Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

GẢ CHO CỬ NHÂN - 10

Cập nhật lúc: 2025-07-10 04:34:07

Ta cúi xuống quần áo , một vết m.á.u, bộ sạch sẽ từ lâu.

 

Tiểu Hắc thấy ngơ , mặt đỏ bừng cứ tưởng “thứ gì đó” đánh, bèn gầm giường sủa inh ỏi.

 

vô tình gọi ngoài .

 

“A, cô nương tỉnh !”

 

 Trương tẩu đến phòng, tiếng tới .

 

Thấy nắm chặt vạt áo, mặt đỏ tai hồng, tẩu lập tức hiểu nhầm, che miệng khúc khích:

 

“Tiểu lang quân của cô nương đúng là đàng hoàng, hôm nửa đêm còn gõ cửa nhà xin giúp…”

 

Nói tới đây, tẩu vỗ n.g.ự.c thở dốc:

 

“Hai một thì m.á.u đầy eo, một thì rỉ m.á.u ở vai, sợ hồn vía lên mây.”

 

Ta , lập tức hỏi: 

 

“Trương tẩu, Tạ Vân Châu thế nào ?”

 

“Hắn ?” 

 

Trương tẩu đảo tròn mắt, hét ngoài:

 

“Giải nguyên lang, thê tử ngươi hỏi thăm ngươi !”

 

Trời ạ.

 

Câu khiến choáng váng, mặt nóng rực như bốc khói.

 

Trương tẩu ha hả:

 

“Không , giải nguyên lang nhà ngươi coi ngươi như báu vật. Mấy ngày nay cứ quanh quẩn ngoài sân, thuốc cũng gọi lang trung tới tận viện , đến mắt còn dám khép.”

 

Trương tẩu líu ríu một tràng, khiến chỉ chui chăn trốn.

 

là tẩu tử… chuyện mà ngượng chín mặt.

 

“Cảm ơn tẩu mấy ngày qua chăm sóc…”

 

Trước khi chăn nuốt trọn, một giọng nam trong trẻo vang lên cứu khỏi địa ngục.

 

Tạ Vân Châu khẽ, mang theo ý :

 

“A Từ ngại lắm, tẩu đừng trêu nàng nữa.”

 

Trương tẩu trêu một cái về mở quầy bán hàng.

 

Còn hai , chẳng đối diện Tạ Vân Châu.

 

Hắn mặc một chiếc áo gấm màu mực, phảng phất mùi mực tàu, tay bưng chén thuốc ở cửa.

 

“A Từ, ?”

 

Ta đáp khẽ một tiếng.

O mai d.a.o Muoi

Tiểu Hắc “tóc tóc tóc” chạy , dùng đầu đẩy .

 

Hắn xuống, mùi thuốc đắng liền át cả mùi thơm , khiến bụng quặn lên.

 

Có quá nhiều điều nhưng chẳng bắt đầu từ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-cu-nhan/10.html.]

Chỉ đành trốn trong chăn, ấp úng hỏi một câu:

 

“Nếu , hôm đó thật sự thấy rõ ai là ai… tin ?”

 

Câu với Thôi Vọng Chi, tưởng tượng sẽ mỉa mai thế nào:

 

“Cặp mắt ngươi để thở đấy ?”

 

Nghĩ , liền ráng kiềm thở.

 

Cảm giác như trở về hồi nhỏ phu tử mắng .

 

Tạ Vân Châu Thôi Vọng Chi, cũng phu tử.

 

Hắn là Tạ Vân Châu.

 

chẳng gì, chỉ đưa chén thuốc đen sì đến mặt , nghiêng đầu .

 

Hắn đôi mắt thật , như cánh hoa phủ sương sớm.

 

Khi cụp mắt , khiến khỏi chìm .

 

Mà đúng là chìm .

 

Tay run run nhận chén thuốc, nhắm mắt, dứt khoát dốc cạn.

 

Khi ở Thôi gia, mỗi bệnh đều tự chịu, chẳng dám mở miệng cầu ai.

 

Nói cách khác, bốn năm uống thuốc đắng.

 

Một chén thuốc trôi xuống, đắng đến nỗi dày lộn ngoài.

 

Ngay lúc đó, ai đó nhét miệng một viên kẹo mật lê.

 

Khi ngón tay chạm môi , mùi thơm bốc lên ngào ngạt, như sóng trào biển cả.

 

“Tạ Vân Châu, cho ăn cái gì , thở nổi…”

 

Ta xong, vội mặt , nhưng vẫn thấy khóe môi cong lên.

 

Tiểu Hắc thấy “ăn một ”, lập tức lăn lộn đất, nhào tới cắn ống tay áo , đòi cũng múc thuốc cho nó uống.

 

Bị Tiểu Hắc kéo, áo khoác của một đường.

 

Ta theo bản năng liếc trong, chậc, mùa đông mặc dày quá, chả thấy gì cả.

 

Thế là dứt khoát thẳng:

 

“Tạ Vân Châu, thật cố ý đ.â.m .”

 

Chàng đừng giận .

 

Câu , dám .

 

Bốn năm ở Thôi gia, quên mất cách lời dịu dàng.

 

Nghe , cuối cùng cũng đầu .

 

Hắn dịu giọng:

 

“Chút sức của nàng, thương . Ta chỉ… hận bản tới quá muộn.”

 

“…Nàng đừng giận .”

 

Loading...