Gả Cho Tướng Quân, Gả Cả Tấm Lòng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:17:28
Dọc nửa con phố, tay trái ta ôm kẹo hồ lô, tay phải cầm người nặn bằng đường.
Ta nhìn tướng quân tay xách mấy túi giấy lớn, còn xếp hàng mua điểm tâm, không nhịn được khẽ hỏi:
"Tướng quân, chẳng phải người nói ra ngoài tiêu thực ư?"
Phụ Xuyên nghiêng đầu, nhướng mày:
"Gọi ta là gì?"
"... Xuyên lang."
Tướng quân bật cười:
"Thấy cái gì ngon, cái gì đẹp, ta liền muốn mua hết cho nàng."
Người cúi nhìn hai tay ta đã đầy ắp, cười bảo:
"Ăn không hết thì gói lại."
Ánh nắng buổi trưa phản chiếu vào đôi mắt đen thẫm của người, ánh lên tia sáng dịu dàng, mềm mại như nước.
Ta chìm đắm trong ánh nhìn ấy, như thể ta chính là người trong mộng người hằng tìm kiếm.
Mua xong điểm tâm, tướng quân lại đưa ta tới Nam Nhai đo may xiêm y, rồi ghé Đông Nhai chọn son phấn.
Ta níu tay áo chàng, thấp giọng can ngăn:
"Không cần mua nhiều như vậy, thiếp... vốn cũng không hay dùng..."
Phụ Xuyên chỉ khẽ xoa tay ta, cười:
"Tiểu cô nương, nào có ai lại không yêu cái đẹp?"
Chàng quay sang căn dặn chưởng quỹ:
"Những thứ này, gói lại cả, đưa tới phủ Trấn Nam tướng quân."
Chưởng quỹ kinh hãi, quỳ sụp xuống:
"Thảo dân tham kiến tướng quân! Tiểu nhân mắt mù, mong tướng quân thứ tội!"
Chưởng quỹ vội vàng điều chỉnh tư thế, hướng về phía ta hành lễ:
"Tham kiến phu nhân!"
Ta sững sờ.
Tướng quân! Phu nhân?!
Dân chúng bốn bề cũng đồng loạt quỳ xuống, tiếng hành lễ vang lên như thủy triều, vây kín cả con phố.
Trái tim ta đập dồn dập, như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Phụ Xuyên khẽ phất tay:
"Không cần đa lễ."
Rồi lại dặn dò chưởng quỹ:
"Những vật vừa rồi, đưa thẳng về phủ cho ta."
Chưởng quỹ rối rít đáp ứng:
"Dạ dạ, tiểu nhân tuân lệnh."
Chàng quay sang ta, ánh mắt tràn đầy ôn nhu:
"Phu nhân còn muốn mua thêm gì chăng?"
Bốn phía là vô vàn ánh mắt, người còn cố ý lớn tiếng gọi ta là "phu nhân".
Ta bối rối tới mức không biết nên đáp thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn chàng.
Phụ Xuyên bật cười, đưa tay véo nhẹ má ta:
"Sao lại ngốc thế này, phu nhân của ta?"
"Thiếp..."
Ta lắp bắp, nhưng lòng đã mềm nhũn.
Trên xe ngựa hồi phủ, chàng nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve, nghiêng đầu hỏi:
"Sao thế? Không vui à?"
Ta cố nén xúc động, gượng cười lắc đầu:
"Không... không có."
Tướng quân nhẹ thở dài, chua xót nói:
"Là ta gọi nàng 'phu nhân', khiến nàng sợ phải không?"
Giọng chàng mềm mỏng như tơ, ánh mắt chan chứa yêu thương.
Ta mím môi, nước mắt bất chợt trào lên, vội vàng quay đầu tránh đi.
Ngay sau đó, thân thể ta bị người bế bổng, đặt ngồi lên đùi, y như tối qua.
Tướng quân thở dài, bàn tay thô ráp vuốt ve má ta:
"Làm nàng sợ rồi, ta xin lỗi."
Ta không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào, liên tục lắc đầu.
"Là ta nóng vội, chỉ mong sớm cho nàng danh phận, để nàng khỏi bị ai khi dễ."
Ta nghe, nước mắt càng rơi lã chã.
Giữa tiếng lòng rối bời, ta rúc sâu vào lòng tướng quân, tham lam hưởng lấy hơi ấm này, như thiêu thân lao vào ánh lửa.
Tướng quân cảm nhận được, chỉ ôm ta càng chặt.
Ta tựa vào vai người, ngẩn ngơ nghĩ tới quá khứ: thân phận thấp hèn, vận mệnh bọt bèo.
Nghĩ tới ba chữ tướng quân vừa xưng: "Phu nhân ta."
Nơi ngã tư náo nhiệt, dưới bao ánh mắt, người không chút ngần ngại, gọi ta là "phu nhân".
Tim ta run lên.
Nhưng rồi, trong đám đông, ta bắt gặp ánh mắt phụ mẫu.
Trái tim bỗng chùng xuống.
Không đúng!
Ta sao có thể làm phu nhân của chàng?
Tướng quân tốt đẹp như thế, đáng lẽ phải lấy một tiểu thư khuê các đoan trang, môn đăng hộ đối.
Còn ta... Ta là ai chứ?
Khi xe ngựa dừng lại, Phụ Xuyên dịu dàng vỗ nhẹ lưng ta, nhẹ giọng:
"Về nhà rồi. Chúng ta về phủ trước, được không?"
Ta cúi đầu, đáp nhỏ:
"Vâng."
Phụ Xuyên đỡ ta xuống xe, lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, ánh mắt ngập tràn thương tiếc:
"Là ta sai, không nên làm nàng buồn."
Ta lắc đầu, để mặc người dắt tay, cùng nhau trở về sương phòng.
Phụ Xuyên đặt ta ngồi xuống tháp, đích thân vắt khăn lau mặt cho ta.
"Chớ khóc nữa, kẻo mai mắt sưng."
Chàng kéo một chiếc ghế con ngồi trước mặt ta, độ cao ngang nhau, khiến ánh mắt chạm vào nhau thật gần.
Phụ Xuyên nắm lấy hai tay ta, giọng trầm lắng:
"Vốn nghĩ nàng đã đến phủ ta, sớm muộn cũng thuận lòng.”
"Chỉ là ta nóng vội, muốn đem tất cả tốt đẹp nhất dâng đến cho nàng.”
"Nhưng lại quên mất, trong mắt nàng, ta chỉ là một người xa lạ."
Ánh mắt chàng ảm đạm, mang theo nỗi xót xa và áy náy.
Ta ngẩn ngơ, thốt ra:
"Vì sao lại đối xử với thiếp tốt như vậy?"
Phụ Xuyên nhìn ta, trầm giọng:
"Bảy năm trước, ta từng gặp nàng."
"Khi ấy ta tuổi vừa đôi mươi, nàng mới chỉ là một tiểu hài tử."
"Nhưng... ta không nhớ rõ."
"Không sao cả." Chàng khẽ cười, "Nàng còn nhỏ, quên cũng là lẽ thường."
"Vậy... lúc đó chàng tới nhà thiếp, là để..."
"Vốn định tới cầu thân." Phụ Xuyên trầm giọng "Chỉ tiếc ta đến muộn."
Ta nghe, hốc mắt đỏ hoe.
Ta vốn không phải người dễ rơi lệ.
Bởi ta biết, nước mắt chẳng thể đổi lấy thương yêu, chẳng làm vận mệnh dễ dàng hơn.
Thế mà, trước mặt Phụ Xuyên, chỉ cần vài lời, ta đã không ngăn được nỗi xúc động.
Phụ Xuyên siết chặt tay ta, ánh mắt sâu như vực thẳm:
"Giang Du, hôm nay ta làm mọi thứ chỉ vì một điều: "Ta muốn cùng nàng, bên nhau trọn đời."
Ta ngơ ngác nhìn người, muốn rút tay về nhưng không thể.
"Không..."
"Ngoan, tin ta, được chứ?"
Cuối cùng, ta òa khóc.
Trong lòng, hai giọng nói đang giằng co: Một bảo ta đón nhận người, cùng người trọn kiếp. Một khác thì gào thét: Không thể!
Khoảng cách giữa ta và chàng, như vực thẳm không thể vượt qua.
Phụ Xuyên ôm lấy ta, nhẹ nhàng lau nước mắt:
"Dù ta không muốn ép nàng, nhưng ta muốn nàng biết: "Nàng không phải thị thiếp, không phải tiện thiếp, càng không phải vật sở hữu. Nàng là thê tử duy nhất của ta."
Từ hôm ấy nghe được lời tâm tình của Phụ Xuyên, đã năm ngày trôi qua ta vẫn chưa gặp lại chàng.
Nha hoàn Vân Hỉ nói vơi ta rằng gần đây quân vụ bận rộn.
Ta không biết liệu chàng có giận ta hay chăng, bởi hôm đó, ta chưa kịp cho chàng một lời hồi đáp.
Giờ ngọ, nhìn vào chỗ ngồi trống trải bên cạnh, ta nhịn không được mà khẽ hỏi Vân Hỉ:
"Vân Hỉ, ta... có thể đi gặp tướng quân được không?"
Vân Hỉ đáp:
"Bẩm phu nhân, tướng quân mỗi ngày đều có trở về."
"Vậy sao ta chẳng thấy?"
"Tướng quân những ngày này đều về rất khuya, khi ấy phu nhân đã yên giấc."
Vân Hỉ cười, lại nói:
"Nhưng mỗi đêm, tướng quân đều ghé vào phòng thăm phu nhân một lượt."
"Vậy... người không ngủ ở đây sao?"
"Tướng quân bảo, sợ làm kinh động đến phu nhân, nên mấy ngày qua đều nghỉ tạm ở phòng bên."
Ta đỏ mặt, lúng túng siết chặt chiếc thìa trong tay:
"Ồ... vậy ta hiểu rồi."
...
Đêm xuống, khi Phụ Xuyên nhẹ đẩy cửa bước vào, ta vừa thêu xong chiếc túi gấm, vội vàng giấu dưới gối.
"Sao còn chưa ngủ?"
Trên gương mặt chàng vương chút mệt mỏi, nhưng ánh cười thì vẫn dịu dàng như cũ.
"Thiếp... đợi chàng."
Phụ Xuyên nhíu mày, vừa đi tới vừa hỏi:
"Sao vậy?"
Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Phụ Xuyên, nhỏ giọng hỏi:
"Chàng có giận thiếp không?"
Phụ Xuyên ngạc nhiên:
"Giận chuyện gì?"
Ta cúi đầu, hai tay vô thức vò nát vạt áo:
"Chuyện mấy hôm trước... thiếp chưa kịp trả lời chàng..."
Trên đỉnh đầu, bàn tay ấm áp của Phụ Xuyên nhẹ nhàng đặt xuống, kèm theo tiếng cười khẽ:
"Ngốc ạ, là ta ép nàng, sao lại trách nàng?"
"Những ngày qua ta bận bịu là vì muốn thu xếp, định vài hôm nữa sẽ dẫn nàng ra biệt viện ngoài thành nghỉ ngơi."