Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Em Muốn Sờ Cơ Bụng Của Anh

Chương 3



7.

Vì tôi cần nửa ngày để luyện ký họa nên cuộc hẹn tối thứ sáu trước đó bị hủy, đổi thành chiều chủ nhật.

Sau khi vẽ xong tôi sẽ đến trường luôn.

“Không phải chứ, quần cũng không được mặc sao? Rốt cuộc em vẽ gì vậy? Có phải là loại tranh không đứng đắn không…”

Trong phòng tắm ở khách sạn, Tống Du thò đầu ra, nắm lấy thành cửa nhăn nhó mặc cả với tôi.

Tôi vừa chỉnh giấy vẽ vừa trả lời:

“Có thể quấn khăn tắm, kí họa.”

Tống Du: “…”

Tôi bổ sung: “Giống video lần trước là được rồi.”

Tống Du: “…Em muốn anh, đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Đúng.”

Tống Du nghiến răng, cuối cùng vẫn đỏ mặt quấn khăn tắm rồi đi ra.

“Ha, thả lỏng đi.”

Tống Du: “Chúng ta thử đổi với nhau xem, em thả lỏng anh coi!”

Mười phút sau.

Tôi vừa quấn khăn tắm bước ra được nửa bước đã bị Tống Du đẩy ngược lại.

“Tổ tông ơi! Em đúng là tổ tông của anh mà! Mặc đồ của em vào! Anh chỉ nói đùa thôi!”

Lúc tôi thay quần áo xong, Tống Du cuối cùng không còn kì kèo nữa.

Mặc dù từ trên xuống dưới đều đỏ như tôm luộc nhưng nói gì là làm đó, chỉ là nói hơi nhiều.

“Em vẽ bao lâu rồi?”

Tôi nhìn đồng hồ: “Bảy phút.”

Tống Du: “…”

Tống Du: “Không phải là thời gian này! Anh hỏi từ khi em bắt đầu vẽ tranh đến giờ là bao nhiêu năm rồi!”

Tôi: “Mười lăm năm.”

“Mười lăm năm… Cho nên từ năm năm tuổi em đã vẽ tranh rồi?”

“Ừm.”

“Vậy em tìm mẫu tham khảo từ khi nào? Ý là kiểu như anh ấy, người mẫu tham khảo.”

“Mười hai.”

Sắc mặt Tống Du thay đổi, anh yên lặng một lúc, sau đó kì quái hỏi một câu: “Trước đó em tìm ai làm người mẫu?”

“Đủ các loại người.”

Một lúc lâu sau Tống Du lại hỏi: “Vậy em cũng từng sờ cơ ngực và cơ bụng của họ rồi sao?”

“Khi còn nhỏ em từng sờ của bố.”

Tống Du thở dài: “…Cái này không tính, khi còn nhỏ anh cũng sờ… Khục, chuyện này trẻ con không được nghe, ý anh là, ngoài người nhà ra thì em còn sờ của người khác không?”

“Không.”

Tống Du kinh ngạc.

“Em tham khảo nhiều như vậy nhưng chưa từng sờ cơ bụng của người khác sao?”

“Từng sờ của anh và bố em.”

“Những người khác chưa từng sờ?”

“Ừm.”

Tống Du không nói thêm gì, chân theo bản năng rung rung.

Một lúc sau anh lại hỏi:

“Anh nhớ anh em cũng có cơ bụng mà, sao em không sờ?”

Tôi vô cùng khó hiểu, ghét bỏ nhìn về phía anh.

Tống Du ra dấu OK với tôi, không hỏi thêm gì nữa.

Thời gian dần trôi đi, mặt trời ngả về phía Tây, Tống Du cũng ngày càng thả lỏng, động tác cũng trở nên đẹp mắt hơn, vì hướng dẫn Tống Du thực hiện tư thế nên một buổi chiều tôi đã vẽ được hơn hai mươi tấm kí họa.

Cũng tàm tạm rồi.

“Lần này đến đây thôi, anh vất vả rồi.”

Tống Du có hơi bất ngờ: “Không ngờ em còn nói lời khách sáo như vậy.”

Sau đó anh đi đến: “Cho anh xem tranh của em một chút, xem em có vẽ được chút đẹp trai nào của anh trai không.”

Tôi lấy tranh ra đưa cho Tống Du.

Nhìn bức đầu tiên, Tống Du tươi cười hớn hở nói: “Không tệ không tệ, không hổ là nhà nghệ thuật học mười lăm năm.”

Nhìn đến tấm thứ hai, Tống Du nghi ngờ: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng vì sao mấy tấm này lại không vẽ đầu? Phiền sao?”

Nhìn bức cuối cùng, Tống Du đột nhiên tức giận: “Không phải chứ, mặt anh trai xấu lắm sao? Sao em không vẽ mặt anh? Chẳng lẽ anh chỉ là người để em tham khảo vẽ cơ bụng thôi sao?”

Tôi: “Hả? Không phải sao?”

Tống Du nghe vậy thì trừng to mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Hi! Em!”

“Sao vậy?”

Tống Du không nói gì mà chỉ thở phì phò, cuối cùng dậm chân một cái, nhét hết tranh vào tay tôi rồi đi vào nhà vệ sinh thay đồ.

Tôi vội vàng gọi anh lại.

“Chờ chút.”

“Sao?”

Tôi vừa cất tranh đi vừa giải thích: “Lần trước chưa sờ xong cơ ngực, lần này sờ luôn đi, tránh phiền phức sau này.”

Tống Du nhìn như sắp khóc, cuối cùng nói to một câu: “Anh cứ muốn sau này phiền phức đấy!”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.

???

Ai chọc gì anh đâu?

8.

Lúc Tống Du bước ra, tôi nhìn giờ mới thấy không còn sớm nữa.

Cân nhắc đến việc lần này anh tốn không ít thời gian, tôi định mời anh ăn bữa cơm.

“Tối nay anh muốn ăn gì?”

Tống Du cười lạnh: “Em lại muốn nhờ anh làm gì nữa?”

Tôi giải thích: “Em muốn mời anh ăn cơm.”

Nụ cười lạnh của Tống Du cứng lại, anh từ từ bình tĩnh lại, nhăn nhó nói: “…Em, em chọn đi.”

Tôi gật đầu.

“Anh có kiêng gì không?”

“Không có.”

“Nhà hàng hải sản tự phục vụ cạnh trường được không?”

“Ừm.”

Nhận được đồng ý, tôi đặt hai chỗ rồi đi ra khỏi khách sạn với Tống Du.

Tống Du yên lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi đến cửa nhà hàng mới nhíu mày hỏi tôi: “Em đang dỗ anh sao?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, quyết định thuận theo ý anh.

“Ừm.”

Tống Du nghe xong lập tức đắc ý, nhưng lời nói ra lại khác: “Ôi, thật ra anh cũng không tức giận đâu, dù sao lúc đầu em đã nói muốn anh làm người mẫu cho em, nhưng sau khi biết em tìm nhiều người mẫu như vậy mà chỉ sờ anh trai thì anh trai đã biết em để ý đến anh trai rồi. Anh trai hiểu, mặc dù cô gái nhỏ như em hơi thẳng thắn nhưng cũng vì không biết diễn đạt thôi, em cũng không cần phải cố ý dỗ anh…”

“…”

Thật ồn.

9.

Sau lần mời anh làm người mẫu, Tống Du bắt đầu trở nên rất nhiệt tình.

Gần như tuần nào cũng sẽ đặc biệt gửi thời gian có thể làm mẫu được cho tôi.

Hơn nữa lại còn chủ động hỏi.

Trực giác tôi mách bảo, chuyện này chắc chắn sẽ khiến mình trả giá lớn.

Quả nhiên.

Một buổi tối hai tháng sau, tôi bị người ta chặn lại.

Người quen, Hứa Tử Manh.

Lần này cô ta mang theo sáu người đàn ông.

Cầm đầu là một tên cơ bắp cạo tóc theo kiểu sấm chớp.

Hứa Tử Manh hung dữ trừng mắt với tôi, sau đó lại nắm tay anh trai sấm chớp mách: “Anh họ! Chính là nó! Nó cướp bạn trai của em! Nó còn đánh em nữa!”

Tôi làm rõ: “Tôi không cướp.”

Hứa Tử Manh không thèm nói đạo lý: “Mày có! Toàn trường đều biết tao thích Tống Du, theo đuổi anh ấy cũng một năm rồi! Nửa đường mày lại chen chân vào! Mày là tiểu tam!”

Tôi: “Là do cô ngu.”

Hứa Tử Manh tức đến mức dậm chân: “Mày còn dám mắng tao?”

Tôi: “Tôi không mắng, tôi đánh giá đúng trọng tâm.”

Hứa Tử Manh tức giận nghiến răng, quay đầu nhìn anh trai sấm chớp: “Anh họ! Anh xem đi!”

Lúc này anh trai sấm chớp mới lên tiếng.

“Cô gái, anh đây thấy em là nữ nên không gây khó dễ cho em, em chỉ cần làm hai việc là được. Thứ nhất, em cướp bạn trai của anh anh thì chia tay đi, sau đó xin lỗi em gái anh; thứ hai, lần trước em đánh nó thì giờ để nó đánh lại. Nữ sinh mấy đứa đùa giỡn với nhau rồi gây thù chuốc oán anh đây không dây vào, thế nào?”

“Lựa chọn thứ hai đâu?”

Tôi hỏi.

Anh trai sấm chớp còn chưa kịp trả lời, sau lưng tôi đã vang lên giọng nói quen thuộc.

“Lâm Hi!”

Tôi quay đầu, Tống Du chạy đến trước mặt tôi, kéo tôi ra sau lưng mình.

“Mấy người muốn làm gì?”

Anh trai sấm chớp ở phía đối diện nhíu mày.

“Mày chính là Tống Du?”

“Là tôi, người anh muốn tìm là tôi, không liên quan gì đến cô ấy cả.”

Hứa Tử Manh tức giận: “Sao lại không liên quan đến cô ta? Nếu không phải vì cô ta thì anh sẽ từ chối em sao? Hơn nữa lần trước cô ta còn tát em sưng mặt nữa!”

Tống Du nghe vậy thì bất ngờ, anh quay đầu nhìn tôi.

Tôi lại làm rõ: “Em không có tát.”

Hứa Tử Manh ôm mặt la lên: “Mày dám nói mày không tát sao?”

“Dám.”

Hứa Tử Manh hơi dừng lại, nghĩ đến chuyện gì đó: “Đúng! Đúng là không phải tay mày tát! Mày cầm tay Giai Giai tát!”

Tôi gật đầu: “Xem như vậy đi.”

Tống Du ngơ người.

“Là sao?”

Tôi: “Không quan trọng.”

Tống Du không hỏi nhiều, anh đổi chủ đề, nhỏ giọng dặn tôi: “Lát nữa anh chặn họ lại, em chạy đến chỗ nào an toàn rồi báo cảnh sát, biết chưa?”

Tôi: “Đã báo.”

Tống Du: “Hả?”

Tôi chỉ về phía tai, trong tai nghe bluetooth đã đang trong cuộc trò chuyện:

“Bên tôi có một nam một nữ, đối phương có bảy người, sáu nam một nữ, địa điểm là con hẻm đối diện ngân hàng Nhân dân Trung Quốc khoảng 50m.”

Chị gái tiếp tuyến viên lập tức lặp lại một lần nữa, liên tục dặn chúng tôi bảo vệ tốt bản thân, sau đó báo cho công an ở đồn cảnh sát gần đó xuất phát.

Trong lúc Tống Du vẫn còn ngu ngơ không hiểu gì, anh trai sấm chớp cách đó không xa đã không còn kiên nhẫn.

“Hai người chúng mày thì thầm cái gì đấy! Nghe thấy tao nói gì không? Xin lỗi em gái tao, sau đó nam hẹn hò với em gái tao, nữ thì biến, như vậy việc này sẽ kết thúc, đừng ép bọn tao phải ra tay!”

Sau đó lại quay qua mắng Hứa Tử Manh: “Không biết em thích thằng chó này ở điểm nào nữa.”

Sắc mặt Tống Du thay đổi.

Tôi vỗ vai anh an ủi: “Yên tâm, em thích thật.”

Mặt Tống Du ửng đỏ.

Sau đó tôi nói với qua bên kia: “Không biết, không chia tay.”

Tống Du lập tức trợn mắt: “Bé cưng, em đừng có nói thẳng như vậy được không?”

Đối phương cũng trợn mắt, Hứa Tử Manh tức giận muốn đi đến đánh tôi, nhưng có lẽ nhớ lại lần trước nên cô ta dừng lại, quay đầu nhìn anh trai sấm chớp: “Anh họ! Anh xem đi! Nó thiếu đòn!”

Sắc mặt anh trai sấm chớp cũng đen lại.

“Cô gái, tính cách bướng bỉnh quá đấy, anh đây chỉ thích những người nghe lời. Cho hai đứa cơ hội cuối! Xin lỗi, chia tay!”

Sắc mặt Tống Du cũng tối đi: “Các người đừng có khinh người quá đáng, tôi và bạn gái tôi đang tốt, chỉ dựa vào mấy câu chia tay của mấy người là phải chia tay sao?”

“Ôi chao…”

Anh trai sấm chớp nổi giận, anh ta đẩy Hứa Tử Manh ở bên cạnh ra, đi lên nắm lấy cổ áo Tống Du: “Dựa vào đâu sao? Dựa vào việc anh đây mạnh hơn mày! Đô hơn mày! Thứ công tử yếu đuối nhà mày, em gái tao thích mày là vì khuôn mặt này của mày thôi! Mày từ chối thì thôi, còn dám chọc tức nó sao! Không muốn ăn thử nắm đấm của ông thì ngoan ngoãn một chút, kiên nhẫn của ông đây có giới hạn, hỏi mày một lần cuối! Chia tay hay không?”

Tống Du cũng trở nên bướng bỉnh, nhìn chằm chằm anh trai sấm chớp, gằn từng chữ một: “Không, chia!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...