy bắt đầu hẹn nhau đi ăn cơm, xem phim, vẽ tranh.

Liên tục đến mức ngay cả giảng viên cũng biết tôi có một bạn nam ngoài trường.

Lần nữa gặp lại Tống Du là trong đêm trước giáng sinh.

Tôi và Phó Triệt hẹn nhau đi làm đồ handmade, ăn cơm và xem phim xong, cậu ấy đưa tôi về kí túc như bình thường, lúc đến dưới ký túc, chúng tôi dừng bước, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, tôi hơi nhắm mắt ngẩng đầu, Phó Triệt thì cúi đầu, hơi thở hòa vào với nhau.

Lúc môi chúng tôi cách nhau ngày càng gần, tôi nghe thấy giọng Tống Du cách đó không xa.

“Lâm Hi.”

Phó Triệt dừng động tác, đứng thẳng cười nhẹ: “Xem ra nhiệm vụ của tôi đến đây là kết thúc rồi.”

Tôi chân thành nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, nhớ nói dì Chu xóa ảnh xấu ngày nhỏ của tôi là được.”

“Tôi sẽ khuyên bà ấy.”

“…”

Sau vài câu mặc cả ngắn ngủi, chúng tôi lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía Tống Du.

Sắc mặt anh vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn tôi có chút tổn thương như đứa trẻ chưa trưởng thành. Anh nhìn Phó Triệt, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười khổ: “Cậu ấy là bạn trai em sao?”

“Không phải, cậu ấy là công cụ dụ anh ra của em.”

Sự đau buồn trên mặt Tống Du đóng băng: “Hả?”

Phó Triệt đứng bên cạnh giật giật khóe miệng: “Cậu nhất định phải nói như vậy sao?”

“Ừm.”

Phó Triệt: “…”

Phó Triệt: “Vậy bây giờ tôi còn tác dụng không?”

Tôi: “Vẫn ổn.”

Phó Triệt: “…Vậy có nghĩa là vô dụng, hai người nói chuyện đi, tôi sang bên cạnh xem.”

Tôi: “Ừm.”

Sau khi đồng ý với yêu cầu vô lý của Phó Triệt, tôi vẫy tay với Tống Du: “Lại đây.”

Phó Triệt vừa tìm được một góc để ngồi xuống thấp giọng nói: “Cmn, Long Ngạo Thiên (1) đấy à?”

(1) Một từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc một số nhân vật chính trong một số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra một loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối…

Có lẽ Tống Du không nghe thấy, anh chần chừ một lúc rồi đi về phía tôi.

“Lâm Hi, anh…”

“Tại sao lại tránh em?”

Tôi trực tiếp hỏi.

Tống Du im lặng một lúc lâu rồi nói: “Anh cảm thấy bản thân… không xứng với em.”

“…”

“Còn luôn mang đến phiền phức cho em nữa.”

Nói xong đầu Tống Du cúi càng thấp hơn.

Tôi nghi ngờ: “Cho nên anh định gây phiền phức cho những nữ sinh không có năng lực giải quyết khác?”

Tống Du nghe xong lập tức phủ nhận: “Không phải… Chút đạo đức này anh vẫn có.”

“Cho nên anh định cô đơn cả đời?”

Tống Du muốn nói rồi lại thôi.

Tôi đổi chủ đề: “Vậy anh ra đây làm gì?”

Cho dù đang đau buồn nhưng Tống Du cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

“Không phải là em dụ anh ra sao?”

“Em đâu có thả mồi, là anh tự nguyện mắc câu mà.”

Tống Du im lặng, một lúc lâu sau anh thở dài rồi nhìn tôi: “Anh phát hiện em rất quá đáng.”

Mặc dù đang cười nhưng vẻ mặt anh không vui mừng chút nào.

Anh nói: “Lâm Hi, anh không em không nhận ra được rằng anh thích em.”

Anh vừa dứt lời, tôi nâng tay lên kéo cổ áo anh xuống, anh cúi đầu, tôi hôn nhẹ lên môi anh.

Tống Du ngẩn ra, tôi lùi về sau, nhấn mạnh: “Em xứng hay anh nói mới tính, anh xứng hay không cũng phải do em quyết định. Hiểu chưa?”

Tống Du lúng túng chạm vào môi rồi chớp mắt: “Em… em có ý gì?”

Tôi còn chưa kịp nói, Phó Triệt ngồi một bên xem trò vui đã nói thay: “Anh em! Anh có ổn không vậy! Con gái nhà người ta đã hôn anh rồi anh còn hỏi người ta có ý gì! Anh đúng là! Xứng đáng gặp Long Ngạo Thiên!”

Mặt Tống Du đỏ bừng.

Nhưng anh cũng không có tâm trạng phản bác Phó Triệt mà lóng ngóng nhìn tôi: “Vậy, vậy, vậy, vậy bây giờ anh là bạn trai em sao? Không, không phải, anh còn chưa tỏ tình, Lâm Hi, anh thích em. Không đúng, anh chưa chuẩn bị gì cả, a a a! Quá đột ngột! Lâm Hi! Anh chưa chuẩn bị gì cả! Em để anh tay không tỏ tình sao? Em chờ một chút, bây giờ anh sẽ đi đặt hoa và nến…”

Mặt tôi đen lại: “Anh dám chơi đùa với em là anh chết chắc!”

Tống Du ngậm miệng.

Một lúc sau anh lại hỏi: “Vậy bây giờ anh nên làm gì?”

Tôi cười nói: “Tống Du, em cũng thích anh, đồng ý làm bạn trai em là đủ rồi.”

Dưới ánh đèn đường, đột nhiên tôi thấy nước mắt ở khóe mắt Tống Du, anh cười nói: “Ừm, anh đồng ý với em.”

[Hết]

Chương trước
Loading...