Gả Cho Tướng Quân, Gả Cả Tấm Lòng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:17:28
Ta nghĩ, chắc chắn mình đã bị Phụ Xuyên mê hoặc, bởi ta chủ động vươn tay ôm lấy thắt lưng chàng.
"Tướng quân..."
Phụ Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng ta:
"E rằng cả đời này nàng cũng đừng hòng rời khỏi ta được nữa."
"Vì sao lại là thiếp?"
Chàng khẽ thở dài:
"Nếu không có nàng, có lẽ ta chỉ có thể cô độc suốt kiếp."
Chàng áp má lên đỉnh đầu ta, khẽ cười:
"Nên nàng đừng tự ti vì khoảng cách giữa ta và nàng.
"Nói về khoảng cách, ta lớn hơn nàng bảy tuổi, chỉ sợ nàng chê ta già mất thôi!"
Giọng điệu người pha lẫn tự giễu, khiến ta bật cười.
"A, cuối cùng cũng chịu cười rồi." Phụ Xuyên thở dài, "Những ngày qua nhìn nàng cau mày cả trong mộng, ta thật chẳng biết làm sao cho phải."
Nghĩ tới việc Phụ Xuyên mỗi đêm đều lặng lẽ đến thăm ta, mặt ta bất giác nóng bừng.
Ta khẽ đẩy chàng ra, lấy từ dưới gối ra chiếc túi gấm mới thêu.
Mặt đỏ bừng, ta đưa cho người.
Ánh mắt Phụ Xuyên lập tức trầm xuống, nhận lấy chiếc túi, tay kia nắm chặt cổ tay ta, kéo cả người ta vào lòng.
"Biết vật này có ý nghĩa gì không?"
Ta nhìn chàng, nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh nến phản chiếu trong mắt người, sâu thẳm tựa hồ nước lạnh.
Bỗng, ánh sáng trước mắt tối sầm, Phụ Xuyên khẽ cười, rồi in xuống trán ta một nụ hôn ướt át đầy trân trọng.
Khi ra biệt viện ngoài thành, đúng vào độ mùa lá phong đỏ rực.
Con đường trước cổng biệt viện dài hun hút, hai bên đều trồng đầy phong, gió thu thổi qua, lá bay lả tả, tựa hồ vô số cánh bướm lượn lờ.
Ta vén rèm xe, chỉ thấy trời đất như phủ đầy cánh bướm.
"Đẹp quá!"
Ta quay đầu, vui vẻ gọi Phụ Xuyên:
"Tướng quân, mau nhìn kìa! Bên ngoài đẹp lắm!"
Chàng từ phía sau rướn người tới, lồng ngực áp sát lưng ta, giọng trầm vang bên tai:
"Ừ? Cái gì đẹp?"
Mặt ta nóng lên, vội vàng né tránh, lấy tay che tai:
"Phong... lá phong."
Phụ Xuyên nhìn ta, giọng khàn khàn:
"Ừm, quả thật rất đẹp."
Ta bực dọc:
"Chàng nhìn thiếp làm gì?"
Phụ Xuyên bật cười, kéo ta ngồi vào lòng.
Người vừa bóp má ta, vừa trêu:
"Phong cảnh ngoài kia sao sánh được phu nhân nhà ta?"
"Chàng lại đùa rồi!" Ta nhỏ giọng oán thán.
Tướng quân nhẹ nhàng hôn lên má ta:
“Không đùa, thật đấy. Phu nhân của ta đẹp hơn gấp bội."
Mặt ta nóng bừng, vừa định giãy khỏi người, lại bị giữ chặt:
"Cho ta ôm chút đi.
"Du nhi, nàng giận dỗi, nũng nịu với ta, ta thật lòng rất vui."
Ta khựng lại, rồi chầm chậm tựa vào lòng chàng.
Phụ Xuyên luôn biết cách khiến lòng ta mềm nhũn, khiến ta từng bước, từng bước, tự nguyện tiến gần hơn.
Trong sân biệt viện cũng có một cây phong cổ thụ, lá đỏ như lửa, rực rỡ vô cùng.
Bên cạnh có một hồ nước nhỏ, phong lá thỉnh thoảng rơi xuống, gợn sóng lăn tăn.
Trong hồ có mấy chục con cá, thân mình sáng loáng, bơi lội tung tăng, khiến ta rất thích ngắm nhìn.
Hôm ấy, ta như thường lệ tới bên hồ.
Chợt nghe trên đầu vang lên tiếng gọi:
"Phu nhân, nàng thích những con cá này lắm sao?"
Một đoạn ký ức như tia sáng lóe lên trong đầu ta.
—
"Tiểu cô nương, trung thu còn tới giặt đồ à?"
"Mẹ bảo ta đi mà."
"Tên gì?"
"Tên Tiểu Ngư."
"Ta họ Phụ, tên Xuyên, tự Tu Bá. Gọi ta là Tu Bá ca ca nhé."
"Tu Bá ca ca, sao ca trèo cao vậy?"
"Bởi vì ca biết bay!"
...
"Tiểu Ngư nhi, mai còn đến không?"
"Đến chứ!"
—
"Tu Bá ca ca?"
Phụ Xuyên từ trên cây nhảy xuống, kinh ngạc hỏi:
"Nàng vừa gọi gì?"
"Tu Bá ca ca!"
Phụ Xuyên vui mừng khôn xiết:
"Nàng nhớ ra rồi?"
Ta gật đầu:
"Vâng!"
Chàng ôm chầm lấy ta, vòng tay siết chặt, nhịp tim gấp gáp.
Một lúc lâu sau, chàng khàn giọng trêu:
"Tiểu Ngư nhi, gọi ca ca thêm lần nữa được không?"
Ta thẹn thùng, đẩy chàng ra:
"Không gọi!"
Phụ Xuyên cười, hai tay cào nhẹ hông ta, khiến ta cười nghiêng ngả:
"Không gọi? Không gọi ta sẽ chọc cho tới khi nàng gọi!"
Bị trêu đùa không chịu nổi, ta đành đầu hàng, vừa cười vừa gọi:
"Ca ca! Tu Bá ca ca! Tha cho ta đi!"
...
Đùa nghịch một hồi, Phụ Xuyên ôm ta từ phía sau, thấp giọng hỏi:
“Thành thân cùng ta nhé? Phủ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi."
Ta sửng sốt:
"Chỉ cần được ở bên tướng quân, thiếp đã mãn nguyện lắm rồi."
Phụ Xuyên lắc đầu, giọng kiên định:
"Không thể để nàng chịu uất ức, ta muốn nàng danh chính ngôn thuận gả vào phủ."
Ta rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu:
"Được tướng quân nâng niu như bảo vật, thiếp nguyện đời này không phụ lòng chàng."
Ngày thành thân, ta xuất giá từ biệt viện, mười dặm hồng trang, phượng quan hà bào, tám người khiêng kiệu, nghi lễ trọn vẹn.
Phụ Xuyên mời tất cả huynh đệ từng cùng người vào sinh ra tử trong quân doanh.
Giữa yến tiệc, chàng uống đến lưng chừng say, vẫn nắm chặt tay ta, liên tục giới thiệu:
"Đây là thê tử của ta, nhỏ tuổi, hiền lành, từng chịu nhiều khổ cực, ta tìm nàng không dễ, hôm nay rốt cuộc cũng viên mãn..."
Nếu nói tướng quân oai hùng cưỡi ngựa năm ấy là cả thanh xuân đời ta, thì bóng hình say mềm hôm nay, mỗi khi nhớ lại, đều khiến lòng ta ngọt như mật.
Kết thúc.