Gả cho một tên què chết tiệt - 12
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:54:15
Hôm đó, Tạ Hoài Chu ôm chạy khắp phố dài Trấn Đô tìm đại phu.
Hắn vốn què, vì hoảng loạn mà càng thêm khập khiễng, vấp ngã bao nhiêu .
thương thế của quá nặng, đến thần tiên cũng cứu nổi.
Tất cả các y quán đều đóng cửa, ai dám nhận, cuối cùng vẫn chết.
Ngày hôm đó, cả con phố đều thấy tiếng của Tạ Hoài Chu.
Ta nhớ tất cả, thì cũng nhớ : Thật , từng ghét Tạ Hoài Chu.
Ta thật sự thích món ăn nấu, cũng thích .
Chẳng qua là quen với việc bắt nạt , quen với việc chờ đến dỗ dành .
Ta cũng nhớ , câu mà khi c.h.ế.t với , nhưng thể thốt : Tạ Hoài Chu, rằng hối hận vì gả cho , thật … là lừa thôi.
23.
Vài giọt bùn b.ắ.n lên mặt khiến bừng tỉnh khỏi ký ức.
Tất cả chỉ xảy trong nháy mắt, ngay phía đầu , vó ngựa của Bùi Cảnh đang giơ lên chuẩn đạp xuống.
Ngàn cân treo sợi tóc, một con ngựa khác bất ngờ lao đến từ bên cạnh, hất văng Bùi Cảnh, chắn .
Là Từ Thanh Phong.
Hắn chắn mặt Bùi Cảnh, ánh mắt giận dữ:
“Tiểu hầu gia! Ngài định gì đấy?”
Bùi Cảnh mất mặt, lồm cồm bò dậy từ trong bùn, tay quệt nước dơ mặt, chửi:
“Ngươi là cái thá gì? Dám đụng ?”
Lúc , Trình Hoàn Bích cũng xuống ngựa, chạy tới đỡ dậy, giận dữ Bùi Cảnh:
“Bùi Cảnh! Chỉ là một trận đấu chơi thôi, thua thì thua, đến mức lấy mạng ?”
Bùi Cảnh lắp bắp:
“Ta… chỉ giành viên minh châu tặng nàng thôi…”
“Phi!”
Trình Hoàn Bích nhổ một tiếng:
“Tự tâm thuật bất chính, thua thì tức, hại c.h.ế.t , còn lấy cái cớ, ghê tởm thật!”
Trình Hoàn Bích luôn hài lòng về Bùi Cảnh, mà giờ đây lưng với .
Ta nàng, đầu óc choáng váng.
Thật , Trình Hoàn Bích cũng như từng nghĩ.
Kiếp , dù nàng luôn khoe khoang, luôn lấn át , nhưng khi hầu bắt nạt, chính nàng là tay trừng trị bọn họ.
Khi cãi với nàng, đại phu nhân phạt chép “Nữ giới”, nhốt trong từ đường , nàng lén giúp chép cho xong.
Sau ngựa đạp trọng thương, nàng cũng là đầu tiên chạy đến giúp .
Ta khẽ , nhẹ giọng :
“Trình Hoàn Bích, thật bệnh của tỷ… thể chữa . Chỉ cần tỷ ngừng uống mấy loại thuốc , cơ thể tỷ sẽ tự hồi phục.”
Kiếp , nhiều năm , nàng gặp một thần y.
Vị thần y rằng thể trạng nàng vốn thể tự hồi phục nếu dưỡng đúng cách, nhưng vì quá lo lắng, dùng sai thuốc lâu dài nên mới trở thành bệnh nặng.
Trình Hoàn Bích hiểu vì điều đó, chỉ ngơ ngác :
“Muội gì thế? Thôi, đừng nữa, mau để đại phu kiểm tra xem thương .”
Vừa , nàng cùng khác đưa đài quan cảnh.
Sau khi khám, đại phu xác nhận chỉ đạp trúng tay, gì nguy hiểm.
Trình Hoàn Bích lúc mới yên tâm.
Khi đại phu băng bó cho , nàng sang Từ Thanh Phong :
“Đa tạ công tử cứu của .”
Từ Thanh Phong :
“Không cần cảm tạ, gặp chuyện như thì ai cũng sẽ tay giúp đỡ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-mot-ten-que-chet-tiet/12.html.]
Trình Hoàn Bích hỏi :
“Không công tử tên họ là gì?”
“Tại hạ Từ Thanh Phong, là ‘Thanh phong Từ lai’ trong ‘gió mát thoảng đến’.”
“Từ Thanh Phong? Là thứ hai trong kỳ thi mùa xuân đó ư?”
“Xấu hổ, chính là tại hạ.”
“Thật lợi hại!”
Trình Hoàn Bích , liên tục khen ngợi:
“Thật đấy, học vấn cao, chính trực, như công tử bây giờ hiếm lắm.”
“Quá lời, quá lời.”
Mặt Từ Thanh Phong đỏ bừng:
“Trình, Trình cô nương, xin đừng khen nữa… tại hạ thật sự… thật sự hổ thẹn…”
….
Ta bên cạnh, lặng lẽ hai họ, khẽ thở dài một .
Tốt lắm lắm, say đắm .
Nói mới nhớ, lừa Từ Thanh Phong, đó tìm cây quạt của .
mà… cả, giờ thì cũng chẳng cần nó nữa.
Trước mặt là một đám vây quanh.
Yến Tiêu Thăng từ cuối đám đông chen lên, xổm mặt .
Giọng chút run rẩy:
“Hoàn Châu, ngươi thế nào ?”
Ta , mỉm đầy giễu cợt:
“Chỉ là một món đồ chơi trong tay thôi, đáng để lang quân bận tâm.”
Hắn khựng , sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Hạt Dẻ Rang Đường
24.
Sau khi tay băng bó xong, Trình Hoàn Bích và Từ Thanh Phong định đưa về nhà.
quyết định về nữa.
“Tỷ, với nhà một tiếng, đừng tìm , sẽ về.”
Ta giành lấy một con tuấn mã, trong tiếng kinh hô của họ, phi ngựa về hướng Bắc.
Ta tìm Tạ Hoài Chu.
Ta khôi phục ký ức kiếp , cũng hiểu vì hương vị tô mì trường thọ quen thuộc đến , bởi vì mỗi ngày ở kiếp , đều ăn một tô như thế.
Tô mì đó là do Tạ Hoài Chu nấu.
Không chỉ trọng sinh, mà cả cũng .
Chỉ là… vẫn luôn nghĩ ghét , dám nhận , nhưng vẫn âm thầm ở phía dõi theo .
25.
Ta phi ngựa suốt dọc đường.
Càng đến gần phương Bắc, hai bên đường càng trở nên hoang vắng tiêu điều.
Chiều hôm đó, khi chỉ còn cách Bắc quận mười dặm, gặp mấy tên lưu manh.
Rồi chứng kiến một cảnh tượng khó tin: bầy sói lao xuống từ núi, hung hãn xé xác đám lưu manh, nhưng duy chỉ hề cắn .
Khoảnh khắc , cảm thấy, lẽ thế gian thật sự tồn tại thần minh.
Lòng càng thêm kiên định, dám ngoái đầu, thúc ngựa chạy nhanh về phía .
Cuối cùng, cũng thành khi trời chập choạng.
Lúc đó, Bắc quận xảy một trận loạn lớn, dân ở đây đói khát từ lâu, thế nhưng lương cứu tế mà triều đình hứa hẹn lấy một hạt chuyển đến.
Dân đói kêu trời trách đất, ai nấy đều gào thét đòi phá huỷ nha môn của quận thủ, kéo tiến về Kinh thành, một cuộc bạo loạn đang cận kề.
Lòng thắt , vội vàng chen theo dòng .