Gặp Em Là Điều Dịu Dàng Nhất - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi nhìn quanh căn phòng, đồ đạc cũ kỹ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Linh Trình rót cho tôi một ly nước, ngồi đối diện tôi, hỏi: “Tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Không hẳn, tôi chỉ muốn gặp cậu ấy.
Chỉ khi thấy Linh Trình, trái tim thấp thỏm cả ngày của tôi mới thật sự yên ổn trở lại.
“Ừm.”
Linh Trình khẽ cười: “Chuyện đó cũng qua lâu rồi, tôi quên sạch rồi.”
Rồi như vô tình nói thêm: “Yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa.”
Tôi: …
Tôi có nói cậu ấy làm phiền đâu!
Giờ lại giả bộ đứng đắn cái gì chứ! Hồi trước trêu chọc tôi từng câu từng chữ chẳng thiếu câu nào!
Nhưng tôi đâu dám nói mấy lời đó ra miệng!
Cậu ấy lại tiếp: “Nếu chỉ vì chuyện đó thì khỏi bận tâm, tôi không để tâm đâu. Trời cũng tối rồi, để tôi đưa em về.”
!!!
Tôi còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã đòi đuổi tôi về rồi?!
Quá đáng thật sự!
Càng nhìn càng thấy không ưa!
Trên đường về, tôi cứ mãi do dự.
Nói không?
Không nói?
Không nói?
Nói không?
Càng lúc càng gần đến nhà, tôi cắn răng liều mình, kệ đi!
Dù sao hôm nay tôi cũng mất mặt không ít lần rồi!
Tôi quay đầu lại, nhắm mắt hét lớn: “Em không thấy anh phiền chút nào cả, Linh Trình, em thích anh! Anh làm bạn trai em được không?!”
Tay siết chặt quai cặp, không dám mở mắt.
Chờ một lúc lâu, đến lúc tôi sắp chịu không nổi mà mở mắt, thì nghe thấy tiếng cậu ấy bật cười.
Tôi mở mắt ra, dưới ánh đèn đường, gương mặt thiếu niên như phủ một lớp hào quang nhẹ, môi mím cười, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn ngày thường.
Cậu ấy khẽ nói: “Đồng chí Nhu Nhu, tôi biết em thích tôi, nhưng cũng không cần hét to vậy đâu.”
Cậu ấy nhìn tôi trêu ghẹo, lại quay về kiểu không đứng đắn như thường lệ.
Tôi vẫn còn căng thẳng, giọng nhỏ lại: “Vậy… anh có đồng ý không?”
Linh Trình bỗng trở nên nghiêm túc, nói: “Em thấy rồi đó, tôi nghèo, không nhà, không xe, học dở, danh tiếng cũng chẳng tốt, sau này rất có thể chẳng có tương lai gì. Một người như tôi, em thật sự muốn ở bên cạnh sao?”
Hai tay cậu ấy siết chặt, gần như nín thở.
“Em muốn!” – Tôi kiên định đáp.
Tôi luôn là người rõ ràng. Biết mình muốn gì, không muốn gì. Tôi không phải bốc đồng, chỉ là... tôi không biết mình thích cậu ấy từ khi nào nữa. Có thể là khi thấy lá thư trên bàn lúc cậu đòi lại tiền giúp tôi, hoặc khi ánh mắt cậu sáng lên lần đầu đến gần tôi, hoặc mỗi lần tan học, cái bóng lặng lẽ đi sau đến khi tôi về đến nhà an toàn mới chịu rời đi.
Dù là gì đi nữa, thì trong lòng tôi, đã chẳng còn chỗ cho ai khác nữa rồi.
Một người như Linh Trình, sao tôi có thể không yêu được?
“Vậy… anh có đồng ý làm bạn trai em không?” – Tôi hỏi lại.
“Ừm... để tôi suy nghĩ đã.” – Cậu ấy bày ra bộ mặt cao giá.
Nếu không phải vì gương mặt đẹp kia, tôi đã đấm cho cậu ấy một cái rồi!
“Tốt thôi, anh không đồng ý thì em sẽ đi tìm người khác!” – Tôi giận dỗi quay đi.
Ơ? Không đi được?! Quay lại nhìn, thì ra cậu ấy nắm lấy quai cặp tôi rồi.
Tôi tức đến bật cười. Gì đấy? Cậu ấy không đồng ý mà tôi cũng không được tìm người khác à?
Tôi lườm cậu ấy. Cậu ấy xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Nhóc con, trong đầu suốt ngày toàn chuyện yêu đương.”
Tôi quay đầu đi: “Em mặc kệ! Nếu anh không đồng ý, em thật sự sẽ đi tìm người khác!”
Linh Trình cười, điểm nhẹ vào trán tôi: “Đến mức phải dọa người ta nữa à?”
Tôi hừ một tiếng, không thèm đáp.
“Chờ khi nào xử lý xong mọi chuyện đã.”
Nghĩa là… đồng ý rồi?
Tuyệt quá!
Quả nhiên, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn!
Kệ đi, giờ hay sau này cũng được, miễn là đồng ý rồi!
“Ừm ừm.” – Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Cậu ấy lại cúi gần, cười khẽ: “Sao mà đáng yêu thế.”
Tôi: “Vậy ngày mai anh đi học nha.”
Linh Trình: “Ừ.”
“Thôi, mai đừng đi nữa, nhìn mắt anh kìa, thâm đen cả rồi, nhìn không nổi đâu. Nếu mà anh xấu đi, em sẽ không thích cậu nữa đâu, nên mai nhớ ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng đấy.” – Tôi lo lắng dặn.
Linh Trình bật cười: “Vậy thì anh phải giữ kỹ gương mặt này rồi, không thì bị Nhu Nhu chê mất.”
Tôi phát hiện hôm nay cậu ấy cười nhiều bất thường luôn á.
“Thôi, muộn rồi, về nhà nhanh đi.”
“Ừ~” – Tôi bịn rịn.
Nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, tim tôi ngứa ngáy không chịu nổi, bất chợt nhón chân hôn nhẹ lên má cậu ấy một cái.
“Chúc ngủ ngon!” – Hôn xong tôi chạy biến.
Trời ơi trời ơi! Hồi hộp quá!
Thử thực hiện trước quyền lợi bạn gái, đâu có gì sai!
Tôi chạy đi mất hút, chẳng thấy được thiếu niên đứng dưới đèn đường mặt đỏ ửng.
Linh Trình ngẩn người, sau đó chạm tay lên má, rồi lại xoa xoa tai mình, miệng cười mãi không thôi.
Sáng hôm sau.
Con bạn thân của tôi nói: “Trời má, tối qua mày đi đánh giặc à? Quầng thâm mắt đen như gấu trúc thế kia!”
Tôi hết hồn: “Ghê vậy sao? Không nghiêm trọng đến thế chứ.”
Thật ra... hôm qua hôn Linh Trình xong, tôi hưng phấn quá, mất ngủ cả đêm...
Cơ mà hôm nay cậu ấy đâu có đi học, chắc không thấy tôi xấu đâu nhỉ...
“Ê ê ê, mấy bà nghe chưa? Sáng nay trên confession có post nặc danh nói mẹ Linh Trình là tiểu tam, còn cậu ta là con riêng đấy!”
“Thật không đó?! Mấy lời này không thể nói linh tinh đâu nha. Để Linh Trình mà nghe được chắc ăn đòn nặng!”
“Giả cái gì mà giả! Có cả ảnh luôn kìa!”
“Tao đã thấy ghét Linh Trình từ lâu rồi! Hở ra là ra vẻ ngầu lòi. Giờ thì hay rồi, mẹ là tiểu tam, bản thân cũng chả ra gì!”
“Biết điều thì chết đi cho rồi! Loại con hoang như vậy mà cũng dám ngẩng mặt sống trên đời à?!”
“Bôi xấu hình ảnh trường học, cút khỏi trường đi Linh Trình!!!”
Khi tôi biết được chuyện thì dư luận đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Ảnh chụp là giấy đăng ký kết hôn của một người đàn ông và một phụ nữ. Một ảnh khác là kết quả giám định ADN cho thấy Linh Trình và người đàn ông kia có quan hệ cha con 99.9%. Người đăng bài nói, phụ nữ trong giấy hôn thú không phải là mẹ Linh Trình, và còn đăng thêm ảnh người đàn ông thân mật với một phụ nữ khác – người mà cậu ta ám chỉ là mẹ Linh Trình.
Nhưng theo tôi biết, mẹ Linh Trình đã qua đời từ lâu. Họ đang định vu khống người chết sao? Vì người chết thì không thể phản bác?
Tôi lướt qua hàng loạt bình luận độc địa, toàn thân run lên vì giận. Tôi chưa từng nghĩ lời nói lại có thể độc ác đến vậy.
Nếu Linh Trình mà thấy những lời này, cậu ấy sẽ đau lòng biết nhường nào...
Mắt tôi đỏ hoe, tức giận gõ từng chữ phản bác trong phần bình luận.
Bạn thân tôi cũng cùng chiến tuyến: “Bọn thú thối tha! Một lũ đầu đất! Có mấy tấm ảnh đã tin sái cổ, đúng là đồ ngu xuẩn!”
Nhưng chỉ chửi thôi không giải quyết được gì, mà tôi cũng không chửi lại nổi! Tức đến mức muốn khóc!
“Làm sao bây giờ, Hân Hân?” – Tôi gần như nghẹn giọng.
“Đừng lo, Nhu Nhu. Anh họ tớ là hacker giỏi lắm, để tớ nhờ anh ấy truy ra tên đăng bài.”
Phải đó! Phải lôi được hắn ra ánh sáng!
Rất nhanh, thông tin người đăng bài được tra ra – là Tống Vĩ, học sinh trường bên cạnh.
Lại là hắn sao?
Một lần chưa đủ, còn muốn tiếp tục dựng chuyện?
Hừ, tưởng tôi dễ bắt nạt à?
Hân Hân nhớ lại lần cuối thấy tôi giận dữ như vậy là hồi mẫu giáo. Khi đó có một cậu bé cố tình phá hỏng món đồ chơi tôi thích nhất, tôi liền đè hắn xuống đánh tới tấp. Người chứng kiến kể lại là mấy người lớn cũng không cản nổi, cậu bé kia phải nằm viện nửa tháng...
Dù sau đó tôi cũng bị kỷ luật không nhẹ, nhưng từ đó về sau, không ai dám trêu chọc tôi nữa.
Hân Hân thầm cầu nguyện cho kẻ sắp bị tôi xử lý. Tự cầu phúc đi.
Tôi đeo cặp lên vai, quay sang nói: “Hân Hân, chiều nay xin nghỉ giúp tớ. Tớ có việc quan trọng cần giải quyết.”
“Rõ, chị đại!”
Tôi đến trường bên cạnh, canh đúng giờ tan học trưa, cuối cùng cũng thấy Tống Vĩ xuất hiện: “Tống Vĩ, có thể nói chuyện một lát không? Về chuyện lần trước ấy.”
Tống Vĩ hếch mặt lên, hai tay đút túi: “Sao, giờ tin Linh Trình là con riêng rồi à?”
Tôi cười khẩy. Cứ để mày đắc ý thêm chút nữa đi.
Tôi dắt hắn tới một góc vắng, nơi không có camera.
“Có gì thì nói nhanh, hay là muốn ở chỗ này...?” – Hắn liếc tôi đầy dâm tà.
Tôi không nói không rằng, quăng luôn cái cặp vào mặt hắn: “Nói cái đầu mày!”
Tưởng tôi học võ mấy năm là vô dụng chắc?
Trước kia tôi không muốn gây chuyện. Bây giờ? Người ta đã dẫm lên đầu rồi!
Tôi đấm hắn một trận ra trò, nhắm đúng những chỗ không để lại dấu vết.
Tôi đạp lên mặt hắn, hỏi: “Ai là tiểu tam?”
“Là... là mẹ tôi... mẹ tôi là tiểu tam!” – Hắn lập cập.
“Ai là con riêng?”
“Tôi, tôi là con riêng!”
“Xoá bài đi.”
“Tôi xóa ngay!”
“Viết rõ là cậu bịa đặt.”
“Viết! Tôi viết!”
Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ. Vẫn sớm. Tôi không muốn về trường.
Tôi muốn đến tìm Linh Trình...
Cậu ấy chắc chưa thấy bài viết đâu nhỉ?
Nhưng lỡ rồi thì sao?
Không, tôi phải đến xem tình hình!
Tôi bước vội. Nhưng khi tới trước cửa nhà Linh Trình, tôi lại chần chừ.
Lỡ cậu ấy chưa biết chuyện thì sao? Tôi đến hỏi có khác gì đánh động?
Tôi còn đang lưỡng lự thì cửa mở ra.