Gả Vai Ác
Chương 33: Tiểu kẻ điên chua ngoa có thể ghi thù rồi
Cái chết đột ngột của Triệu Ngọc Mính, khiến cho Ngu Linh Tê nhất thời không kịp phản ứng.
Nhìn sắc mặt của thị tỳ không giống như là đang nói đùa, nàng chậm rãi nhíu mày hỏi: “Chết như thế nào?”
Hồ Đào nói: “Nghe Triệu phủ bên đó nói, bệnh hiểm nghèo đột ngột tái phát nên đột tử.”
“Làm sao có thể?” Ngu Linh Tê đã biết Triệu Ngọc Mính hai đời, chưa từng nghe nói qua nàng ta bị mắc bệnh hiểm nghèo nào.
“Đúng vậy, nô cũng thấy lạ. Triệu phủ bên kia không đủ người, muốn mượn vài thị tỳ trong phủ chúng ta đến hỗ trợ việc xử lý hậu sự, nô nhân cơ hội hỏi thăm, nghe nói sáng nay nội thị Đông cung đã đến đón biểu tiểu thư vào cung, thị tỳ giục nàng ta rửa mặt chải đầu, mới phát hiện người đã không còn nữa.”
Nói đến đây, Hồ Đào vuốt ngực, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi nói: “Nghe người trong phủ họ nói, biểu tiểu thư ngã trên giường, môi đỏ tím, bộ dạng đó không giống như là đột tử, mà giống như là uống thuốc độc tự sát.”
Uống thuốc độc?
Người như Triệu Ngọc Mính, dù tận mắt chứng kiến cảnh diệt môn ở kiếp trước, còn dám nắm chặt xiêm áo của Ninh Ân cầu xin tha, nàng ta yêu mạng sống của mình hơn bất cứ thứ gì khác, làm sao có thể dễ dàng tự sát?
Hơn nữa, còn ngay vào lúc sắp sửa vào cung để hầu hạ Thái tử.
Hơn nữa hôm qua khi nàng ta đến Ngu phủ, tuy lộ ra vẻ yếu kém nhưng thực chất là đang ra oai, thật sự không giống bộ dạng sẽ tự sát.
Có quá nhiều nghi vấn, Ngu Linh Tê theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh là Ninh Ân một cái.
Ninh Ân dựa vào bóng tối, vẻ mặt vô cảm, chỉ nhếch khóe miệng khi Ngu Linh Tê nhìn qua.
Cười rất lạnh.
Ngu Linh Tê cảm giác được hắn không vui, khẽ mở cánh môi, lại không biết nên hỏi gì.
Nàng chỉ mím môi, không nghĩ nhiều nữa, quay sang Hồ Đào nói: “Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đến Triệu phủ một chuyến.”
“Hả?”
Hồ Đào chớp mắt, vội khuyên nhủ: “Tiểu thư, thân thể người không tốt, không nên đi đến nơi như vậy.”
Cái chết của Triệu Ngọc Mính quá kỳ lạ, Ngu Linh Tê sợ sẽ liên quan đến Ninh Ân.
Nàng hạ quyết tâm, phân phó nói: “Đi chuẩn bị hương nến và tiền giấy.”
Sau khi đi ra khỏi nhà thủy tạ, nàng quay đầu nhìn lại, Ninh Ân còn đang dựa vào giữa nhà thuỷ tạ, nửa khuôn mặt mờ mịt, không nhìn ra được vui mừng hay tức giận.
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, đi trở lại, cầm một viên đường mạch nha tặng cho Ninh Ân, sau đó mới nhìn vào con ngươi đen nhánh của hắn nói: “Chờ ta trở lại, Vệ Thất.”
Ninh Ân nhìn nàng rời đi, hồi lâu, mới đem đường mạch nha trong tay cho vào miệng, xương hàm nhai lộp cộp lộp cộp.
Hừ, không ngon.
…
Triệu phủ.
Tòa biệt viện này chưa được xây thêm, không nguy nga rộng lớn bằng kiếp trước, đầu thú cửa phòng đã rơi hết sơn, một góc của chữ “Phúc” đã tự bong ra từng mảng, lộ ra vài phần keo kiệt tồi tàn hoang tàn.
Hai kiếp sinh tử, lại bước vào Triệu phủ lần nữa, Ngu Linh Tê không hề có oán giận như trong tưởng tượng.
Chiếc quan tài bằng gỗ mỏng và tấm lụa trắng trong đại sảnh, đã chế giễu Triệu Ngọc Mính về việc nàng ta mua dây buộc mình.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đầu tiên là nghĩa tử của Triệu phủ chết vì sợ tội, tiếp đến lại là đích nữ, Triệu phu nhân đã ngất vì khóc, dượng Triệu máu lạnh, ghét bỏ nghĩa tử và nữ nhi làm mất hết thể diện, xấu hổ đến không thèm lộ mặt, chỉ muốn niêm phong quan tài và chôn cất thật nhanh cho xong chuyện.
Linh đường lạnh lẽo hoang vắng, Ngu Linh Tê nhận lấy rổ hương nến từ trong tay Hồ Đào, rải một nắm tiền giấy vào trong chậu than.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, quan tài còn chưa kịp niêm phong, khi đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy Triệu Ngọc Mính nằm trong quan tài.
Đầu tiên là hoảng hốt, tiếp đến hơi thở như ngừng lại.
Con ngươi nàng co lại, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy!
Những hồi ức cố tình bị lãng quên ấy đang dâng trào như “thủy triều”, nhấn chìm sự bình lặng và yên ả của nàng.
Khuôn mặt tái nhợt, môi đỏ tươi, không có vết máu đen tràn ra ở khóe mũi và môi…
Gương mặt ở trước mặt mờ đi, dung hợp, cuối cùng biến thành nằm trên quan tài lạnh băng ở trong mật thất, chính là nàng.
Mà lúc này nàng giống như là một linh hồn lang thang khi trước, đang lơ lửng giữa không trung, xem xác chết chết thê thảm của mình.
Một cơn ớn lạnh từ sống lưng leo truyền đến.
“Tiểu thư? Tiểu thư!”
Hồ Đào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nàng, vội vươn tay che trước mắt nàng, đau lòng nói: “Sớm đã bảo người đừng nên đến, thật đáng sợ.”
Tầm mắt bị bao phủ, nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến Ngu Linh Tê tỉnh táo trở lại.
Nơi này không phải mật thất kiếp trước, người nằm trong quan tài cũng không phải nàng.
Nàng còn sống, với người nhà, với niềm tự và kiêu ngạo của Ngu phủ.
Ngu Linh Tê nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lắc lắc và dứt khoát kéo bàn tay đang che mắt nàng của Hồ Đào xuống.
Hiện tại không phải là lúc để sợ hãi, nàng nhất định phải xác nhận xem, Triệu Ngọc Mính có phải là chết vì cùng một loại ẩn độc giống nàng hay không.
Nếu có, chất độc này là gì? Người nào đã hạ độc?
Ngu Linh Tê cảm giác đầu ngón tay của mình đang run lên, nhưng suy nghĩ sáng suốt trước nay chưa từng có.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục được bình tĩnh.
Nàng đứng trước đám tro tàn tiền giấy đang tung bay, suy nghĩ một lúc, xoay người nói: “Hồ Đào, ngươi thay ta đi làm một chuyện…”
Mười lăm phút sau, Hồ Đào lấy ra vài lượng bạc đưa cho nha hoàn Triệu phủ để hỏi chuyện, sau đó đi về phía Ngu Linh Tê đang chờ trên xe ngựa.
“Tiểu thư, đã hỏi thăm rõ mọi chuyện rồi.”
Hồ Đào lên xe ngựa, dùng tay quạt th.ở dốc nói: “Hôm qua vào giờ Thân biểu tiểu thư trở về phủ, tâm tình có chút bồn chồn, một mình buồn chán nên ở trong phòng đã phát ngốc rất lâu.”
“Giờ Thân?”
Ngu Linh Tê hồi tưởng lại một lúc, hôm qua Triệu Ngọc Mính đến phủ tìm nàng, muộn nhất là giờ Tỵ rời khỏi, làm sao đến giờ Thân mới hồi phủ?
Trong ba canh giờ đó, nàng ta đã đi đâu?
“Đúng là giờ Thân mới trở về, nô đã xác nhận qua nhiều lần.”
Hồ Đào tiếp tục nói: “Vào ban đêm giờ Tuất, biểu tiểu thư nói có chút đau bụng và mệt mỏi, uống canh dưỡng dạ dày xong mới đi ngủ. Giờ Hợi nha hoàn vào thổi đèn, nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì, sáng sớm giờ Mẹo, thái giám trong cung đến truyền chỉ mời nàng ta vào cung, nha hoàn vào gọi nàng ta rửa mặt chải đầu, phát hiện nàng… Nàng ta đã không còn.”
Tâm Ngu Linh Tê trầm xuống, hỏi: “Nhưng có nôn ra máu không?”
“Có có có!”
Hồ Đào vội vàng gật đầu: “Nghe nói phun ra một bãi máu đen rất lớn, vạt áo và mành trướng đều bị bắn trúng rất nhiều, nha hoàn và bà tử đi vào nhìn thấy trước! Cũng có người nói là nàng chết vì trúng độc, nhưng thái y trong cung tới, lại không tra ra được chết vì chất độc nào.”
“Còn vết máu dính trên xiêm y thì sao?”
“Triệu lão gia sợ đen đủi, đã sớm sai người thiêu rụi xiêm y và mành trướng.”
Ngu Linh Tê càng nghe tâm càng lạnh, tất cả các bệnh trạng đều rất giống với nàng ở kiếp trước.
Ngay cả thái y trong cung cũng không tra ra được loại độc này, nên nó tuyệt đối là thứ người thường có thể có được. Ngu Linh Tê càng thêm chắc chắn Triệu Ngọc Mính chết không phải là vì tự sát, nếu không nàng ta loại độc tốt như vậy, nhất định sẽ dùng trước ở trên người Ngu Linh Tê.
Có lẽ người g.iết chết Triệu Ngọc Mính, và người kiếp trước gi.ết chết nàng, là cùng một người.
Nhưng mà, lý do giết người là gì?
Ngu Linh Tê cảm thấy bản thân như đang đứng trước một màn sương mù khổng lồ, cách sự thật một bước chân rất xa.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhớ tới một mấu chốt của vấn đề: “Sau khi Triệu Ngọc Mính rời khỏi Ngu phủ, trên đường đi có gặp những người khác không?”
Hồ Đào lắc lắc đầu: “Đều dựa theo người phân phó hỏi, lúc ấy bên cạnh biểu tiểu thư chỉ dẫn theo một người là Hồng Châu.”
“Hồng Châu đâu?”
“Sau khi xảy ra chuyện của biểu tiểu thư, Hồng Châu liền có chút kỳ lạ, đôi lúc không tập trung. Người khác tra hỏi nàng một lúc lâu, nàng đều lặp đi lặp lại một câu là “không biết”, sau bị bức cung không chịu nổi, nàng liền đập đầu vào tường…”
Nói đến đây, Hồ Đào tạo thành chữ thập niệm câu “A di đà phật”: “Tuy rằng người chưa chết, nhưng không khác so với người đã chết lắm, trên đầu thủng một lỗ máu, đến nay còn đang nằm ở phòng chất củi chưa tỉnh lại.”
Mặc kệ như thế nào, Hồng Châu là người duy nhất có thể có tác dụng, nhất định không thể để nàng ta chết được.
Phải nghĩ biện pháp cứu Hồng Châu, hỏi ra một số nghi vấn. Còn có loại độc dược mà ngay cả thái y cũng không tra ra được nguồn gốc…
Ánh mắt Ngu Linh Tê sáng lên, nhớ tới một người.
Lúc trước nàng thiếu “Cửu U hương” làm thuốc dẫn, chạy khắp kinh thành cũng không tìm thấy tung tích, chỉ có dược lang bị hủy dung ở chợ đen Dục Giới Tiên Đô mới có thể lấy ra vị dược này.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Tuy rằng Dục Giới Tiên Đô đã không còn, nhưng có lẽ dược lang vẫn còn đó.
Nghĩ vậy, nàng vén màn xe lên, gọi thị vệ đi điều tra người này.
Thị vệ nghe nói muốn điều tra tội nô của Dục Giới Tiên Đô, nhất thời khó xử, sau một lúc lâu ôm quyền nói: “Tiểu thư có điều không biết, khi đó Dục Giới Tiên Đô đều là lửa lớn, người bên trong mặc dù không bị thiêu chết, cũng chạy trốn, sung quân biên cương, căn bản không có dấu vết để tìm.”
Vẻ sáng ngời trong mắt Ngu Linh Tê lại mờ xuống.
Hồ Đào không rõ vì sao chủ tử đối để tâm với cái chết của Triệu Ngọc Mính như vậy, do dự nói: “Nếu không, tiểu thư tìm người khác xem?”
Người khác? Nào còn người khác biết dược lang của Dục Giới Tiên Đô…
Ngay khi ánh sáng xuất hiện, Ngu Linh Tê cam chịu buông tiếng thở dài: “Hồi phủ đi.”
Sau nửa canh giờ.
Ngu Linh Tê lệnh người hầu lui ra, mang theo một hộp thức ăn bằng hoa sơn cất bước tiến vào tráo phòng.
Cây mộc lan trắng cao chót vót ở giữa hậu viện đã qua thời kỳ nở hoa, chỉ dư lác đác mấy đóa trắng điểm xuyết trên cành.
Ninh Ân ngồi dựa vào ghế đá trong viện, một tay cầm một cây cỏ đuôi chuột, trêu chọc cái đầu trơn bóng bẩy của con mèo kia, một tay khác cầm một chén rượu sứ men xanh, mà không uống rượu, chán muốn chết nên chỉ cầm chén rượu kia trên tay thưởng thức.
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng đi qua, hắn như thể không nhìn thấy nàng, mắt cũng không nâng nói: “Tiểu thư xem xong cảnh này, là định chuẩn bị đến để thẩm vấn ta sao?”
Ngữ khí thật sự rất lạnh, giống như lưỡi dao băng chém vào người.
Ngu Linh Tê không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, đem hộp thức ăn nhẹ nhàng để ở trên bàn, ngồi đối diện với hắn nói: “Ta thẩm vấn ngươi vì cái gì?”
“Không phải tiểu thư hoài nghi nữ nhân Triệu gia kia, là do bị ta giết sao? Ánh mắt người nhìn ta trước khi đi, hừ.”
Ninh Ân khịt mũi, cong môi lạnh lùng nói: “Ta là đại ác nhân, tất cả những thứ xấu xa trên đời đều là bút tích của ta, tiểu thư hài lòng không?”
Hắn khó chịu như vậy, Ngu Linh Tê liền biết việc này không có nửa điểm liên quan gì đến hắn.
Ninh Ân xấu tính quang minh chính đại, nếu thật là do hắn làm, thì ngược lại hắn sẽ rất bình tĩnh và lạnh nhạt, chứ không phải nói như bây giờ.
Huống chi, hắn không có khả năng dùng loại độc ở kiếp trước hại chết nàng, đi ám sát Triệu Ngọc Mính.
“Lúc trước… Là có hơi nghi ngờ, đó cũng là vì hôm qua ngươi đã xuất thủ với nàng ta, hơn nữa luôn nói câu “giết người” ở bên miệng, cũng không thể trách ta được.”
Ngu Linh Tê hạ một giọng nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích với hắn: “Huống chi ngươi đã nói như vậy, ngược lại ta yên tâm rồi.”
Ninh Ân nở nụ cười vô cùng tuấn mỹ: “Yên tâm cái gì? Nói không chừng người là do ta giết đó.”
Ngu Linh Tê chống cằm lên tay cầm hộp thức ăn, ngước mắt nhìn hắn cười: “Cho dù là do ngươi giết, cũng là vì bảo hộ ta.”
Những bông hoa mộc lan trắng còn sót lại rơi xuống, dừng ở trên bàn, dọa chú mèo nhát gan sợ hãi chạy đi.
Ninh Ân thưởng thức chén rượu trong tay, miết mắt nhìn nàng một lúc lâu, cười mỉa mai: “Đôi mắt tiểu thư đẹp như vậy, cũng không thể sử dụng như miệng được. Muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi.”
Quả nhiên chút tâm tư đó không thể gạt được hắn.
Ngu Linh Tê đơn giản công bằng, mở ra hộp đồ ăn ra nói: “Hôm nay ta gặp một vấn đề khó, một vấn đề mà chỉ có Dục Giới Tiên Đô mới có thể giải được.”
Ninh Ân đưa tay thưởng thức tay một hồi, trong chốc lát, liền nắm chặt cái chén trên bàn đá.
Hắn không nói gì, Ngu Linh Tê liền lấy ra quả vải ướp lạnh từ trong hộp thức ăn, ân cần nói: “Ăn quả vải đi, ngọt lắm.”
Thậm chí Ninh Ân còn không nhìn đến thịt quả vải kia, lo bấm đốt ngón tay của mình, đẩy ngã chén sứ men xanh, nâng nó lên, lại đẩy ngã.
Làm không biết mệt.
Tên nhãi điên ghi thù rồi.
Ngu Linh Tê đành phải tự mình bóc một quả vải, đầu ngón tay trắng nõn lấy quả vải đỏ thẫm từng chút từng chút lộ.t sạch sẽ, sau đó xoắn lấy phần thịt quả vải trong suốt và mát lạnh, đưa đến bên miệng Ninh Ân.
Nàng giơ quả vải một lúc lâu, Ninh Ân mới miễn cưỡng chuyển đôi mắt đen qua, nghiêng người cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy phần thịt quả vải từ đầu ngón tay nàng.
Hơi lạnh của môi lập tức cọ qua đầu ngón tay nàng, cắn xuống, trên ngón tay nàng chỉ còn dư lại một chút vỏ quả vải.
Một ngụm một hớp, nước trái cây bốn phía, làm ướt đôi môi mỏng nhợt nhạt của hắn.
Ngu Linh Tê sững sờ, vốn dĩ muốn để cho hắn dùng tay cầm lấy, thế nhưng không nghĩ tới hắn trực tiếp dùng miệng cắn.
Thôi vậy, chỉ cần hắn chịu hỗ trợ, muốn cắn thì cắn.
Đang nghĩ ngợi một lúc, Ninh Ân lại lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Quả này không ngọt.”
Dứt lời, tầm mắt dừng lại những quả vải còn dư lại trong hộp thức ăn, đuôi mắt nhướng lên.
“…”
Ngu Linh Tê cụp mắt xuống và mím môi, nhẫn nại lột một quả nữa, đưa đến bên miệng Ninh Ân: “Ngọt không, Vệ Thất?”
Nhìn sắc mặt của thị tỳ không giống như là đang nói đùa, nàng chậm rãi nhíu mày hỏi: “Chết như thế nào?”
Hồ Đào nói: “Nghe Triệu phủ bên đó nói, bệnh hiểm nghèo đột ngột tái phát nên đột tử.”
“Làm sao có thể?” Ngu Linh Tê đã biết Triệu Ngọc Mính hai đời, chưa từng nghe nói qua nàng ta bị mắc bệnh hiểm nghèo nào.
“Đúng vậy, nô cũng thấy lạ. Triệu phủ bên kia không đủ người, muốn mượn vài thị tỳ trong phủ chúng ta đến hỗ trợ việc xử lý hậu sự, nô nhân cơ hội hỏi thăm, nghe nói sáng nay nội thị Đông cung đã đến đón biểu tiểu thư vào cung, thị tỳ giục nàng ta rửa mặt chải đầu, mới phát hiện người đã không còn nữa.”
Nói đến đây, Hồ Đào vuốt ngực, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi nói: “Nghe người trong phủ họ nói, biểu tiểu thư ngã trên giường, môi đỏ tím, bộ dạng đó không giống như là đột tử, mà giống như là uống thuốc độc tự sát.”
Uống thuốc độc?
Người như Triệu Ngọc Mính, dù tận mắt chứng kiến cảnh diệt môn ở kiếp trước, còn dám nắm chặt xiêm áo của Ninh Ân cầu xin tha, nàng ta yêu mạng sống của mình hơn bất cứ thứ gì khác, làm sao có thể dễ dàng tự sát?
Hơn nữa, còn ngay vào lúc sắp sửa vào cung để hầu hạ Thái tử.
Hơn nữa hôm qua khi nàng ta đến Ngu phủ, tuy lộ ra vẻ yếu kém nhưng thực chất là đang ra oai, thật sự không giống bộ dạng sẽ tự sát.
Có quá nhiều nghi vấn, Ngu Linh Tê theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh là Ninh Ân một cái.
Ninh Ân dựa vào bóng tối, vẻ mặt vô cảm, chỉ nhếch khóe miệng khi Ngu Linh Tê nhìn qua.
Cười rất lạnh.
Ngu Linh Tê cảm giác được hắn không vui, khẽ mở cánh môi, lại không biết nên hỏi gì.
Nàng chỉ mím môi, không nghĩ nhiều nữa, quay sang Hồ Đào nói: “Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đến Triệu phủ một chuyến.”
“Hả?”
Hồ Đào chớp mắt, vội khuyên nhủ: “Tiểu thư, thân thể người không tốt, không nên đi đến nơi như vậy.”
Cái chết của Triệu Ngọc Mính quá kỳ lạ, Ngu Linh Tê sợ sẽ liên quan đến Ninh Ân.
Nàng hạ quyết tâm, phân phó nói: “Đi chuẩn bị hương nến và tiền giấy.”
Sau khi đi ra khỏi nhà thủy tạ, nàng quay đầu nhìn lại, Ninh Ân còn đang dựa vào giữa nhà thuỷ tạ, nửa khuôn mặt mờ mịt, không nhìn ra được vui mừng hay tức giận.
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi, đi trở lại, cầm một viên đường mạch nha tặng cho Ninh Ân, sau đó mới nhìn vào con ngươi đen nhánh của hắn nói: “Chờ ta trở lại, Vệ Thất.”
Ninh Ân nhìn nàng rời đi, hồi lâu, mới đem đường mạch nha trong tay cho vào miệng, xương hàm nhai lộp cộp lộp cộp.
Hừ, không ngon.
…
Triệu phủ.
Tòa biệt viện này chưa được xây thêm, không nguy nga rộng lớn bằng kiếp trước, đầu thú cửa phòng đã rơi hết sơn, một góc của chữ “Phúc” đã tự bong ra từng mảng, lộ ra vài phần keo kiệt tồi tàn hoang tàn.
Hai kiếp sinh tử, lại bước vào Triệu phủ lần nữa, Ngu Linh Tê không hề có oán giận như trong tưởng tượng.
Chiếc quan tài bằng gỗ mỏng và tấm lụa trắng trong đại sảnh, đã chế giễu Triệu Ngọc Mính về việc nàng ta mua dây buộc mình.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đầu tiên là nghĩa tử của Triệu phủ chết vì sợ tội, tiếp đến lại là đích nữ, Triệu phu nhân đã ngất vì khóc, dượng Triệu máu lạnh, ghét bỏ nghĩa tử và nữ nhi làm mất hết thể diện, xấu hổ đến không thèm lộ mặt, chỉ muốn niêm phong quan tài và chôn cất thật nhanh cho xong chuyện.
Linh đường lạnh lẽo hoang vắng, Ngu Linh Tê nhận lấy rổ hương nến từ trong tay Hồ Đào, rải một nắm tiền giấy vào trong chậu than.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, quan tài còn chưa kịp niêm phong, khi đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy Triệu Ngọc Mính nằm trong quan tài.
Đầu tiên là hoảng hốt, tiếp đến hơi thở như ngừng lại.
Con ngươi nàng co lại, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy!
Những hồi ức cố tình bị lãng quên ấy đang dâng trào như “thủy triều”, nhấn chìm sự bình lặng và yên ả của nàng.
Khuôn mặt tái nhợt, môi đỏ tươi, không có vết máu đen tràn ra ở khóe mũi và môi…
Gương mặt ở trước mặt mờ đi, dung hợp, cuối cùng biến thành nằm trên quan tài lạnh băng ở trong mật thất, chính là nàng.
Mà lúc này nàng giống như là một linh hồn lang thang khi trước, đang lơ lửng giữa không trung, xem xác chết chết thê thảm của mình.
Một cơn ớn lạnh từ sống lưng leo truyền đến.
“Tiểu thư? Tiểu thư!”
Hồ Đào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nàng, vội vươn tay che trước mắt nàng, đau lòng nói: “Sớm đã bảo người đừng nên đến, thật đáng sợ.”
Tầm mắt bị bao phủ, nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến Ngu Linh Tê tỉnh táo trở lại.
Nơi này không phải mật thất kiếp trước, người nằm trong quan tài cũng không phải nàng.
Nàng còn sống, với người nhà, với niềm tự và kiêu ngạo của Ngu phủ.
Ngu Linh Tê nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lắc lắc và dứt khoát kéo bàn tay đang che mắt nàng của Hồ Đào xuống.
Hiện tại không phải là lúc để sợ hãi, nàng nhất định phải xác nhận xem, Triệu Ngọc Mính có phải là chết vì cùng một loại ẩn độc giống nàng hay không.
Nếu có, chất độc này là gì? Người nào đã hạ độc?
Ngu Linh Tê cảm giác đầu ngón tay của mình đang run lên, nhưng suy nghĩ sáng suốt trước nay chưa từng có.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục được bình tĩnh.
Nàng đứng trước đám tro tàn tiền giấy đang tung bay, suy nghĩ một lúc, xoay người nói: “Hồ Đào, ngươi thay ta đi làm một chuyện…”
Mười lăm phút sau, Hồ Đào lấy ra vài lượng bạc đưa cho nha hoàn Triệu phủ để hỏi chuyện, sau đó đi về phía Ngu Linh Tê đang chờ trên xe ngựa.
“Tiểu thư, đã hỏi thăm rõ mọi chuyện rồi.”
Hồ Đào lên xe ngựa, dùng tay quạt th.ở dốc nói: “Hôm qua vào giờ Thân biểu tiểu thư trở về phủ, tâm tình có chút bồn chồn, một mình buồn chán nên ở trong phòng đã phát ngốc rất lâu.”
“Giờ Thân?”
Ngu Linh Tê hồi tưởng lại một lúc, hôm qua Triệu Ngọc Mính đến phủ tìm nàng, muộn nhất là giờ Tỵ rời khỏi, làm sao đến giờ Thân mới hồi phủ?
Trong ba canh giờ đó, nàng ta đã đi đâu?
“Đúng là giờ Thân mới trở về, nô đã xác nhận qua nhiều lần.”
Hồ Đào tiếp tục nói: “Vào ban đêm giờ Tuất, biểu tiểu thư nói có chút đau bụng và mệt mỏi, uống canh dưỡng dạ dày xong mới đi ngủ. Giờ Hợi nha hoàn vào thổi đèn, nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì, sáng sớm giờ Mẹo, thái giám trong cung đến truyền chỉ mời nàng ta vào cung, nha hoàn vào gọi nàng ta rửa mặt chải đầu, phát hiện nàng… Nàng ta đã không còn.”
Tâm Ngu Linh Tê trầm xuống, hỏi: “Nhưng có nôn ra máu không?”
“Có có có!”
Hồ Đào vội vàng gật đầu: “Nghe nói phun ra một bãi máu đen rất lớn, vạt áo và mành trướng đều bị bắn trúng rất nhiều, nha hoàn và bà tử đi vào nhìn thấy trước! Cũng có người nói là nàng chết vì trúng độc, nhưng thái y trong cung tới, lại không tra ra được chết vì chất độc nào.”
“Còn vết máu dính trên xiêm y thì sao?”
“Triệu lão gia sợ đen đủi, đã sớm sai người thiêu rụi xiêm y và mành trướng.”
Ngu Linh Tê càng nghe tâm càng lạnh, tất cả các bệnh trạng đều rất giống với nàng ở kiếp trước.
Ngay cả thái y trong cung cũng không tra ra được loại độc này, nên nó tuyệt đối là thứ người thường có thể có được. Ngu Linh Tê càng thêm chắc chắn Triệu Ngọc Mính chết không phải là vì tự sát, nếu không nàng ta loại độc tốt như vậy, nhất định sẽ dùng trước ở trên người Ngu Linh Tê.
Có lẽ người g.iết chết Triệu Ngọc Mính, và người kiếp trước gi.ết chết nàng, là cùng một người.
Nhưng mà, lý do giết người là gì?
Ngu Linh Tê cảm thấy bản thân như đang đứng trước một màn sương mù khổng lồ, cách sự thật một bước chân rất xa.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhớ tới một mấu chốt của vấn đề: “Sau khi Triệu Ngọc Mính rời khỏi Ngu phủ, trên đường đi có gặp những người khác không?”
Hồ Đào lắc lắc đầu: “Đều dựa theo người phân phó hỏi, lúc ấy bên cạnh biểu tiểu thư chỉ dẫn theo một người là Hồng Châu.”
“Hồng Châu đâu?”
“Sau khi xảy ra chuyện của biểu tiểu thư, Hồng Châu liền có chút kỳ lạ, đôi lúc không tập trung. Người khác tra hỏi nàng một lúc lâu, nàng đều lặp đi lặp lại một câu là “không biết”, sau bị bức cung không chịu nổi, nàng liền đập đầu vào tường…”
Nói đến đây, Hồ Đào tạo thành chữ thập niệm câu “A di đà phật”: “Tuy rằng người chưa chết, nhưng không khác so với người đã chết lắm, trên đầu thủng một lỗ máu, đến nay còn đang nằm ở phòng chất củi chưa tỉnh lại.”
Mặc kệ như thế nào, Hồng Châu là người duy nhất có thể có tác dụng, nhất định không thể để nàng ta chết được.
Phải nghĩ biện pháp cứu Hồng Châu, hỏi ra một số nghi vấn. Còn có loại độc dược mà ngay cả thái y cũng không tra ra được nguồn gốc…
Ánh mắt Ngu Linh Tê sáng lên, nhớ tới một người.
Lúc trước nàng thiếu “Cửu U hương” làm thuốc dẫn, chạy khắp kinh thành cũng không tìm thấy tung tích, chỉ có dược lang bị hủy dung ở chợ đen Dục Giới Tiên Đô mới có thể lấy ra vị dược này.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Tuy rằng Dục Giới Tiên Đô đã không còn, nhưng có lẽ dược lang vẫn còn đó.
Nghĩ vậy, nàng vén màn xe lên, gọi thị vệ đi điều tra người này.
Thị vệ nghe nói muốn điều tra tội nô của Dục Giới Tiên Đô, nhất thời khó xử, sau một lúc lâu ôm quyền nói: “Tiểu thư có điều không biết, khi đó Dục Giới Tiên Đô đều là lửa lớn, người bên trong mặc dù không bị thiêu chết, cũng chạy trốn, sung quân biên cương, căn bản không có dấu vết để tìm.”
Vẻ sáng ngời trong mắt Ngu Linh Tê lại mờ xuống.
Hồ Đào không rõ vì sao chủ tử đối để tâm với cái chết của Triệu Ngọc Mính như vậy, do dự nói: “Nếu không, tiểu thư tìm người khác xem?”
Người khác? Nào còn người khác biết dược lang của Dục Giới Tiên Đô…
Ngay khi ánh sáng xuất hiện, Ngu Linh Tê cam chịu buông tiếng thở dài: “Hồi phủ đi.”
Sau nửa canh giờ.
Ngu Linh Tê lệnh người hầu lui ra, mang theo một hộp thức ăn bằng hoa sơn cất bước tiến vào tráo phòng.
Cây mộc lan trắng cao chót vót ở giữa hậu viện đã qua thời kỳ nở hoa, chỉ dư lác đác mấy đóa trắng điểm xuyết trên cành.
Ninh Ân ngồi dựa vào ghế đá trong viện, một tay cầm một cây cỏ đuôi chuột, trêu chọc cái đầu trơn bóng bẩy của con mèo kia, một tay khác cầm một chén rượu sứ men xanh, mà không uống rượu, chán muốn chết nên chỉ cầm chén rượu kia trên tay thưởng thức.
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng đi qua, hắn như thể không nhìn thấy nàng, mắt cũng không nâng nói: “Tiểu thư xem xong cảnh này, là định chuẩn bị đến để thẩm vấn ta sao?”
Ngữ khí thật sự rất lạnh, giống như lưỡi dao băng chém vào người.
Ngu Linh Tê không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, đem hộp thức ăn nhẹ nhàng để ở trên bàn, ngồi đối diện với hắn nói: “Ta thẩm vấn ngươi vì cái gì?”
“Không phải tiểu thư hoài nghi nữ nhân Triệu gia kia, là do bị ta giết sao? Ánh mắt người nhìn ta trước khi đi, hừ.”
Ninh Ân khịt mũi, cong môi lạnh lùng nói: “Ta là đại ác nhân, tất cả những thứ xấu xa trên đời đều là bút tích của ta, tiểu thư hài lòng không?”
Hắn khó chịu như vậy, Ngu Linh Tê liền biết việc này không có nửa điểm liên quan gì đến hắn.
Ninh Ân xấu tính quang minh chính đại, nếu thật là do hắn làm, thì ngược lại hắn sẽ rất bình tĩnh và lạnh nhạt, chứ không phải nói như bây giờ.
Huống chi, hắn không có khả năng dùng loại độc ở kiếp trước hại chết nàng, đi ám sát Triệu Ngọc Mính.
“Lúc trước… Là có hơi nghi ngờ, đó cũng là vì hôm qua ngươi đã xuất thủ với nàng ta, hơn nữa luôn nói câu “giết người” ở bên miệng, cũng không thể trách ta được.”
Ngu Linh Tê hạ một giọng nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích với hắn: “Huống chi ngươi đã nói như vậy, ngược lại ta yên tâm rồi.”
Ninh Ân nở nụ cười vô cùng tuấn mỹ: “Yên tâm cái gì? Nói không chừng người là do ta giết đó.”
Ngu Linh Tê chống cằm lên tay cầm hộp thức ăn, ngước mắt nhìn hắn cười: “Cho dù là do ngươi giết, cũng là vì bảo hộ ta.”
Những bông hoa mộc lan trắng còn sót lại rơi xuống, dừng ở trên bàn, dọa chú mèo nhát gan sợ hãi chạy đi.
Ninh Ân thưởng thức chén rượu trong tay, miết mắt nhìn nàng một lúc lâu, cười mỉa mai: “Đôi mắt tiểu thư đẹp như vậy, cũng không thể sử dụng như miệng được. Muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi.”
Quả nhiên chút tâm tư đó không thể gạt được hắn.
Ngu Linh Tê đơn giản công bằng, mở ra hộp đồ ăn ra nói: “Hôm nay ta gặp một vấn đề khó, một vấn đề mà chỉ có Dục Giới Tiên Đô mới có thể giải được.”
Ninh Ân đưa tay thưởng thức tay một hồi, trong chốc lát, liền nắm chặt cái chén trên bàn đá.
Hắn không nói gì, Ngu Linh Tê liền lấy ra quả vải ướp lạnh từ trong hộp thức ăn, ân cần nói: “Ăn quả vải đi, ngọt lắm.”
Thậm chí Ninh Ân còn không nhìn đến thịt quả vải kia, lo bấm đốt ngón tay của mình, đẩy ngã chén sứ men xanh, nâng nó lên, lại đẩy ngã.
Làm không biết mệt.
Tên nhãi điên ghi thù rồi.
Ngu Linh Tê đành phải tự mình bóc một quả vải, đầu ngón tay trắng nõn lấy quả vải đỏ thẫm từng chút từng chút lộ.t sạch sẽ, sau đó xoắn lấy phần thịt quả vải trong suốt và mát lạnh, đưa đến bên miệng Ninh Ân.
Nàng giơ quả vải một lúc lâu, Ninh Ân mới miễn cưỡng chuyển đôi mắt đen qua, nghiêng người cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy phần thịt quả vải từ đầu ngón tay nàng.
Hơi lạnh của môi lập tức cọ qua đầu ngón tay nàng, cắn xuống, trên ngón tay nàng chỉ còn dư lại một chút vỏ quả vải.
Một ngụm một hớp, nước trái cây bốn phía, làm ướt đôi môi mỏng nhợt nhạt của hắn.
Ngu Linh Tê sững sờ, vốn dĩ muốn để cho hắn dùng tay cầm lấy, thế nhưng không nghĩ tới hắn trực tiếp dùng miệng cắn.
Thôi vậy, chỉ cần hắn chịu hỗ trợ, muốn cắn thì cắn.
Đang nghĩ ngợi một lúc, Ninh Ân lại lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Quả này không ngọt.”
Dứt lời, tầm mắt dừng lại những quả vải còn dư lại trong hộp thức ăn, đuôi mắt nhướng lên.
“…”
Ngu Linh Tê cụp mắt xuống và mím môi, nhẫn nại lột một quả nữa, đưa đến bên miệng Ninh Ân: “Ngọt không, Vệ Thất?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương