Gả Vai Ác
Chương 5: Trằn trọc
Ngoài cửa sổ trời mưa lạnh, sương mù mịt.
Cả đêm Ngu Linh Tê không ngủ ngon, mặc áo lông chồn dựa vào trên giường thất thần, mái tóc hơi rối tung phác họa ra dáng người xinh đẹp của nàng, có một loại dáng vẻ tinh xảo.
Hai ngày rồi, nàng vẫn không thể hiểu được những gì nàng đã nhìn thấy ở Dục Giới Tiên Đô.
Ngu Linh Tê biết từ trước đến nay lNinh Ân uôn tuấn mỹ cao quý, coi thường tất cả chúng sinh.
Hắn chống gậy có tay cầm bằng ngọc dát vàng, ngay cả khi ra tay giết người không dính máu, tư thế cũng vô cùng tao nhã, không có chút chật vật nào.
Nhìn thấy hắn quỳ dưới chân làm ghế cho người khác, Ngu Linh Tê nhất thời nghi ngờ sự thật của thế giới.
Dưới cú sốc tột độ, con người không thể cảm nhận được kh.oái cảm của sự trả thù.
Nàng lảo đảo lùi lại, phản ứng duy nhất của cơ thể là chạy trốn.
Nàng không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Chỉ là không thể tưởng tượng được mà nghĩ: Chẳng lẽ những lời nói tiểu nhân của mình nguyền rủa Ninh Ân sau khi chết đã trở thành sự thật, ông trời thật sự để Ninh Ân làm trâu làm ngựa đền tội kiếp trước sao?
“Tiểu thư, phòng bếp nói nước thuốc người dặn đã chuẩn bị xong, bây giờ mang đến cho người sao?” Hồ Đào bước vào bẩm báo, kéo suy nghĩ của Ngu Linh Tê trở về hiện thực.
Chuyện chính vẫn quan trọng hơn.
Ngu Linh Tê đành phải áp tâm sự xuống, nói: “Không cần, ta tự đi lấy.”
Nói xong vỗ má cho tỉnh táo lại, đứng dậy đi vào phòng ăn.
Đêm qua trời đổ mưa, Ngu Linh Tê cố tình chọn thời tiết lạnh giá này.
Trong phòng ăn có hai cái khay chạm khắc bằng sơn mài màu đỏ, một cái là loại thuốc bí mật mà Ngu Linh Tê đã nấu riêng, cái kia là canh gừng đường đỏ nóng hầm hập.
Đây là thói quen của nương.
Trước đây, vào mùa thu đông nhiệt độ xuống thấp, nương sẽ thường dặn nhà bếp nấu một bát canh gừng để sưởi ấm cho phu quân và trưởng tử phải đi ra ngoài.
Ngu Linh Tê bình tĩnh, tìm lý do bảo thị tỳ rời khỏi: “Thuốc của ta đắng quá, ngươi đến phòng ta lấy một ít mứt hoa quả để kìm bớt vị đắng.”
Thị tỳ không hề nghi ngờ nàng, nói “vâng”, sau đó đặt quạt hương bồ xuống và đi ra ngoài.
Đuổi thị tỳ đi rồi, Ngu Linh Tê vội vàng bưng bát canh gừng của phụ thân huynh trưởng lên, mỗi người múc nửa bát, sau đó trộn bát thuốc nàng đã đun vào bát canh gừng của họ và lắc đều.
Màu sắc của hai bát gần như giống nhau, cũng không có mùi thuốc lạ nên hẳn là nhìn không ra.
Thị tỳ nhanh chóng trở lại với mứt hoa quả trong tay, Ngu Linh Tê thản nhiên bóp một cái cho vào trong miệng, trong lòng vẫn còn lo lắng nói với thị tỳ: “Ngươi đặt xuống đi, ta sẽ đích thân đưa hai bát canh gừng này cho phụ thân và huynh trưởng.
Trong thư phòng, cha con Ngu tướng quân đang ngồi sau bàn làm việc, cùng nhau nhìn vào bản đồ biên giới.
Ngu Linh Tê lấy lại bình tĩnh, bước vào cửa, đặt canh gừng trước mặt phụ thân và huynh trưởng, cố gắng hết sức nói như bình thường: “Cha, huynh trưởng, canh gừng nương nấu cho hai người.”
Ngu tướng quân không ngẩng đầu nói: “Nữ nhi ngoan, để xuống đi.”
Ngu Linh Tê bưng cái khay đến trước ngực dừng lại, thấp giọng nhắc nhở: “Nếu nguội thì uống không tốt.”
Lúc này Ngu tướng quân mới bưng bát canh gừng lên, đưa miệng bát đến bên miệng.
Ngu Linh Tê nín thở.
Kết quả là chưa kịp uống một ngụm, đã thấy huynh trưởng Ngu Hoán Thần chỉ vào một địa điểm nào đó trong bản đồ, đi tới nói: “Cha, tuyến đường ở đây không đúng.”
Ngu tướng quân cau mày, lại đặt bát canh gừng xuống.
Đôi mắt Ngu Linh Tê lên xuống theo chiếc bát sứ, rồi trừng mắt nhìn huynh trưởng đang cản đường.
Nếu không uống nữa chỉ sợ là sẽ cành mẹ đẻ cành con.
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Ngu Linh Tê đảo qua nói: “Cha, con vừa nếm thử món canh này, mùi vị hơi nhạt. Có muốn nữ nhi thêm một đĩa ớt bột vào cho ra mồ hôi không?”
Vừa dứt lời, thái dương hai cha con nhảy dựng lên, cầm bát canh gừng uống cạn, kẻo chậm chân sẽ bị hành hạ bởi ớt bột.
Sự cổ quái của cô nương nhà mình họ đã từng lĩnh giáo, không chịu đựng nổi không chịu đựng nổi.
Ngu Linh Tê nhịn cười rất vất vả.
Sau khi uống xong canh gừng, hai cha con thay quần áo đến Binh bộ một chuyến thảo luận trước về vấn đề lương thảo.
Ngu Linh Tê không ngăn cản.
Dược tính phải mất vài tiếng đồng hồ mới có thể phát tác, cha và huynh trưởng đi mấy nơi mới có thể phân tán nghi ngờ trên người nàng.
Nàng kiên nhẫn ngồi trong khuê phòng, chờ đợi tin tức.
Đến trưa, quả thực cha và huynh trưởng được người đỡ về.
Ngu phu nhân hoảng hốt, hỏi thị vệ đi theo, mới biết không biết tại sao trượng phu và nhi tử lại đột nhiên bị cảm, hoa mắt chóng mặt không thể đứng vững, lúc này mới được phủ Binh bộ dùng xe ngựa đưa trở về.
Lúc đầu hai cha con sốt và yếu ớt, hầu như không thể duy trì được sự tỉnh táo.
Khi đến tối, đã hôn mê bất tỉnh.
Đại thái giám và ngự y trong nội cung tới lui mấy lần nhưng đều không biết vì sao cha con Ngu gia lại đột nhiên bị bệnh nặng.
Hôn mê đến ngày thứ ba, hô hấp của cha con Ngu gia dần dần yếu đi, ngay cả thái y tốt nhất cũng cau mày, bó tay không có cách nào.
Đại thái giám thấy lần bị bệnh nặng này không giống như đang giả vờ, lắc lắc đầu, ra vẻ an ủi Ngu phu nhân đang lung lay sắp đổ vài câu, rồi quay về cung bẩm báo.
Trái tim ở cổ họng của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng bình an chạm xuống đất.
Tuy nói việc đổi chủ tướng trước khi xuất chinh không tốt đối với lòng quân, nhưng dù sao Ngu Linh Tê sống lại một lần, biết lần này Nhung tộc cướp lương thực không phải là đại loạn, chỉ là có người cố ý bày ra mồi độc nhằm vào Ngu gia. Cho dù đổi tướng khác tiến quân lên phía Bắc cũng không làm tổn hại đến vận mệnh của quốc gia.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Nàng cũng bất đắc dĩ mới phải sử dụng biện pháp này.
Chỉ là, khó tránh khỏi khổ cho nương.
Ngu phu nhân đã canh giữ bên giường bệnh của trượng phu và trưởng tử mấy ngày mấy đêm, bà gầy đến mức lỏng cả thắt lưng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi bà vẫn nở một nụ cười yếu ớt và nghẹn ngào nói: “Tuế Tuế đừng lo lắng, nương ở đây, cha con và huynh trưởng sẽ ổn thôi.”
Ngu Linh Tê thấy nương khóc đến sưng mắt, cảm giác tội lỗi trong lòng bị lung lay.
Nàng mở miệng, trong giây lát nàng muốn tiết lộ tất cả sự thật.
Nhưng nàng không thể.
Ai sẽ tin vào sức mạnh kỳ lạ này đây? Nói ra chỉ là làm tăng thêm nỗi buồn thôi.
Hơn nữa, Hoàng đế có thể sinh hạ một nam tử tàn nhẫn như Ninh Ân, chắc chắn không phải là người bất tài, chỉ có lừa được người thân trong kế hoạch này mới có thể hoàn toàn xua tan nghi ngờ của Hoàng đế.
“Nương, người về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Ngu Linh Tê bước nhẹ về phía trước, ôm lấy đôi vai gầy của mẫu thân: "Ở đây con sẽ chăm sóc.”
Ngu phu nhân chỉ lắc đầu: “Cơ thể con yếu ớt, đừng để bị nhiễm bệnh. Nếu ngay cả con cũng... Nương cũng không biết phải sống như thế nào!”
“Không đâu, nương! Nhiều nhất là bốn ngày, cha và huynh trưởng có thể tỉnh lại.”
Dường như Ngu Linh Tê trưởng thành qua một đêm, nói chắc nịch: “Là nữ nhi, đáng ra con nên ở cạnh giường cha để báo hiếu.”
Ngu phu nhân không thể lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý.
Trên giường, hai cha con Ngu gia nằm cạnh nhau, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở khó có thể nhìn ra đường nét phập phồng, giống như triệu chứng ban đầu lúc trước của mình.
Ngọn nến mờ ảo, Ngu Linh Tê bước đến, cẩn thận trải lại chăn bông cho cha và huynh trưởng.
Sau đó nàng ngồi mép giường nhìn phụ thân gầy yếu, hai mắt dần dần đỏ lên.
“Xin lỗi cha, nữ nhi chỉ lừa gạt người lần này thôi.”
Nàng nắm bàn tay thô ráp to lớn của phụ thân, đặt ở bên cạnh mặt cọ cọ, trầm giọng nói: “Cả đời này, nữ nhi nhất định sẽ bảo vệ mọi người... Nhất định!”
Ngu Linh Tê làm được.
Sau bốn ngày, cha con Ngu gia lần lượt tỉnh dậy. Hai cha con tinh thần sảng khoái xuống giường, nhưng được biết rằng trong vài ngày trước khi họ bị “bệnh hiểm nghèo”, quân đội của vương triều Đại Vệ đã lên đường viễn chinh phía Bắc, chủ tướng là người không đối phó với Ngu gia, Vân Huy tướng quân.
Ngu tướng quân tức giận đến mức không muốn ăn uống, ngày hôm sau liền dẫn nhi tử vào cung tạ tội.
“Tiểu thư, Đại tướng quân cùng Thiếu tướng quân đã bình an về phủ.”
Thị vệ Thanh Tiêu đứng ngoài cửa làm tròn bổn phận báo tin cho Ngu Linh Tê: “Hoàng đế không những không chê trách tướng quân, mà còn khen ngợi ‘thần phù hộ cho Đại Vệ, không hại tướng quân tốt’, ban thưởng hai con ngựa quý của Tây Vực, khách khí tiễn người trở về.”
Ngu Linh Tê cong môi: "Biết rồi.”
Hoàng đế tạm thời vẫn còn trọng dụng Ngu gia nên có phản ứng như vậy đều nằm trong dự kiến.
Phủ Đại tướng quân, dạ yến.
“Căn bệnh này quá kỳ quặc, từ trước đến nay cơ thể ta và phụ thân đều khỏe mạnh, làm sao mà cả hai lại đổ bệnh vào lúc nguy cấp thế này?” Ngu Hoán Thần lơ đễnh chọc hạt cơm trong bát, nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu.
Chống cằm suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Chẳng lẽ là có người hạ độc?”
“Khụ!” Ngu Linh Tê đang uống canh nhất thời cảm thấy chột dạ.
Nàng cố gắng bình tĩnh lau khóe miệng, ý đồ thuận nước đẩy thuyền, đem đề tài nói đến “nội gián" kiếp trước.
“Có phải đối thủ trong triều ghen ghét uy vọng của phụ thân nên hợp tác với những người khác?”
Tuy rằng trước mắt gian kế của kẻ thù đã thất bại, nhưng phụ thân và huynh trưởng ở ngoài sáng, kẻ thù ở trong tối, không thể không nhắc nhở họ cẩn thận.
“Cũng không phải là không thể.” Đầu óc Ngu Hoán Thần quay nhanh, sau đó gật đầu: “Vân Huy tướng quân của Lý gia, Binh bộ Lưu thị lang, không phải đang trong tối ngoài sáng nhắm vào phụ thân sao? Chúng ta nhiễm bệnh ngày đó, đúng lúc đến Binh bộ một chuyến...”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê cảm thấy rất áy náy, lại nảy lên một sự ấm áp.
Ca ca thông minh như vậy nhưng trước giờ chưa từng hoài nghi “độc” trên người họ là nàng bỏ.
Không cần lấp liế.m giải thích, hai nam nhân này là những người sẽ tin tưởng nàng cho đến khi chết.
Hai mắt Ngu Linh Tê sáng rực, nàng cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Giờ Hợi, âm thanh của đồng hồ nước.
Ngu Linh Tê uống vài chén rượu nhỏ, hai má ửng đỏ, giẫm lên đường nhỏ lát đá được ánh trăng chiếu sáng trở về khuê phòng, cảm giác thư thái hơn bao giờ hết.
Sau khi thị tỳ hầu hạ chải đầu rửa mặt lui xuống, nàng khoác áo ngồi dậy, ở bên cạnh án thư cầm bút mài mực.
Nguy cơ Bắc chinh đã được giải quyết, việc tiếp theo cần phải điều tra rõ chính là...
Nàng rũ mắt tập trung tinh thần, viết xuống hai chữ “nguyên nhân cái chết”* trên giấy Tuyên Thành.
*Hai chữ trong tiếng Trung là: 死因.
Kiếp trước phải chết không rõ ràng, thật sự quá oan ức. Nếu không điều tra rõ kể đứng phía sau hạ độc thủ, nàng sẽ luôn có cái gai trong lòng, đứng ngồi không yên.
Nàng cũng nghĩ xem cái chết của mình có phải là do bút tích của Ninh Ân hay không, nhưng câu trả lời nhanh chóng bị nàng phủ nhận.
Sớm chiều ở chung trong hai năm, Ninh Ân có trăm ngàn cách g.iết chết nàng, hà tất lại để mình bị phun máu đen trên giường?
Đó không phải là tác phong làm việc của hắn.
Hơn nữa, điều cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi nôn ra máu mà chết, vẻ kinh ngạc trong mắt Ninh Ân không giống giả vờ.
Nàng chống má trầm ngâm, hàng mi cong vút được ánh nến rắc như bột vàng.
Tất cả mọi chuyện ở kiếp trước đều giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong đôi mắt đẹp yên tĩnh của Ngu Linh Tê xuất hiện gợn sóng.
Nhíu mày, nàng lại thêm “Ninh Ân” bên cạnh “nguyên nhân cái chết”, có chút nghiến răng nghiến lợi khi đặt bút viết.
Mặc dù không phải là Ninh Ân xuống tay nhưng cái chết của mình chắc chắn có liên quan đến hắn.
Cảm giác say rượu dần trở nên choáng váng, Ngu Linh Tê nằm trên bàn chợp mắt, nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành trước mặt thật lâu, càng nhìn càng thấy hai chữ “Ninh Ân” chói mắt.
Khuôn mặt tươi cười lạnh lùng trong trí nhớ của nàng trùng với khuôn mặt của người thanh niên bị giẫm dưới chân, mâu thuẫn lôi kéo suy nghĩ của nàng...
Ngu Linh Tê vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào chậu than đốt.
Vô lực ngã lên trên giường, nàng trùm chăn bông lên đầu và chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Bên ngoài cửa sổ, bóng trăng nghiêng về hướng tây.
Ngu Linh Tê không biết mnìh đã mơ thấy Ninh Ân lần thứ mấy.
Trong mơ, nàng vẫn là linh hồn lang thang không nấm mồ, lơ lửng bên cạnh Ninh Ân.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ninh Ân hiện tại càng phát điên hơn trước kia.
Sắc mặt hắn tái nhợt hơn cả quỷ, lộ ra vẻ đẹp bệnh tật.
Ngu Linh Tê nhìn hắn giết Binh bộ thượng thư, giết Ngự sử đại phu, hắn giết tất cả những người không vừa mắt, tất cả đều bị tàn sát thành mưa máu.
Sau đó, hắn đá Hoàng đế nhỏ mười tuổi khỏi ghế rồng.
Trước đây tuy Ninh Ân tàn nhẫn vô thường nhưng khi làm gì cũng miễn cưỡng nói ra những gì mình thích. Mà bây giờ, trong mắt Ninh Ân chỉ có hủy diệt.
Nhưng hắn vẫn không vui.
Tuy rằng khóe miệng luôn có một vòng cung ấm áp, vô cùng thích thú nhìn máu bắn tung tóe trước điện Kim Loan, nhưng Ngu Linh Tê có thể thấy được hắn không vui.
Hắn giày vò Tiết Sầm ở trong ngục, nghe Tiết Sầm mắng mỏ, bộ dạng thản nhiên ung dung.
Thiên hạ mắng chửi, nguyền rủa hắn, có rất nhiều người muốn giết hắn, hắn cũng không để bụng thêm một người như Tiết Sầm.
Nhưng hắn không giết Tiết Sầm, hắn nói chết là một việc đơn giản, không thể tiện nghi cho họ Tiết được.
“Nếu Tiết công tử chết, trên đời này sẽ không còn ai nhớ tới...”
Mới nói được nửa lời, Ninh Ân đã mím chặt môi mỏng.
Hắn dường như đã nhận ra điều gì đó, đảo mắt về hướng Ngu Linh Tê đang lơ lửng.
Tuy biết rằng hắn không thể nhìn thấy mình nhưng Ngu Linh Tê vẫn sợ hãi run rẩy.
Từ trong mơ tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Ngu Linh Tê trợn mắt nhìn những bông hoa thêu bằng chỉ bạc trên nóc màn, những hình ảnh đẫm máu trong giấc mơ cứ lởn vởn không vứt đi được.
Nó giống như một cục bông bị mắc kẹt trong lồ.ng ngực của nàng làm nàng không thể thở được. Nàng cảm thấy xấu hổ về sự mềm lòng trong khoảnh khắc của mình đêm qua.
Dù hiện tại người đó có đáng thương đến đâu cũng không thể bù đắp được tương lai đầy rẫy tội ác giết người của hắn.
Thương hại hắn, ai sẽ thương hại cô hồn dã quỷ như mình ở kiếp trước?
Nghĩ đến tất cả mọi chuyện này, Ngu Linh Tê mất hứng ôm gối, tức giận lật người.
Không được, vẫn không nuốt trôi cục tức này!
Cả đêm Ngu Linh Tê không ngủ ngon, mặc áo lông chồn dựa vào trên giường thất thần, mái tóc hơi rối tung phác họa ra dáng người xinh đẹp của nàng, có một loại dáng vẻ tinh xảo.
Hai ngày rồi, nàng vẫn không thể hiểu được những gì nàng đã nhìn thấy ở Dục Giới Tiên Đô.
Ngu Linh Tê biết từ trước đến nay lNinh Ân uôn tuấn mỹ cao quý, coi thường tất cả chúng sinh.
Hắn chống gậy có tay cầm bằng ngọc dát vàng, ngay cả khi ra tay giết người không dính máu, tư thế cũng vô cùng tao nhã, không có chút chật vật nào.
Nhìn thấy hắn quỳ dưới chân làm ghế cho người khác, Ngu Linh Tê nhất thời nghi ngờ sự thật của thế giới.
Dưới cú sốc tột độ, con người không thể cảm nhận được kh.oái cảm của sự trả thù.
Nàng lảo đảo lùi lại, phản ứng duy nhất của cơ thể là chạy trốn.
Nàng không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Chỉ là không thể tưởng tượng được mà nghĩ: Chẳng lẽ những lời nói tiểu nhân của mình nguyền rủa Ninh Ân sau khi chết đã trở thành sự thật, ông trời thật sự để Ninh Ân làm trâu làm ngựa đền tội kiếp trước sao?
“Tiểu thư, phòng bếp nói nước thuốc người dặn đã chuẩn bị xong, bây giờ mang đến cho người sao?” Hồ Đào bước vào bẩm báo, kéo suy nghĩ của Ngu Linh Tê trở về hiện thực.
Chuyện chính vẫn quan trọng hơn.
Ngu Linh Tê đành phải áp tâm sự xuống, nói: “Không cần, ta tự đi lấy.”
Nói xong vỗ má cho tỉnh táo lại, đứng dậy đi vào phòng ăn.
Đêm qua trời đổ mưa, Ngu Linh Tê cố tình chọn thời tiết lạnh giá này.
Trong phòng ăn có hai cái khay chạm khắc bằng sơn mài màu đỏ, một cái là loại thuốc bí mật mà Ngu Linh Tê đã nấu riêng, cái kia là canh gừng đường đỏ nóng hầm hập.
Đây là thói quen của nương.
Trước đây, vào mùa thu đông nhiệt độ xuống thấp, nương sẽ thường dặn nhà bếp nấu một bát canh gừng để sưởi ấm cho phu quân và trưởng tử phải đi ra ngoài.
Ngu Linh Tê bình tĩnh, tìm lý do bảo thị tỳ rời khỏi: “Thuốc của ta đắng quá, ngươi đến phòng ta lấy một ít mứt hoa quả để kìm bớt vị đắng.”
Thị tỳ không hề nghi ngờ nàng, nói “vâng”, sau đó đặt quạt hương bồ xuống và đi ra ngoài.
Đuổi thị tỳ đi rồi, Ngu Linh Tê vội vàng bưng bát canh gừng của phụ thân huynh trưởng lên, mỗi người múc nửa bát, sau đó trộn bát thuốc nàng đã đun vào bát canh gừng của họ và lắc đều.
Màu sắc của hai bát gần như giống nhau, cũng không có mùi thuốc lạ nên hẳn là nhìn không ra.
Thị tỳ nhanh chóng trở lại với mứt hoa quả trong tay, Ngu Linh Tê thản nhiên bóp một cái cho vào trong miệng, trong lòng vẫn còn lo lắng nói với thị tỳ: “Ngươi đặt xuống đi, ta sẽ đích thân đưa hai bát canh gừng này cho phụ thân và huynh trưởng.
Trong thư phòng, cha con Ngu tướng quân đang ngồi sau bàn làm việc, cùng nhau nhìn vào bản đồ biên giới.
Ngu Linh Tê lấy lại bình tĩnh, bước vào cửa, đặt canh gừng trước mặt phụ thân và huynh trưởng, cố gắng hết sức nói như bình thường: “Cha, huynh trưởng, canh gừng nương nấu cho hai người.”
Ngu tướng quân không ngẩng đầu nói: “Nữ nhi ngoan, để xuống đi.”
Ngu Linh Tê bưng cái khay đến trước ngực dừng lại, thấp giọng nhắc nhở: “Nếu nguội thì uống không tốt.”
Lúc này Ngu tướng quân mới bưng bát canh gừng lên, đưa miệng bát đến bên miệng.
Ngu Linh Tê nín thở.
Kết quả là chưa kịp uống một ngụm, đã thấy huynh trưởng Ngu Hoán Thần chỉ vào một địa điểm nào đó trong bản đồ, đi tới nói: “Cha, tuyến đường ở đây không đúng.”
Ngu tướng quân cau mày, lại đặt bát canh gừng xuống.
Đôi mắt Ngu Linh Tê lên xuống theo chiếc bát sứ, rồi trừng mắt nhìn huynh trưởng đang cản đường.
Nếu không uống nữa chỉ sợ là sẽ cành mẹ đẻ cành con.
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Ngu Linh Tê đảo qua nói: “Cha, con vừa nếm thử món canh này, mùi vị hơi nhạt. Có muốn nữ nhi thêm một đĩa ớt bột vào cho ra mồ hôi không?”
Vừa dứt lời, thái dương hai cha con nhảy dựng lên, cầm bát canh gừng uống cạn, kẻo chậm chân sẽ bị hành hạ bởi ớt bột.
Sự cổ quái của cô nương nhà mình họ đã từng lĩnh giáo, không chịu đựng nổi không chịu đựng nổi.
Ngu Linh Tê nhịn cười rất vất vả.
Sau khi uống xong canh gừng, hai cha con thay quần áo đến Binh bộ một chuyến thảo luận trước về vấn đề lương thảo.
Ngu Linh Tê không ngăn cản.
Dược tính phải mất vài tiếng đồng hồ mới có thể phát tác, cha và huynh trưởng đi mấy nơi mới có thể phân tán nghi ngờ trên người nàng.
Nàng kiên nhẫn ngồi trong khuê phòng, chờ đợi tin tức.
Đến trưa, quả thực cha và huynh trưởng được người đỡ về.
Ngu phu nhân hoảng hốt, hỏi thị vệ đi theo, mới biết không biết tại sao trượng phu và nhi tử lại đột nhiên bị cảm, hoa mắt chóng mặt không thể đứng vững, lúc này mới được phủ Binh bộ dùng xe ngựa đưa trở về.
Lúc đầu hai cha con sốt và yếu ớt, hầu như không thể duy trì được sự tỉnh táo.
Khi đến tối, đã hôn mê bất tỉnh.
Đại thái giám và ngự y trong nội cung tới lui mấy lần nhưng đều không biết vì sao cha con Ngu gia lại đột nhiên bị bệnh nặng.
Hôn mê đến ngày thứ ba, hô hấp của cha con Ngu gia dần dần yếu đi, ngay cả thái y tốt nhất cũng cau mày, bó tay không có cách nào.
Đại thái giám thấy lần bị bệnh nặng này không giống như đang giả vờ, lắc lắc đầu, ra vẻ an ủi Ngu phu nhân đang lung lay sắp đổ vài câu, rồi quay về cung bẩm báo.
Trái tim ở cổ họng của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng bình an chạm xuống đất.
Tuy nói việc đổi chủ tướng trước khi xuất chinh không tốt đối với lòng quân, nhưng dù sao Ngu Linh Tê sống lại một lần, biết lần này Nhung tộc cướp lương thực không phải là đại loạn, chỉ là có người cố ý bày ra mồi độc nhằm vào Ngu gia. Cho dù đổi tướng khác tiến quân lên phía Bắc cũng không làm tổn hại đến vận mệnh của quốc gia.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Nàng cũng bất đắc dĩ mới phải sử dụng biện pháp này.
Chỉ là, khó tránh khỏi khổ cho nương.
Ngu phu nhân đã canh giữ bên giường bệnh của trượng phu và trưởng tử mấy ngày mấy đêm, bà gầy đến mức lỏng cả thắt lưng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi bà vẫn nở một nụ cười yếu ớt và nghẹn ngào nói: “Tuế Tuế đừng lo lắng, nương ở đây, cha con và huynh trưởng sẽ ổn thôi.”
Ngu Linh Tê thấy nương khóc đến sưng mắt, cảm giác tội lỗi trong lòng bị lung lay.
Nàng mở miệng, trong giây lát nàng muốn tiết lộ tất cả sự thật.
Nhưng nàng không thể.
Ai sẽ tin vào sức mạnh kỳ lạ này đây? Nói ra chỉ là làm tăng thêm nỗi buồn thôi.
Hơn nữa, Hoàng đế có thể sinh hạ một nam tử tàn nhẫn như Ninh Ân, chắc chắn không phải là người bất tài, chỉ có lừa được người thân trong kế hoạch này mới có thể hoàn toàn xua tan nghi ngờ của Hoàng đế.
“Nương, người về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Ngu Linh Tê bước nhẹ về phía trước, ôm lấy đôi vai gầy của mẫu thân: "Ở đây con sẽ chăm sóc.”
Ngu phu nhân chỉ lắc đầu: “Cơ thể con yếu ớt, đừng để bị nhiễm bệnh. Nếu ngay cả con cũng... Nương cũng không biết phải sống như thế nào!”
“Không đâu, nương! Nhiều nhất là bốn ngày, cha và huynh trưởng có thể tỉnh lại.”
Dường như Ngu Linh Tê trưởng thành qua một đêm, nói chắc nịch: “Là nữ nhi, đáng ra con nên ở cạnh giường cha để báo hiếu.”
Ngu phu nhân không thể lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý.
Trên giường, hai cha con Ngu gia nằm cạnh nhau, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở khó có thể nhìn ra đường nét phập phồng, giống như triệu chứng ban đầu lúc trước của mình.
Ngọn nến mờ ảo, Ngu Linh Tê bước đến, cẩn thận trải lại chăn bông cho cha và huynh trưởng.
Sau đó nàng ngồi mép giường nhìn phụ thân gầy yếu, hai mắt dần dần đỏ lên.
“Xin lỗi cha, nữ nhi chỉ lừa gạt người lần này thôi.”
Nàng nắm bàn tay thô ráp to lớn của phụ thân, đặt ở bên cạnh mặt cọ cọ, trầm giọng nói: “Cả đời này, nữ nhi nhất định sẽ bảo vệ mọi người... Nhất định!”
Ngu Linh Tê làm được.
Sau bốn ngày, cha con Ngu gia lần lượt tỉnh dậy. Hai cha con tinh thần sảng khoái xuống giường, nhưng được biết rằng trong vài ngày trước khi họ bị “bệnh hiểm nghèo”, quân đội của vương triều Đại Vệ đã lên đường viễn chinh phía Bắc, chủ tướng là người không đối phó với Ngu gia, Vân Huy tướng quân.
Ngu tướng quân tức giận đến mức không muốn ăn uống, ngày hôm sau liền dẫn nhi tử vào cung tạ tội.
“Tiểu thư, Đại tướng quân cùng Thiếu tướng quân đã bình an về phủ.”
Thị vệ Thanh Tiêu đứng ngoài cửa làm tròn bổn phận báo tin cho Ngu Linh Tê: “Hoàng đế không những không chê trách tướng quân, mà còn khen ngợi ‘thần phù hộ cho Đại Vệ, không hại tướng quân tốt’, ban thưởng hai con ngựa quý của Tây Vực, khách khí tiễn người trở về.”
Ngu Linh Tê cong môi: "Biết rồi.”
Hoàng đế tạm thời vẫn còn trọng dụng Ngu gia nên có phản ứng như vậy đều nằm trong dự kiến.
Phủ Đại tướng quân, dạ yến.
“Căn bệnh này quá kỳ quặc, từ trước đến nay cơ thể ta và phụ thân đều khỏe mạnh, làm sao mà cả hai lại đổ bệnh vào lúc nguy cấp thế này?” Ngu Hoán Thần lơ đễnh chọc hạt cơm trong bát, nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu.
Chống cằm suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Chẳng lẽ là có người hạ độc?”
“Khụ!” Ngu Linh Tê đang uống canh nhất thời cảm thấy chột dạ.
Nàng cố gắng bình tĩnh lau khóe miệng, ý đồ thuận nước đẩy thuyền, đem đề tài nói đến “nội gián" kiếp trước.
“Có phải đối thủ trong triều ghen ghét uy vọng của phụ thân nên hợp tác với những người khác?”
Tuy rằng trước mắt gian kế của kẻ thù đã thất bại, nhưng phụ thân và huynh trưởng ở ngoài sáng, kẻ thù ở trong tối, không thể không nhắc nhở họ cẩn thận.
“Cũng không phải là không thể.” Đầu óc Ngu Hoán Thần quay nhanh, sau đó gật đầu: “Vân Huy tướng quân của Lý gia, Binh bộ Lưu thị lang, không phải đang trong tối ngoài sáng nhắm vào phụ thân sao? Chúng ta nhiễm bệnh ngày đó, đúng lúc đến Binh bộ một chuyến...”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê cảm thấy rất áy náy, lại nảy lên một sự ấm áp.
Ca ca thông minh như vậy nhưng trước giờ chưa từng hoài nghi “độc” trên người họ là nàng bỏ.
Không cần lấp liế.m giải thích, hai nam nhân này là những người sẽ tin tưởng nàng cho đến khi chết.
Hai mắt Ngu Linh Tê sáng rực, nàng cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Giờ Hợi, âm thanh của đồng hồ nước.
Ngu Linh Tê uống vài chén rượu nhỏ, hai má ửng đỏ, giẫm lên đường nhỏ lát đá được ánh trăng chiếu sáng trở về khuê phòng, cảm giác thư thái hơn bao giờ hết.
Sau khi thị tỳ hầu hạ chải đầu rửa mặt lui xuống, nàng khoác áo ngồi dậy, ở bên cạnh án thư cầm bút mài mực.
Nguy cơ Bắc chinh đã được giải quyết, việc tiếp theo cần phải điều tra rõ chính là...
Nàng rũ mắt tập trung tinh thần, viết xuống hai chữ “nguyên nhân cái chết”* trên giấy Tuyên Thành.
*Hai chữ trong tiếng Trung là: 死因.
Kiếp trước phải chết không rõ ràng, thật sự quá oan ức. Nếu không điều tra rõ kể đứng phía sau hạ độc thủ, nàng sẽ luôn có cái gai trong lòng, đứng ngồi không yên.
Nàng cũng nghĩ xem cái chết của mình có phải là do bút tích của Ninh Ân hay không, nhưng câu trả lời nhanh chóng bị nàng phủ nhận.
Sớm chiều ở chung trong hai năm, Ninh Ân có trăm ngàn cách g.iết chết nàng, hà tất lại để mình bị phun máu đen trên giường?
Đó không phải là tác phong làm việc của hắn.
Hơn nữa, điều cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi nôn ra máu mà chết, vẻ kinh ngạc trong mắt Ninh Ân không giống giả vờ.
Nàng chống má trầm ngâm, hàng mi cong vút được ánh nến rắc như bột vàng.
Tất cả mọi chuyện ở kiếp trước đều giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong đôi mắt đẹp yên tĩnh của Ngu Linh Tê xuất hiện gợn sóng.
Nhíu mày, nàng lại thêm “Ninh Ân” bên cạnh “nguyên nhân cái chết”, có chút nghiến răng nghiến lợi khi đặt bút viết.
Mặc dù không phải là Ninh Ân xuống tay nhưng cái chết của mình chắc chắn có liên quan đến hắn.
Cảm giác say rượu dần trở nên choáng váng, Ngu Linh Tê nằm trên bàn chợp mắt, nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành trước mặt thật lâu, càng nhìn càng thấy hai chữ “Ninh Ân” chói mắt.
Khuôn mặt tươi cười lạnh lùng trong trí nhớ của nàng trùng với khuôn mặt của người thanh niên bị giẫm dưới chân, mâu thuẫn lôi kéo suy nghĩ của nàng...
Ngu Linh Tê vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào chậu than đốt.
Vô lực ngã lên trên giường, nàng trùm chăn bông lên đầu và chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Bên ngoài cửa sổ, bóng trăng nghiêng về hướng tây.
Ngu Linh Tê không biết mnìh đã mơ thấy Ninh Ân lần thứ mấy.
Trong mơ, nàng vẫn là linh hồn lang thang không nấm mồ, lơ lửng bên cạnh Ninh Ân.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ninh Ân hiện tại càng phát điên hơn trước kia.
Sắc mặt hắn tái nhợt hơn cả quỷ, lộ ra vẻ đẹp bệnh tật.
Ngu Linh Tê nhìn hắn giết Binh bộ thượng thư, giết Ngự sử đại phu, hắn giết tất cả những người không vừa mắt, tất cả đều bị tàn sát thành mưa máu.
Sau đó, hắn đá Hoàng đế nhỏ mười tuổi khỏi ghế rồng.
Trước đây tuy Ninh Ân tàn nhẫn vô thường nhưng khi làm gì cũng miễn cưỡng nói ra những gì mình thích. Mà bây giờ, trong mắt Ninh Ân chỉ có hủy diệt.
Nhưng hắn vẫn không vui.
Tuy rằng khóe miệng luôn có một vòng cung ấm áp, vô cùng thích thú nhìn máu bắn tung tóe trước điện Kim Loan, nhưng Ngu Linh Tê có thể thấy được hắn không vui.
Hắn giày vò Tiết Sầm ở trong ngục, nghe Tiết Sầm mắng mỏ, bộ dạng thản nhiên ung dung.
Thiên hạ mắng chửi, nguyền rủa hắn, có rất nhiều người muốn giết hắn, hắn cũng không để bụng thêm một người như Tiết Sầm.
Nhưng hắn không giết Tiết Sầm, hắn nói chết là một việc đơn giản, không thể tiện nghi cho họ Tiết được.
“Nếu Tiết công tử chết, trên đời này sẽ không còn ai nhớ tới...”
Mới nói được nửa lời, Ninh Ân đã mím chặt môi mỏng.
Hắn dường như đã nhận ra điều gì đó, đảo mắt về hướng Ngu Linh Tê đang lơ lửng.
Tuy biết rằng hắn không thể nhìn thấy mình nhưng Ngu Linh Tê vẫn sợ hãi run rẩy.
Từ trong mơ tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Ngu Linh Tê trợn mắt nhìn những bông hoa thêu bằng chỉ bạc trên nóc màn, những hình ảnh đẫm máu trong giấc mơ cứ lởn vởn không vứt đi được.
Nó giống như một cục bông bị mắc kẹt trong lồ.ng ngực của nàng làm nàng không thể thở được. Nàng cảm thấy xấu hổ về sự mềm lòng trong khoảnh khắc của mình đêm qua.
Dù hiện tại người đó có đáng thương đến đâu cũng không thể bù đắp được tương lai đầy rẫy tội ác giết người của hắn.
Thương hại hắn, ai sẽ thương hại cô hồn dã quỷ như mình ở kiếp trước?
Nghĩ đến tất cả mọi chuyện này, Ngu Linh Tê mất hứng ôm gối, tức giận lật người.
Không được, vẫn không nuốt trôi cục tức này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương