Gả cho một tên què chết tiệt - 13
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:54:17
Trước cổng nha môn quận thủ.
Tạ Hoài Chu đang nơi cửa, lớn tiếng gì đó để trấn an dân chúng.
họ đói đến phát cuồng, chẳng ai chịu , vây quanh chửi rủa, thậm chí kẻ định tay.
Ta giật lấy một con d.a.o rựa từ tay bên cạnh, xô đẩy đám đông, chắn mặt Tạ Hoài Chu.
“Không gần! Ai dám bước tới, bà đây chặt thành thịt vụn!”
Lưỡi d.a.o trong tay đủ sức trấn áp, đám lùi hai bước, còn dám nhào lên nữa.
Tạ Hoài Chu kinh ngạc : “Trình cô nương, ngươi …”
Ta ngoảnh : “Tên què c.h.ế.t tiệt, còn giả bộ gì nữa!”
Cả chấn động.
Một lúc lâu , cuối cùng cũng hiểu điều gì đó.
“Chẳng lẽ… nàng cũng…”
“Tên ngốc nhà còn thể, thì tại ?”
Trầm mặc hồi lâu.
Hắn khẽ thở dài: “Hoàn Châu, vì nàng tới đây…”
26.
Sự xuất hiện của khiến đám dân chúng đang vây quanh nha môn quận thủ cuối cùng cũng yên lặng một lúc. Tạ Hoài Chu liền nhân cơ hội , kiên nhẫn khuyên nhủ họ hãy chờ thêm một thời gian nữa.
Trong đám , một nữ nhân bước . Quần áo tả tơi, nhưng vẫn che lấp vẻ thanh tú của nàng.
Nàng , những vị quan đến đều trốn hàng lính, ở nơi cao, dân như hạng thấp kém. Chỉ Tạ Hoài Chu là hề mang theo bảo vệ, giữa bọn họ, dùng thái độ bình đẳng để chuyện. Nàng tin, hạng tham ô cứu tế, là một vị quan .
Nàng nhiều điều. Tuy chỉ là một bán cá chữ, nhưng khiến khâm phục hơn cả bao kẻ sách. Chỉ bằng một đoạn lời lẽ , thật sự dịu phẫn nộ trong lòng dân chúng.
Cơn giận của đám dân đói tạm thời lắng xuống, nha môn quận thủ cũng giữ , đập phá.
Tối hôm đó, Tạ Hoài Chu mang hết lương thực trong phủ , nấu thành một nồi lớn, chia cho dân nghèo.
Ngày hôm , lương thực cứu tế của triều đình cuối cùng cũng đến an , cơn khủng hoảng ở Bắc quận tạm thời hóa giải.
Tạ Hoài Chu bắt đầu né tránh .
Hắn sợ chỉ vì bốc đồng nhất thời mà đến, đưa về Kinh đô.
Hắn , nếu theo , sẽ chịu nhiều khổ cực, tương lai chắc thăng tiến gì, và thấy hối hận một nữa.
Thế nhưng, đêm đó, khi cửa phòng , rơi hai giọt nước mắt, khẽ : “Tạ Hoài Chu, ăn mì.”
Hắn liền buông bỏ hết phòng .
Và cũng cuối cùng câu mà kiếp từng kịp :
“Tạ Hoài Chu, hôm đó hối hận vì gả cho , là lừa đấy. Ta từng hối hận một chút nào, gả cho , thật sự cảm thấy may mắn.”
27.
Sau khi tình hình ở Bắc quận định, Tạ Hoài Chu đưa trở về Kinh đô.
Hôm đó, đến nhà để cầu hôn.
Cha vốn sớm ý định gả cho , giờ thấy chủ động đến cửa cầu , vui mừng còn kịp, lập tức đồng ý ngay.
Chỉ là, chuyện nào chuyện đó. Việc tự ý chạy đến Bắc quận, phạt cấm túc một tháng, khỏi cửa.
Không lâu khi về nhà, Yến Tiêu Thăng hiểu vì đến tìm .
Lần nhà, chỉ ngoài cổng bên, đợi gặp.
Ta định giở trò gì, cũng chẳng còn bận tâm nữa, chỉ sai với : đính hôn, đừng đến tìm nữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc nha bước , Yến Tiêu Thăng lập tức bước nhanh tới, dường như nóng lòng nàng định gì.
Sau khi xong, mặt lập tức tái nhợt, hoảng hốt hỏi để xác nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-mot-ten-que-chet-tiet/13.html.]
Khi nhận câu trả lời, lặng lẽ yên lâu.
Một lúc , con từng ngông cuồng như thế, cúi , chắp tay thi lễ với nha , nhờ nàng chuyển lời.
Sau đó, về phía cỗ xe ngựa đang đợi ở xa.
Có lẽ vì trời mới mưa, đường trơn, trượt ngã một cái, nhưng nhanh liền dậy, tự giễu, bước nhanh lên xe rời .
Nha , hỏi nàng: “Hắn gì với ngươi?”
Nàng gãi đầu, đáp: “Hắn , bằng hữu với tiểu thư, là phúc ba đời. Chúc tiểu thư điều .”
Bằng hữu?
Không từng coi là món đồ chơi trong lòng bàn tay ?
Ta cỗ xe ngựa đang dần khuất xa phía cuối con đường, lòng hiểu rốt cuộc đang nghĩ gì.
, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ta với … chắc là sẽ bao giờ gặp .
28.
Ta và Tạ Hoài Chu thành cuối hạ năm . Mùa xuân năm , Trình Hoàn Bích và Từ Thanh Phong cũng thành .
Mọi thứ trở về giống hệt kiếp .
Cho đến vài tháng , cha đột ngột bệnh nặng qua đời.
Ta vốn nhiều tình cảm với ông, nên cũng chẳng thấy đau lòng.
Chỉ là cảm thấy kỳ lạ, kiếp rõ ràng ông còn sống lâu hơn cả .
Tang sự của cha mới lo liệu xong, Đại phu nhân đổ bệnh, Trình Hoàn Bích chạy khắp nơi tìm đại phu chữa trị, nhưng thế nào cũng khá lên, thấy bà từng ngày như đèn cạn dầu.
Kiếp , bà mất ngày Tết Trung Thu; Kiếp , cũng đúng ngày đó mà .
Chỉ khác là, , lúc lâm chung, bà nắm lấy tay Trình Hoàn Bích, trao cho nàng một cái hộp nhỏ, rơi nước mắt dặn: “Đưa cho Xuân Sơn.”
Xuân Sơn, là tên của tiểu nương .
Cái hộp nhỏ , chính là sính lễ mà năm xưa bà từng chuẩn để gả tiểu nương.
Trình Hoàn Bích trao chiếc hộp cho .
Ta mở xem, bên trong là ngân phiếu và giấy tờ điền sản, nhiều, kém gì của hồi môn của Trình Hoàn Bích năm đó.
Mọi ân oán rốt cuộc cũng hồi kết.
Tảng đá đè nặng nơi đáy lòng suốt bao năm qua, giây phút , bỗng nhẹ như một tờ giấy, gió cuốn mất.
Sau khi lo xong tang sự cho Đại phu nhân, trong nhà bỗng dưng xuất hiện một con ch.ó nhỏ.
Trắng trẻo, tròn trịa, đáng yêu.
Lâu lắm mới vui vẻ đến , ôm lấy nó, nỡ buông tay.
Tạ Hoài Chu hỏi : “Nàng thích chó ?”
Ta đáp: “Dĩ nhiên , chó con đáng yêu lắm! Chàng , từng nuôi một con, tên là Tiểu Bạch, lông trắng, dáng khỏe mạnh, oai phong lẫm liệt lắm. Nó thông minh cực kỳ, nếu là thì khi tướng quân chứ!”
Ánh mắt chùng xuống: “Tiếc là , nó c.h.ế.t .”
Tạ Hoài Chu im lặng một lát, : “Vậy chúng mang con ch.ó về nhà nhé?”
Ta xoa đầu chú chó, lắc đầu.
“Tiểu Bạch mà nuôi con khác, nhất định sẽ nghĩ còn thương nó nữa. Nó là chó duy nhất của , sẽ nuôi con nào khác. Đưa cho tỷ tỷ , Đại phu nhân mất , tỷ gần đây buồn bã, nuôi một con ch.ó sẽ vui vẻ hơn. Đi nào.”
Ta thấy chủ ý , liền ôm chó định tìm nàng .
Quay đầu Tạ Hoài Chu, đang mỉm .
Ta hỏi: “Chàng gì ?”
Trong mắt như tràn ngập hạnh phúc sắp tràn ngoài:
“Thấy nương tử vui vẻ, cho ?”