Gả Cho Thiềm Thừ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:33:04
Phụ và đại phu nhân thì sính lễ hậu hĩnh, nỡ gả tỷ .
Nên cuối cùng—bọn họ đẩy .
Lớp da của Cung đại thiếu gia lột mất, tựa như rút cạn sức lực.
“Hết ! Hết thật ! Đó là Thiềm Thần mà!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cung đại thiếu gia kêu gào tuyệt vọng.
Hắn chính là một tên thái giám.
Tổ phụ của đại phu nhân từng là nghĩa tử của một vị thái giám trong cung.
Lúc Dung ma ma mắng là ‘đồ gốc rễ’, mơ hồ đoán — chính là hậu nhân của nhà đại phu nhân.
Cung đại thiếu gia thấy cảnh tượng thì vô cùng hoảng loạn.
Ta liền đưa tay, kéo mạnh con thiềm thừ mập ú khỏi bàn thờ.
Nào ngờ chân nó còn động đậy, co giật liên hồi.
Cung đại thiếu gia cuống cuồng lao tới, ôm chặt lấy con thiềm thừ.
“Mau! Mau đưa trứng đây! Thiềm Thần ăn trứng thì mới thể hồi phục pháp lực!”
Ta nhạt, vung d.a.o lên, một nhát liền xẻ bụng con quái vật.
Từ trong bụng nó, rơi một viên yêu đan đỏ rực.
Rõ ràng đây là yêu, thần!
Bởi lẽ chẳng “thần” nào ăn chính con ruột của để tăng tu vi cả!
Ta nhặt lấy viên yêu đan, nhớ trong sách xưa từng ghi chép — vật chính là vật đại bổ, linh dược hiếm đời.
Không chút do dự, đặt yêu đan miệng, nuốt thẳng xuống bụng.
Yêu đan bụng, cả liền nóng rực.
Chẳng bao lâu , cái miệng vốn trống rỗng của … mà mọc lưỡi!
Quả thật là niềm vui ngoài mong đợi!
“Aaa! Trả Thiềm Thần cho ! Trả cho !”
Cung đại thiếu gia vô lực gào lên.
Còn —bước thẳng đến mở toang cánh cửa đá của Thần Ốc.
Từ xa, Dung ma ma cũng run rẩy bước đến, trong tay còn ôm một lớp da —là da của Thải Liên.
Vốn dĩ, bà định nhờ Thiềm Thần thi pháp, giúp bà khoác lên lớp da .
thể , bà so với Cung đại thiếu gia quả thực khôn ngoan hơn nhiều.
Chỉ liếc qua Thần Ốc một cái, liền lập tức hiểu rõ cục diện hiện giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-thiem-thu/chuong-9.html.]
“Cầu xin cô nương tha mạng!”
Bà quỳ sụp xuống mặt .
Rồi kể hết chuyện.
Hóa , bà tên là Dung Trân, còn Cung đại thiếu gia thật tên là Cung Phúc.
Hai vốn là cung nữ và thái giám thời tiền triều.
Để nương tựa lẫn mà sống qua ngày, bọn họ kết thành đối thực—một hình thức sống chung giữa cung nữ và thái giám, giả phu thê để đỡ cô quạnh.
Vài năm , triều đình sụp đổ, giang sơn đổi chủ, họ bèn trốn khỏi hoàng cung.
Con thiềm thừ vốn là vật sủng trong cung của một vị Quý phi, sở hữu pháp lực vô biên, thể cải mệnh đổi da.
Sau khi Quý phi phản quân sát hại, hai họ nhân cơ hội mang theo Thiềm Thần trốn ngoài.
Ban đầu định rời khỏi kinh thành, nhưng Thiềm Thần nơi đây phong thủy cực , lợi cho việc tu luyện của nó.
Nó thậm chí còn biến một đống của cải châu báu, giúp họ ở một góc phía tây bắc kinh thành mua một tòa phủ lớn.
Thế là, họ dựng lên cái gọi là “Cung phủ”—dựa tà vật, mê hoặc sống, tiếp tục cuộc đời mới lớp da đầy m.á.u tanh .
Từ đó trở , Dung ma ma và Cung Phúc bắt đầu vì Thiềm Thần mà tìm kiếm nữ nhân.
Con yêu vật vô cùng kén chọn— nó cần chỉ là nữ từ còn trinh tiết, mà còn là mỹ nhân.
Nó chỉ như thế mới thể sinh thật nhiều trứng, đủ cho nó dùng để tu luyện.
Đợi đến khi pháp lực tu luyện thành công, nó sẽ giúp Cung Phúc trở thành một nam nhân chỉnh.
Còn giúp cả hai—Dung ma ma và Cung Phúc—giữ mãi tuổi xuân.
Cái gọi là “giữ mãi tuổi xuân” , thực chất chính là lột da khác mà mặc lên.
“Vừa lúc lột da nữ nhân , nàng còn vô tội, rằng ngươi mới là thiên kim tiểu thư nhà họ Khương— đúng ?”
Dung ma ma đột nhiên ngẩng đầu chằm chằm.
Thấy đáp, bà vội vàng tìm cách cận.
“Người đầu tiên của Thiềm Thần, chính là cô mẫu của đại phu nhân nhà ngươi! Nhà với nhà các ngươi vốn từng giao tình! Ngươi hãy nhả yêu đan để Thiềm Thần hồi sinh!”
Lời bà còn dứt, tiếng gà gáy đầu tiên vang lên.
Ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh len lỏi từ phía giả sơn rọi tới.
Dung ma ma sợ hãi co rúm , ngã xuống đất.
Làn da già nua cũng bắt đầu bong tróc.
“Chúng mỗi ngày đều uống huyết của Thiềm Thần mới thể kéo dài tuổi thọ… Xin cô nương nể tình mấy ngày qua đối đãi tệ, hãy trả yêu đan cho ngài !”
Bà gào lên, còn Cung Phúc cũng lảo đảo từ Thần Ốc bò .
“Nếu Thiềm Thần sống , nhất định cũng sẽ phù hộ cho cô nương, giúp cô nương đạt thành tâm nguyện!”