Gả cho một tên què chết tiệt - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:54:06
8.
Sau khi thả khỏi từ đường, việc đầu tiên chính là tìm Thẩm Như Mặc.
Nha của ngoài dò la tin tức, hôm nay Thẩm Như Mặc đến Quán Hạc Lâu để đánh cờ với .
Ta dám chậm trễ, lập tức một tới đó.
Ta may mắn như những tiểu thư nhà khác, việc gì cũng cha định đoạt. Dù con chính thất, họ còn tiểu nương lo liệu.
Còn , những thứ chỉ thể tự giành lấy.
Mấy hôm phạt quỳ, lỡ mất lễ Hoa Triều, đành nghĩ cách khác để tiếp cận mục tiêu.
Đến Quán Hạc Lâu, tìm đến đúng căn nhã gian mà con nha , hít sâu một , chuẩn diễn màn “ nhầm phòng” để tiếp cận Thẩm Như Mặc.
Cửa mở toang.
Mùi đàn hương nhàn nhạt lập tức xộc mũi, giữa phòng hai đang uống , ai là Thẩm Như Mặc.
Ta c.h.ế.t sững.
“…Ngọc Diện lang quân?”
Đầu óc trống rỗng vài giây.
Ngồi bàn chính là Yến Tiêu Thăng và thị vệ của , cả hai đều đang kinh ngạc .
“Ngươi là…”
Ánh mắt Yến Tiêu Thăng trầm xuống, chăm chú . Trong khoảnh khắc , cảm giác như một trận gió lốc đang xoáy qua trong đầu .
Chẳng bao lâu, dường như hiểu điều gì đó, khẽ , vẻ bất đắc dĩ:
“Ngươi đúng là bản lĩnh. Hôm nay bổn công tử tới Quán Hạc Lâu, hề với ai, thế mà ngươi tìm tới tận nơi.”
Gì thế ?
Nghe cứ như đang theo dõi bằng!
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta vội giải thích:
“Ta chỉ nhầm phòng thôi, thật sự cố ý phiền lang quân. Mong ngài đừng trách.”
Yến Tiêu Thăng khẽ bật :
“Cái cớ , bổn công tử nhiều , chẳng gì mới lạ.”
Ta ngẩn :
“Lang quân, lời … là ý gì?”
Hắn dậy, dáng vẻ nhàn tản mà phong lưu, cầm quạt gõ nhẹ lòng bàn tay, ánh mắt mang ý , giống như thấu hết trò nhỏ của , còn chút đắc ý:
“Hà tất vòng vo? Hôm đó, thật bổn công tử thấy , chiếc khăn tay là do ngươi ném .”
Sắc mặt cứng đờ.
Hắn thấy phản ứng của , càng thêm chắc chắn, liền thong thả tiếp:
“Ngươi ái mộ bổn công tử, dùng cách đó để thu hút sự chú ý. Hôm nay tìm đến tận phòng, cũng xem như là chân thành.”
“Chuyện trách ngươi , bởi vì từng gặp bổn công tử, ai mà si mê ?”
“Có điều, bổn công tử cũng nên nhắc ngươi một câu, gả cho bổn công tử nhiều đếm xuể, nếu tính theo thứ tự… thì ngươi xếp thứ…”
Hắn đưa tay gõ nhẹ quạt lên trán, chiều suy nghĩ nghiêm túc.
Sau đó mỉm :
“Thứ sáu mươi.”
……
Cuối cùng cũng hiểu ý .
Trong mắt , gán mác là một nữ nhân mê vì tình, từ thủ đoạn, tìm đủ cách để tiếp cận .
Ta thừa nhận, nhân phẩm đúng là chẳng lấy gì đoan chính, nhưng chuyện , ý nghĩ từng , thì cho phép ai bôi nhọ như thế!
Thế nên, nhịn , mắng thẳng một câu:
“Đồ thần kinh.”
Yến Tiêu Thăng sững , đầy kinh ngạc:
“Ngươi dám mắng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-mot-ten-que-chet-tiet/5.html.]
Một lúc , bật :
“Thú vị đấy. Cộng thêm một điểm. Giờ thì ngươi xếp hạng năm mươi chín.”
…
“Lang quân, ngài…”
Ta đưa tay ôm trán, khổ.
Ta nhớ kiếp , Yến Tiêu Thăng cả đời lấy vợ.
Khi còn thắc mắc, một nhan sắc, tiền đồ như , sống độc cả đời?
Giờ thì rõ … đầu vấn đề.
Một mỹ nam như thế, đúng là phí của trời.
“Thôi, nhường cho các tỷ tỷ khác . Lang quân cứ xem như từng gặp .”
Ta khẽ khom hành lễ, vội vã rời , sợ mà mở miệng nữa là nhịn nổi .
Vừa xuống lầu, liền trông thấy Thẩm Như Mặc đang lên xe rời .
Lại lỡ mất cơ hội nữa .
Ta giữa đầu phố, chút chán nản.
Ba bốn lượt đều bỏ lỡ, chẳng lẽ… và Thẩm Như Mặc thực sự vô duyên?
Ta theo hướng xe dần khuất, rơi trạng thái bối rối và tuyệt vọng.
Bỗng phía vang lên tiếng cha :
“Hoàn Châu?”
Ta giật , thấy ông đang xe ngựa của nhà họ Tạ.
Bên trong là ai? Tạ Hoài Chu, là Tạ lão gia?
Xe tiến gần, cha thò đầu , hỏi :
“Con gì ở đây?”
“Con mua phấn son.”
“Sao một ? Hỉ Nhi ?”
“Hỉ Nhi mẫu sai việc .”
Ta liếc khe hở của xe, nhưng chẳng thấy rõ ai bên trong.
Cha gật đầu:
“Trời sắp tối , về cùng cha .”
Ông đưa khỏi khoang xe, vươn tay kéo lên.
Ta khựng .
Ta và cha … nay vẫn xa cách.
Ông và đại phu nhân là thanh mai trúc mã, mà khi bà đang mang thai, ông vụng trộm với tiểu nương, sinh .
Đại phu nhân nổi trận lôi đình, ông chẳng dám về phía chúng , chỉ bố trí cho con ở một căn nhà rách nát, để mặc sống chết.
Mãi đến năm chín tuổi, tiểu nương bệnh chết, ông mới miễn cưỡng đón về phủ.
Từ khi đưa về phủ, Đại phu nhân luôn chê vô giáo dưỡng, thường xuyên đánh mắng.
Cha từng bênh vực lấy một .
Chỉ khi ngoài, ông mới tỏ chút yêu thương, như thể để thấy ông là một cha .
Ta bàn tay đang đưa của ông, cuối cùng chỉ nắm lấy tay áo, trèo lên xe.
Cửa xe mở , bên trong, quả nhiên, bên trái chính là Tạ Hoài Chu.
Vẻ mặt lạnh nhạt, khi thấy chỉ khẽ gật đầu, một câu:
“Trình cô nương.”
Không khí bỗng chốc trầm xuống.
Cha vội giải thích:
“Ta lo việc ở ngoại thành, xe sa bùn lầy. May mà Hoài Chu ngang qua, mới đưa về.”
Ta gật đầu, về phía Tạ Hoài Chu :
“Đa tạ công tử.”
Rồi lặng lẽ xuống cạnh cha .