Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Gả Vai Ác

Chương 37: Xếp hạng



Cuối giờ Tuất, ngọn đèn dầu lụi tàn, hai chiếc xe ngựa lần lượt dừng trước cổng Ngu phủ.

Nhóm người hầu nghe thấy tiếng đi đến, chân tay luống cuống dìu Ngu Tân Di vào.

Lúc này Ngu Tân Di đã tỉnh táo, nhưng mà tay chân không còn sức, nắm lấy tay Ngu Linh Tê khẽ nói: “Tuế Tuế, muội đoán không sai…”

Ngu Linh Tê biết lần này nàng ấy đến Đông cung, nhất định đã nắm được tình báo, không khỏi nắm lấy tay nàng ấy, nhẹ giọng trấn an: “Tỷ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nói xong dặn dò người hầu: “Nhỏ giọng chút, đừng quấy rầy phu nhân.”

Ninh Tử Trạc ngồi trong xe vén rèm lên, nhìn Ngu Tân Di được dìu vào phòng nghỉ ngơi.

Ngu Linh Tê để ý có hai dấu răng bầm tím bên cổ và trên cổ tay hắn ta, nghĩ rằng có lẽ là lúc đó thần chí của tỷ không rõ nên nổi giận cắn.

Nhận ra ánh mắt của Ngu Linh Tê, Ninh Tử Trạc không quá để tâm cười lên, kéo tay áo xuống che đậy dấu vết.

Đều nói Tiểu quận vương Nam Dương là kẻ ăn chơi ngạo mạn bị nuông chiều đến hư hỏng, bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt một phút cũng không rảnh, lúc quan trọng, lại hiếm thấy có mấy phần nghĩa khí chân thành của thiếu niên.

Ngu Linh Tê cẩn thận gấp ngoại bào dệt kim của hắn ta, hai tay cung kính trả lại nói: “Đa tạ Quận vương điện hạ! Phần tình nghĩa này, ta và tỷ sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.”

“Chuyện nhỏ mà thôi, Nhị cô nương không cần khách sáo.”

Quận vương Nam Dương hào phóng xua tay, giọng nói mang theo trong trẻo đặc trưng của người thiếu niên nhảy lên: “Huống hồ ổn vương cũng không làm cái gì. Mới vừa rồi đến cửa cung, đã nghe nói Đông cung bị ám sát, hai lầu gác xảy ra hỏa hoạn, đúng lúc gặp bệ hạ cũng nhận được tin tức nên đến, mới có thể đến kịp.”

Nếu như không có đám cháy kia, hắn ta hoàn toàn không có cách nào mời Hoàng đế đến nhanh như vậy, vào cung cầu kiến, trình báo, một quá trình ít nhất phải kéo dài nửa canh giờ.

Nếu đúng như vậy, hắn ta không thể tưởng tượng được Ngu tư sử sẽ gặp chuyện gì ở Đông cung.

Ngu tư sử là người con gái mạnh mẽ giống như khói lửa vậy, không nên bị làm nhục.

Nghe thấy Ninh Tử Trạc nói như vậy, Ngu Linh Tê theo bản năng nhìn về phía bên cạnh.

Xe ngựa của Ngu phủ yên tĩnh dừng lại trước bậc thềm, bên cạnh xe trống không, đã không còn bóng dáng của Ninh Ân.

Ngu Tân Di đứng đứng trong căn phòng trống, giội mấy chậu nước lạnh lên đầu mình, kí.ch thích thân thể mềm mại khô nóng bỗng chốc căng thẳng, cuối cùng tinh thần cũng trở lại bình thường.

Ngu Linh Tê vào đến cửa, đã thấy tỷ lắc đầu đầy nước lạnh, đập vỡ chậu gỗ nói: “Tiểu nhân bỉ ổi Ninh Đàn này, tức chết ta rồi! Hoàng thất đúng là không có thứ gì tốt cả!”

Mấy người nhân từ thiện lương kia, đủ loại chết yểu chết bất đắc kỳ tử không sống được đến khi trưởng thành, sống sót đều là đồ chơi gì?

Ngu Linh Tê nói: “Cũng không thể nói như vậy, có lẽ còn có một hai người tốt?”

Ngu Tân Di biết nàng nói về Ninh Tử Trạc, cầm lấy miếng vải trên bình phong lau mặt: “Vậy chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường bên trong những người xuất chúng mà thôi.”

Cởi áo thay y phục khô ráo, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nhiễm trên binh phục làm nàng ấy cảm thấy buồn nôn.

Ngu Linh Tê cố giữ tiếng lòng cả một ngày cuối cùng cũng có thể thở ra trong giây lát, không nhịn được ôm lấy thắt lưng nhỏ mà săn chắc của tỷ ở đằng trước, nghĩ lại còn rùng mình nói: “Tỷ, tối nay thật sự dọa muội rồi.”

Ngu Tân Di xõa tóc ướt, quay người vỗ sau lưng muội muội: “Tuế Tuế đừng sợ, tỷ lăn lộn trong quân doanh mà lớn lên, bản lĩnh lớn đó. Về điểm này Ninh Đàn dùng thủ đoạn đáng khinh, không thể làm gì gây khó dễ tỷ.”

Ngu Linh Tề gật đầu.

Còn có chuyện chính muốn bàn bạc, nàng chỉ giảm căng thẳng một lúc, đã thu lại cảm xúc nói: “Chúng ta đã biết chuyện lương thực cứu tế là do Thái tử bày mưu hãm hại, đánh rắn động cỏ, chắc chắn Thái tử sẽ nghĩ cách lén lút liên lạc với nội gián lương thực, tiêu hủy bằng chứng.”

Ngu Tân Di buông nàng ra, nhíu chặt mày: “Không sai, đây là một vấn đề khó.”

Ngu Linh Tê lại lắc đầu: “Không, đây là cơ hội phản công của chúng ta.”

“Ý của Tuế Tuế là?”

“Phái người để mắt đến Hộ bộ thị lang Vương Lệnh Thanh, nếu như Thái tử có hành động, chắc chắn sẽ bí mật truyền tin cho hắn ta, ba mươi ngàn thạch lương thực cứu tế chiếm nhà kho rất lớn, không phải có thể tiêu hủy nhanh như vậy, lần theo dây leo tìm quả dưa, chúng ta có thể tìm ra nơi cất giấu lương thực cứu tế thật sự.”

“Tuyệt lắm!”

Ngu Tân Di không nhịn được lau mắt mà nhìn, biến giận thành vui nói: “Tuế Tuế, muội học từ ai vậy? Càng thông minh hơn rồi.”

Ngu Linh Tê cười không nói.

So với Ninh Ân, những thủ đoạn binh tôm tướng tép thật sự không thể để lên mặt bàn.

“Không nói nhiều nữa, chị sẽ đưa người đi nhìn chằm chằm.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ngu Tân Di nói: “Bất luận hắn ta là bồ câu đưa thư hay là mật thư ra roi thúc ngựa, tất cả đều bị cắt đứt.”

Ngu Linh Tê lo lắng cho thân thể của nàng ấy: “Tỷ cần phải nghỉ ngơi, vẫn nên để Thanh Tiêu đi làm.”

Giờ Ngọ ngày mai là thời hạn cuối cùng, đâu còn ngủ được?

Ngu Tân Di ôm muội muội, giữ sau đầu nàng nói: “Tuế Tuế, chăm sóc nương thật tốt.”

Nói xong cầm lấy kiếm, bước lớn đẩy cửa đi ra ngoài.

Đồng hồ nước nồi đồng, lúc canh hai ngõ hẻm vang lên tiếng mõ.

Ngu Linh Tê ngồi một lúc, không biết vì sao vẫn luôn nghĩ đến thân thể của Ninh Ân khi ghìm cương dừng xe ngựa, cùng với đôi mắt lạnh lẽo giống như bóng trăng âm u tĩnh lặng trong đầm.

Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa gọi thị tỳ đến nói: “Bảo nhà bếp chuẩn bị mấy đồ ăn khuya, chuẩn bị rượu ấm lên.”

Không mất bao lâu, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong, Ngu Linh Tê đặt nó vào trong hộp mây hoa sơn mài, cầm đèn đi sân sau.

Đèn tráo phòng vẫn còn sáng, Ngu Linh Tê để thị tỳ đứng đợi ở chỗ xa, bản thân mang theo hộp đồ ăn bước về phía trước, gõ cửa.

Cửa khép hờ, chạm nhẹ vào một chút thì đã tự vang lên tiếng kẽo kẹt mở ra.

Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều như vậy, vừa mới xách váy bước vào bên trong cửa, đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện Ninh Ân đang tr.ần truồng ngồi trong bồn tắm gỗ bên cửa sổ.

Thấy Ngu Linh Tê không mời mà tự đến, hắn cũng không xấu hổ chút nào, chỉ bình tĩnh nhấc mắt, trong mắt đen nhánh phản chiếu ánh nước nhỏ vụn mờ mịt, đường nét trên cơ thể săn chắc rõ ràng, những giọt nước tỉ mỉ lên xuống theo hô hấp.

Ánh đèn lờ mờ, làm cho thân hình lạnh trắng của hắn có thêm vài phần ấm áp mượt mà như ngọc.

Ngu Linh Tê dừng bước chân, ánh mắt không kiềm chế được thuận theo giọt nước chảy chảy xuống từ cằm hắn, trượt qua đường nét nhấp nhô, rơi trên b.ộ ngực rắn chắc của hắn.

Tĩnh dưỡng nửa năm, những vết sẹo trong quá khứ đều rất mờ, chỉ có một vết thương lâu năm đã đổi màu vắt ngang qua ngực trái, nhỏ bé dài hai tấc, trông giống như là bị thương bởi đoản đao.

Kiếp trước Ngu Linh Tê đã từng thấy qua vết thương này.

Mỗi lần nhìn thấy nàng đều rất tò mò, phải là cao thủ tuyệt thế như thế nào, mới có thể đâm một đao vào ngực Ninh Ân.

“Tiểu thư còn muốn nhìn bao lâu?”

Tiếng nước chảy ào ào, Ninh Ân thản nhiên nhấc tay đặt trên thành bồn tắm, không biết xấu hổ đề nghị: “Có muốn đến gần, nhìn kỹ hơn không?”

Kẻ bất tài Ngu Linh Tê xin từ chối.

Ngược lại không phải xấu hổ, suy cho cùng kiếp trước hầu hạ hắn tắm gội, cảnh tượng k.ích thích hơn cũng đều đã gặp.

Duy nhất là thân hình của Ninh Ân, làm nàng cảm nhận được nguy hiểm.

Đó là cảm giác áp bức khắc sâu trong xương tủy.

“Ta chuẩn bị đồ ăn khuya, ta chờ ngươi ở hành lang trong góc đình.” Nói xong, đóng cửa đi ra.

Hít một hơi không khí ẩm ướt sau khi mưa, nàng cô đờ đẫn bước chậm lại, đè sự khô nóng rục rịch ngóc đầu trong cơ thể xuống.

Đợi trong góc đình một tách trà, Ninh Ân giẫm lên bóng trăng trên nước đọng, chắp tay sau lưng đi đến.

Hắn chỉ mặc ngoại bào mỏng trắng như tuyết, tóc đen đã khô một nửa xõa ra, cả người mang theo hơi nước ngấm vào người. Dường như cho dù dung mạo lạnh như băng và tính tình tàn nhẫn ẩn chứa đen tối của hắn, ngược lại cũng hơi tuấn tú có phong cách quân tử không bạn bè.

Trên bàn đá, đặt đầy một bàn đồ ăn khuya, có điểm tâm tinh xảo, cũng có cao lương mỹ vị, mỗi thứ đều là tươi mới nhất.

Dưới đèn bát giác trong đình, Ngô Linh Tê giống như một bức tranh mỹ nhân đầy sống động, ngay cả tóc cũng phát sáng.

“Ngồi.” Ngu Linh Tê mỉm cười ra hiệu.

Ninh Ân nhìn cô một lúc, vén áo bào ngồi ở đối diện, giọng nói không hề bận tâm: “Lần này, tiểu thư nhận lỗi hay là cảm ơn?”

“Đều không phải.”

Bàn tay trắng của Ngu Linh Tê rót rượu, đưa cho hắn một ly: “Đêm nay song hỷ lâm môn, đặc biệt mời Vệ Thất uống cùng để chúc mừng.”

Ninh Ân nhận lấy ly rượu ngắm nghía, nhưng không uống: “Một canh giờ trước tiểu thư còn tính dùng thân thể hy sinh vì đạo, tình thế nguy hiểm chưa được giải quyết, song hỷ ở đâu?”

Ngu Linh Tê giương mắt cười, nói khẽ: “Ta và tỷ tỷ được quý nhân giúp đỡ, thoát khỏi nơi nguy hiểm, đây là một tin vui.”

Ngừng một chút, nhìn vào con mắt đen như vực sâu hướng lên trên của Ninh Ân, kiên quyết nói: “Chuyện đêm nay, chứng tỏ ta và Vệ Thất có mục tiêu giống nhau, tiện cho trao đổi, hợp tác cùng có lợi, đây là tin vui thứ hai.”

Ninh Ân hơi nhướng mày, trong mắt hiện ra vài phần hứng thú.

“Sao tiểu thư biết, mục tiêu của ta là gì?”

“Trong mắt Vệ Thất, ta ngốc như vậy sao?”

Nàng không trả lời mà hỏi lại, Ninh Ân lại cười lên: “Cũng đúng, nhìn tiểu thư giống như ngây thơ, thực ra như gương sáng trong suốt, Nếu không, làm sao có thể nghĩ ra cách dùng thân thể làm mồi nhử được?”

Ngu Linh Tê giả vờ không nghe hiểu ý nghĩ sâu xa trong lời của hắn, nâng ly nói: “Ta mời ngươi một ly.”

Ninh Ân cầm ly rượu không động. Một mình hắn trở về từ địa ngục, chỉ cần quân cờ, không cần đồng minh.

Ngu Linh Tê cũng không để bụng, tự mình chủ động chạm vào trên ly của hắn, một âm thanh đinh vang lên.

Nàng làm trước vì mời, cau mày miệng nhỏ nhấp một ngụm nhỏ, bỏ đáy ly ra tỏ ý, rượu bóng láng ẩm ướt trên môi đỏ tươi, dụ dỗ người đến ‘xử lý’.

Ninh Ân im lặng hồi lâu, trong ánh mắt mong đợi của nàng đưa tay lên, đưa rượu đến bên môi một hơi uống cạn, hầu kết lăn, dốc ngược ly xuống.

Ngu Linh Tê hài lòng thỏa dạ cười lên.

Chuối tây nhỏ giọt nước mưa, cảnh đêm yên tĩnh.

Ninh Ân chống thái dương, nhàn nhạt nói: “Đây là lần cuối cùng.”

Hắn vậy mà vì miếng mồi người đẹp thơm ngọt trước mắt, vứt bỏ chuyện ba mươi nghìn thạch lương thực.

Nhưng mà cũng không bị cản trở, hắn không làm mua bán lỗ vốn, nghĩ đến một cách chơi càng thú vị hơn.

Còn miếng thịt mỡ tới miệng này, sớm muộn, sẽ lấy lại từ trên người nàng.

Ninh Ân nhìn chằm chằm cánh môi mọng nước xinh tươi của nàng, ngón tay thon dài cố ý vô tình vu.ốt ve thành ly.

Một lúc, không đầu không đuôi nói: “Thứ năm nhỉ?”

“Cái gì?” Ngu Linh Tê nghiêng đầu.

Ninh Ân lại không mở ra, giương lên nét cười khó hiểu, thong dong nói: “Thực ra ta rất tò mò, trong lòng tiểu thư mang thiên hạ, rất nhiều bận tâm, Vệ Thất xếp thứ mấy?”

“Trong lòng ta chưa từng mang thiên hạ? Nhưng mà là…”

Nhưng mà là kiếp trước một mình cô đơn quá cực khổ, cho nên mới muốn nắm được tất cả những ấm áp mà có thể bắt được, bảo vệ toàn bộ người muốn bảo vệ.

Cảm giác say xuất hiện, ở trong bụng có một ít ấm áp.

Ngu Linh Tê nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Ninh Ân, ngón tay đếm số: “Cha nương, huynh trưởng, tỷ, bốn người này không lựa chọn được, ở trong lòng ta đều quan trọng nhất, sau đó là A Ly, Tiết…..”

Con mắt nguy hiểm của Ninh Ân nheo lại.

Ngu Linh Tê nghĩ lại, đời này giống như cũng không nợ gì Tiết Sầm, liền đổi giọng nói: “Tiếp theo sao, là Hoa Nô, Vệ Thất.”

Ninh Ân xùy một tiếng.

Ngay cả con mèo cũng có thể xếp trước hắn.

Hắn đã hiểu nên gật đầu, đốt ngón tay gõ lên ly rượu, đứng dậy nói: “Vệ Thất đã biết.”

Lần trước hắn nói “Vệ Thất đã biết”, vẫn là lúc thiết kế làm Tiết Sầm rơi xuống nước chết đuối.

Trong lòng Ngu Linh Tê hồi hộp, hỏi: “Đồ còn chưa ăn đó, ngươi đi đâu?”

“Giết mèo.”

Ninh Ân chắp tay sau lưng, gió vén lên một sợi tóc nhỏ lướt qua khóe miệng hắn, cười như không cười nói: “Giết thêm một người, vị trí của ta trong lòng tiểu thư càng tăng lên. Sau khi giết hết, Vệ Thấy là người quan trọng nhất trong lòng tiểu thư rồi.”

Hắn dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói ra lời tàn nhẫn nhất.

Người khác nói như vậy, có lẽ chỉ là nói đùa, nhưng Ngu Linh Tê biết Ninh Ân không phải, hắn thật sự có thể làm được.

Không nhịn được thở dài, nàng đứng lên nói: “Vệ Thất, ngươi qua đây.”

Ninh Ân đứng yên.

Ngu Linh Tê đi tới trước mặt hắn, lại nhắc lại lần nữa: “Dựa qua đây.”

Ninh Ân giữ nguyên tư thế chắp tay sau lưng, nhìn nàng một lúc, đưa tay lên che ngoài ngực của mình.

“Không phải như ngươi tính đâu.”

Hành lang yên tĩnh, nàng nhìn đôi mắt gần như trong tầm tay của Ninh Ân, giọng nói ấm áp: “Cả đời này của ta chỉ có mấy người quan trọng như vậy, họ sống trong lòng ta, mỗi lần ngươi giết một người, chẳng khác gì đâm một nhát dao vào ngực ta. Đều giết hết, tim cũng đã chết rồi, sẽ chỉ làm ta càng ngày càng cách xa ngươi, hiểu không?”

Ninh Ân nhìn xuống, dừng lại trên bàn tay trắng nhẹ nhàng che ngực mềm mại của nàng.

Yên lặng hồi lâu, hắn lắc đầu xùy nói: “Không công bằng.”

“Cái gì….”

Ngu Linh Tê nghi ngờ, lại bị hắn giữ cổ tay, ấn bàn tay nàng vào ngực hắn.

Hoàn toàn khác với xúc cảm mềm mại đ.ẫy đà của con gái, cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải mỏng manh, nhịp tim đập vững vàng trong lồ.ng ngực, làm cho đầu ngón tay Ngu Linh Tê hơi tê dại.

Không biết là cảm giác say, hay là hay là mùi thuốc còn sót lại kia gây chuyện, cả người Ngu Linh Tê bị bao phủ dưới bóng tối của hắn, dường như kinh hoàng đứng bất động giống con mồi đã bị nhắm vào.

Ninh Ân lại không cho nàng cơ hội lùi bước bàn tay to thon dài mạnh mẽ giữ chặt bàn tay nàng.

Hắn nghiêng người đến gần, đè giọng nói nặng nề khẽ cười nói: “Tiểu thư đoán xem, chỗ này của ta chứa bao nhiêu người?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...