Gặp Em Là Điều Dịu Dàng Nhất - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tối thứ Hai, tan học xong thì bị bắt nộp 20 tệ tiền "bảo kê".
Được rồi!
Người ta đông, thế mạnh hơn.
Chọc không nổi!
Tôi nộp!
Tối thứ Ba, bị cướp trắng 500 tệ!
Tôi giận điên! Đó là tiền tôi định mua quà cho nam thần đấy!
Thế là, tối thứ Tư tan học, tôi tìm ngay đại ca trường chưa kịp rời đi.
Tôi sấn tới trước mặt cậu ta, nhìn thiếu niên đang ngồi trên ghế, giọng có phần ra lệnh:
“Em bị bắt nạt, anh giúp em đánh lại tụi nó đi! Còn nữa, nhớ lấy lại tiền cho em!”
Mặt đại ca sầm xuống, ngả lưng ra sau ghế, gác chân lên bàn, cười khẩy hỏi:
“Cô là ai vậy?”
“…”
Thấy cậu ta như vậy, tôi có hơi mất khí thế. Nhưng vừa nghĩ đến 500 tệ còn chưa kịp ấm tay – đó là tiền tiêu vặt nguyên tháng của tôi!
Vả lại, hôm qua còn nộp tiền bảo kê cho cậu ta cơ mà!
Tôi lập tức ưỡn thẳng lưng:
“Tiền bảo kê không thể thu suông chứ?!”
“Bảo kê?” – Linh Trình nhíu mày khó hiểu.
“Anh định quỵt hả?” – Tôi tức điên lên.
Linh Trình suy nghĩ chốc lát, cũng đoán được chắc lại là mấy tên ngu ngốc kia lại dùng tên anh ta đi làm chuyện xấu.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ phủi sạch trách nhiệm, lập tức thấy tủi thân, nếu anh ta không nhận, tôi cũng chẳng làm gì được – chẳng lẽ trông cậy vào đôi tay bé xíu của tôi à?
Tôi đang định nói thêm gì đó, thì nghe thiếu niên kia lười biếng đáp:
“Biết rồi, nhóc con.”
Rồi quay người rời đi, để lại tôi đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu ta.
Sáng thứ Năm, khi đến lớp, tôi thấy trên bàn mình có một xấp tiền 1000 tệ cùng một mảnh giấy:
【Tiền bảo kê của em không thu suông đâu, nhóc con. Nhìn em gầy quá, phần dư coi như anh mời em ăn món ngon nhé.】
…
Mặt tôi đỏ bừng.
Anh cái đầu anh!
Mặt dày thật sự!
Với lại ai là "nhóc con"? Tôi đủ tuổi rồi, được chưa?!
Còn nữa, ai thèm tiền dư của anh!
Tôi tìm Linh Trình, định trả lại số tiền thừa cho cậu ấy.
Tôi hơi chột dạ, cũng thấy xấu hổ, nói nhỏ như muỗi:
“Cảm ơn anh đã giúp em lấy lại tiền… nhưng phần dư em không thể nhận được đâu.”
Tôi là người có khí phách, sao có thể nhận thứ bố thí chứ!
Linh Trình bất ngờ cúi người lại gần, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn một tấc, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ từ quần áo cậu ấy.
Cậu ấy nhếch môi cười, hỏi thản nhiên:
“Nhóc con, tên gì thế?”
Tôi nhìn khuôn mặt cậu ta áp sát, đầu óc trống rỗng, lắp bắp đáp:
“Hạ… Nhu Nhu.”
Linh Trình bật cười khẽ:
“Sợ à? Hôm qua không phải gan lắm sao?”
Hôm qua là vì bốc đồng lấn át lý trí. Hôm nay lý trí đã quay về, làm sao giống nhau được?!
Cậu ấy… chẳng lẽ muốn đánh tôi?!
Có ai cho tôi biết đại ca trường có đánh con gái không vậy?
Online hỏi, gấp lắm luôn!
“Tôi… tôi chỉ cảm thấy anh rất tốt bụng, chắc chắn sẵn lòng giúp đỡ người khác!” – Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Tôi đang nói linh tinh gì vậy trời?
???
Nếu cậu ta mà sẵn sàng giúp người khác, thì đâu còn là đại ca trường nữa!
Ai cứu tôi với!
Biết vậy lúc nãy đừng tới, thà mua gì ăn còn hơn! Sao tôi phải giữ khí phách làm gì chứ!
Trời cao ơi, nếu cho tôi cơ hội làm lại…
“Ồ.”
Tiếng cậu ấy cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
Linh Trình hơi lùi ra, đứng thẳng dậy:
“Không cần thì vứt đi.”
Rồi quay người bước đi, lại để tôi một lần nữa nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu ấy.
…
Cái con người này… thật quá đáng!
Lần tiếp theo tôi gặp Linh Trình là ở một con hẻm nhỏ gần trường.
Lúc ấy, cậu ấy không còn là dáng vẻ lười biếng như ở trường, mà như hóa thành ác quỷ từ địa ngục bước ra.
Bên cạnh cậu ấy là bốn, năm người nằm la liệt. Còn cậu ấy thì đang bóp cổ một người khác – người kia ra sức giãy giụa nhưng vô ích.
“Linh Trình!” – Tôi hét lên.
Khoảnh khắc cậu ấy quay đầu lại, tôi rõ ràng thấy được sát khí trong mắt cậu ấy. Nếu tôi không gọi, có khi cậu ấy thật sự sẽ siết chế t người đó.
Nhưng tôi luôn tin, cậu ấy không phải là loại người như vậy. Hoặc ít nhất, không nên trở thành người như thế.
Tôi chạy vào con hẻm, bước tới gần cậu ấy.
Giữa đường không cẩn thận dẫm trúng thứ gì đó, tôi cũng chẳng để tâm.
“Linh Trình…, em có bài toán không hiểu, anh dạy em được không?”
Người bị siết cổ trố mắt nhìn tôi như thể muốn nói:
“Cô không thấy tình hình bây giờ là thế nào à? Còn bài với chả vở?!”
Nhìn tôi làm gì? Tôi đang cứu mạng anh đấy!
Linh Trình cúi đầu nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Đến đây làm gì?”
Tôi không trả lời mà kéo kéo vạt áo cậu ấy, giọng có chút làm nũng:
“Bài khó lắm, cô giáo nói tối nay phải làm xong, anh dạy em được không?”
Cậu ấy khựng lại một chút, rồi buông tay ra, quay sang cảnh cáo người kia:
“Nên nói gì, không nên nói gì, tốt nhất nghĩ cho kỹ. Nếu lần sau tôi còn nghe thấy…”
Cậu lườm hắn một cái, câu sau không nói, nhưng ý tứ quá rõ ràng.
Tôi đi theo Linh Trình ra khỏi hẻm.
“Á! Tay tôi!”
“Xin lỗi, xin lỗi…” – Tôi cúi đầu xin lỗi người đang nằm dưới đất.
Thảo nào vừa rồi tôi dẫm phải thứ gì đó lạ lạ.
“Em đi theo tôi làm gì vậy?” – Linh Trình quay đầu lại, nhìn tôi vẫn đang lẽo đẽo phía sau.
Cậu ấy cười khẩy, giọng có chút trêu chọc:
“Đừng nói là thật sự muốn tôi dạy em học nha?”
Tôi hơi lúng túng – ai mà không biết thành tích học tập của đại ca trường toàn đứng bét bảng chứ, tôi ban nãy lấy cái lý do gì không biết nữa!
Tôi vừa định phản bác thì bỗng nhìn thấy trên tay cậu ta có một vết thương lớn đến rợn người. Tôi hoảng hốt:
“Anh bị thương rồi?! Sao lại thế này?!”
“Lúc nãy em không để ý thấy luôn…”
“Thương nặng thế này, mình phải đi bệnh viện ngay mới được!”
“Lo cho tôi à? Nhóc con… đừng nói là em thích tôi nha?” – Cậu ấy lại cúi gần sát mặt tôi, ánh mắt sáng rực như ánh sao, vừa quyến rũ vừa khiến người ta tim đập loạn.
Tôi ngượng đỏ mặt, hơi lùi về sau, nắm lấy cổ tay cậu ta:
“Đừng nói linh tinh nữa! Mau đi bệnh viện!”
“Với lại… em chỉ là muốn cảm ơn anh vì đã giúp đòi lại số tiền đó thôi.”
Linh Trình tỏ vẻ không tin chút nào:
“Ồ~”
Rồi thản nhiên đáp:
“Không đi bệnh viện.”
…
“Vết thương nghiêm trọng thế kia, không đi bệnh viện thì lỡ bị gãy xương thì sao?!”
Cậu ấy vẫn rất cứng đầu:
“Không đi.”
Ai có thể cho tôi biết, cái người đàn ông con nít này là ai vậy?!
“Nhu Nhu~ Anh không muốn đi bệnh viện đâu mà…” – Giọng cậu ấy lúc này y hệt cái kiểu tôi vừa dùng khi làm nũng trong hẻm tối ban nãy.
…
Cái kiểu này vừa đáng đánh vừa lẳng lơ!
Cuối cùng, chúng tôi không đi bệnh viện mà ghé vào một phòng khám nhỏ gần đó. May mà vết thương chỉ trông đáng sợ chứ thực ra không nghiêm trọng lắm.
Từ lần đó, mối quan hệ giữa tôi và Linh Trình trở nên... có chút kỳ lạ.
Suốt cả tuần sau, ngày nào Linh Trình cũng đến nhờ tôi bôi thuốc – còn nói rất đường hoàng:
“Không phải em muốn cảm ơn tôi à? Sao? Bôi thuốc cũng không chịu?”
Được rồi!
Cậu là tổ tông!
Cậu nói gì cũng đúng!
Chiều hôm đó, vừa bôi thuốc cho cậu ấy xong, tôi trở về thì gặp được lớp trưởng – Thẩm Học Nghĩa.
“Nhu Nhu, sao hôm sinh nhật tớ cậu không đến? Có chuyện gì sao?”
Thẩm Học Nghĩa là lớp trưởng lớp tôi, học giỏi, lễ phép, lại ấm áp, còn rất đẹp trai – là nam thần trong mắt rất nhiều bạn gái ở trường.
Tôi thấy xấu hổ muốn chết. Tôi sao dám nói vì bị cướp sạch tiền nên không có quà mà cũng chẳng dám đến chúc mừng? Đáng ghét cái tên cướp đó!
“Xin lỗi lớp trưởng, hôm đó nhà mình có chút việc, nên không đến được. Dạo này bận quá nên quên mất không báo cậu.” – Tôi gãi đầu.
“Không sao, chỉ cần cậu có lòng là tớ vui rồi.” – Cậu ấy định đưa tay xoa đầu tôi, nhưng tôi né tránh theo phản xạ.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến Linh Trình.
Thẩm Học Nghĩa không để tâm, cười nói:
“Tớ chỉ muốn hỏi vậy thôi, nếu không có gì thì tớ về nhé.”
“Ừm ừm.”
“Nhu Nhu~ Vừa rồi nói chuyện với ai mà vui thế?” – Một giọng nói không vui lắm vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại, thấy Linh Trình đang đứng ngoài cửa sổ, mặt đầy khó chịu.
“Liên quan gì đến anh?” – Tôi chẳng hiểu sao gần đây gan mình lớn hẳn ra, dám nói chuyện kiểu đó với cả đại ca trường.
“Sao lại không liên quan? Dù gì thì…” – Cậu ấy cười như không cười, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tự luyến đến thế là cùng!
Tôi đã nói rồi!
Tôi không thích cậu ấy!
Không! Thích! Anh!
Tôi quay đầu, chẳng buồn đáp lời.
“Giận à?”
“Đừng giận mà, tôi chỉ đùa chút thôi.”
“Thật sự không thèm để ý tôi nữa à?”
Tôi khẽ động ngón tay.
“Á—”
Tôi lập tức quay lại:
“Sao thế? Lại đau nặng hơn à? Có cần đến phòng y tế không?” – Tôi ngẩng đầu lên, lại đụng phải ánh mắt trêu ghẹo của cậu ta.
Đúng là cái đồ đáng ghét!