Gặp Em Là Điều Dịu Dàng Nhất - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi vội lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Hi! Boy!”
Linh Trình nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Nhu Nhu? Sao giờ này tới đây? Không đi học à?”
“Em... em, trường cho nghỉ đột xuất nên em qua xem anh có nghỉ ngơi đàng hoàng không thôi!” – Tôi tròn mắt, mặt tỉnh bơ.
“Tiểu Trình, ai đấy?” – Một giọng nói hiền từ vang lên từ trong nhà.
Linh Trình ngập ngừng đáp: “Bà ơi, bạn học của con ạ.”
“Vào đi.” – Cậu lấy dép cho tôi, đặt cặp tôi xuống.
Tôi trừng mắt lườm cậu ấy, rồi đi thẳng vào.
Tên khốn Linh Trình! Dám nói tôi chỉ là bạn học hả! Tức chết!
Cậu ấy gãi mũi, không hiểu sao tôi lại nổi giận.
Tôi bước vào, thấy bà của Linh Trình. Một người phụ nữ đứng tuổi, gương mặt từng trải nhưng vẫn giữ được nét đẹp xưa, mắt sáng, tinh thần minh mẫn.
Tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cháu chào bà, cháu là bạn cùng lớp của Linh Trình ạ!”
“Chào cháu, chào cháu. Vào đây ngồi đi. Thằng Tiểu Trình nhà bà ít nói lắm, không ngờ lại có cô bạn xinh xắn đến chơi.”
Tôi liếc sang Linh Trình đầy kiêu hãnh.
Cậu ấy bật cười bất lực.
Sau một lúc trò chuyện vui vẻ với bà, tôi đứng dậy chào ra về. Dù gì cũng không thể ở mãi được.
Sức khoẻ bà rất tốt. Tên khốn Tống Vĩ kia đúng là đặt điều. Và xem ra Linh Trình vẫn chưa biết chuyện kia.
Tốt quá rồi. Hôm nay lại là một ngày làm người tốt không cần lưu danh.
Sau khi tôi rời đi, Linh Trình gọi cho Lý Thiên. Cậu ấy cảm thấy tôi hôm nay cư xử rất lạ, đặc biệt là đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.
Khi cúp máy, ánh mắt Linh Trình trầm hẳn, gương mặt anh tuấn như phủ một lớp băng lạnh, khẽ xoay điện thoại trong tay.
Cậu ấy vốn định chờ thêm một thời gian nữa.
Nhưng... chúng đã khiến cô gái của cậu khóc.
Tôi ngồi trước mặt Linh Trình, lặng lẽ giúp cậu ấy lau nước mắt.
Thế nhưng càng lau càng nhiều, đến cuối cùng, cậu ấy cúi xuống, khẽ hôn lên mắt tôi: “Đừng khóc nữa, em khóc làm anh đau lòng.”
Tôi chớp mắt mấy cái, giọng nghẹn ngào nhưng rất kiên định: “Anh… anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ luôn bảo vệ anh!”
Linh Trình khẽ cười, nụ cười như gió xuân dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên cô gái nhỏ trước mặt. Tim như được rót đầy mật ngọt, chỉ muốn ôm lấy cô, hoà vào nhau, cả đời cũng không rời xa.
Giọng cậu rất nhỏ, tựa như thì thầm với chính trái tim mình: “Ừ.”
Linh Trình tìm đến Tống Kiến Bằng, ném thẳng một bản giám định lên bàn.
Tống Kiến Bằng không xem ngay mà hơi lúng túng mở lời: “A Trình, những năm qua con sống thế nào? Mẹ con… bà ấy vẫn ổn chứ?”
Linh Trình vốn đang cắm cúi nghịch điện thoại bỗng như biến thành mãnh sư giận dữ, toàn thân run lên: “Ông lấy tư cách gì mà nhắc đến mẹ tôi?”
Tống Kiến Bằng nghẹn họng, không nói được lời nào.
Linh Trình hít sâu lấy lại bình tĩnh, cầm đồ lên định rời đi. Trước khi bước ra cửa, cậu nói: “Tôi khuyên ông nên nhìn kỹ tập tài liệu đó thì hơn.” Nói rồi quay người biến mất.
Tống Kiến Bằng run tay mở tài liệu, sắc mặt lập tức tái mét.
Ông ta biết mà!
Biết ngay mà!
Một người đàn bà lẳng lơ như thế sao có thể sinh ra con ruột của mình được!
Tức giận đùng đùng, ông ta trở về nhà, hất tung đồ đạc trên bàn xuống đất, chỉ vào Lăng Ngữ Mạn vừa chạy đến quát lớn: “Cô cút! Cút ngay cho tôi!”
Lăng Ngữ Mạn khựng lại, cười nhạt: “Sao thế lão Tống, có chuyện gì mà nổi đóa vậy?”
Tống Kiến Bằng không buồn đôi co, ném luôn tập tài liệu vào mặt bà ta.
Lăng Ngữ Mạn lướt qua nội dung, mặt không đổi sắc: “Chuyện trẻ con vẽ chuyện, anh cũng tin? Tống Vĩ có phải con anh, anh còn không biết chắc à?”
Tống Kiến Bằng tức đến bật cười: “Tôi không biết? Cô tưởng tôi ngu chắc? Cô tưởng tôi không điều tra gì mà dám chất vấn cô sao?”
Lăng Ngữ Mạn cũng chẳng thèm che giấu nữa, cười khẩy: “Thì sao? Con ruột anh có nhận anh đâu?”
Tức giận tột độ, Tống Kiến Bằng giáng một cái tát khiến Lăng Ngữ Mạn ngã nhào: “Đồ đàn bà hèn hạ! Nếu không vì cô, A Uyển đã chẳng chết!”
Lăng Ngữ Mạn sờ lên má đã sưng vù, cười như điên: “Đổ lỗi cho tôi à? Nếu anh không trăng hoa thì Linh Uyển sẽ rời đi chắc?”
Như sực nhớ ra điều gì, bà ta lau miệng, cười càng lớn: “Anh biết không? Linh Uyển chết đúng ngày hai người ly hôn đó!”
Tống Kiến Bằng sững người nhìn bà ta.
Lăng Ngữ Mạn lảo đảo đứng dậy: “Biết ai giết không?”
Ánh mắt bà ta bỗng trở nên hung ác: “Tôi cho người làm trò với xe của bà ta. Tiếc là chỉ giết được một người!”
“Cô… cô là đồ điên! Cô hại chết A Uyển! Tôi sẽ cho cô chết theo!” – Tống Kiến Bằng lao đến bóp cổ bà ta.
Lăng Ngữ Mạn giãy giụa yếu ớt, suýt nghẹt thở. Nhưng rồi Tống Kiến Bằng bỗng buông tay, ánh mắt điên dại: “Cho cô chết dễ dàng thế thì lời quá. Cô xứng làm bạn đồng hành với A Uyển sao? Cô tưởng tôi không biết Tống Vĩ là con ai à?”
Ông ta lạnh lùng vỗ mặt bà ta: “Không ngờ chừng này năm rồi mà cô vẫn qua lại với hắn. Vậy thì để cả nhà ba người các người sống tiếp cùng nhau đi.”
Nói rồi ông ta để lại Lăng Ngữ Mạn đang sợ hãi tột độ, lê bước rời đi.
Hôm nay Linh Trình đến tìm tôi, nhưng cậu ấy có vẻ tâm trạng không ổn.
Tôi thấy buồn, vì không biết vì sao cậu lại buồn.
Cậu ấy ngồi trên ghế đá, lặng lẽ không nói gì, cả người như chìm trong bóng tối, như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Nhìn cảnh ấy, sống mũi tôi cay cay.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn trở thành người mang ánh sáng đến cho cậu.
Tôi bước đến, xoa đầu cậu, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “A Trình, đừng sợ, em sẽ luôn bên anh.”
Linh Trình cúi đầu nhìn tôi, rồi bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy, vùi đầu vào cổ tôi, không nhúc nhích.
Tôi vỗ nhẹ vai cậu, lặng lẽ ôm lại.
Rất lâu sau, khi tôi suýt ngủ gật trong vòng tay ấy, cậu ngẩng đầu lên, lại mang vẻ trêu chọc quen thuộc: “Sao? Lợi dụng ôm anh hả?”
Rõ ràng là cậu ôm tôi trước, giờ còn nói kiểu đó! Đúng là… vô liêm sỉ!
Tôi vừa định phản bác thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cậu, bỗng chốc chẳng buồn nói nữa.
Tôi chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ừm…”
Linh Trình thoáng sững lại, rồi vẫn ôm tôi, thì thầm: “Anh vẫn chưa kể về mẹ anh…”
Ngừng một chút, cậu tiếp: “Năm anh chín tuổi, mẹ ly hôn với ông ta. Trên đường về nhà ngoại, hai mẹ con gặp tai nạn.”
Nghe cậu ấy kể với giọng thản nhiên, tim tôi như thắt lại. Tôi không biết đằng sau giọng kể nhẹ tênh ấy là bao nhiêu nỗi đau, càng không dám tưởng tượng một cậu bé chín tuổi đã phải bất lực nhìn mẹ mình ra đi.
Tôi chỉ biết siết chặt vòng tay, ôm cậu thật chặt.
Lời nói, lúc này, đều trở nên vô nghĩa.
Linh Trình thấy tôi thế lại trêu: “Lại tranh thủ ôm anh à?”
Tôi không đáp.
Cậu ấy cảm thấy vai mình ướt, liền đẩy tôi ra, nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, anh vẫn ổn mà.”
Ban đầu tôi còn cố nén, nhưng càng nghe cậu an ủi lại càng muốn khóc. Cuối cùng nức nở không thành tiếng.
Linh Trình cuống lên, vội vàng lau nước mắt cho tôi. Nhưng lau thế nào nước mắt cũng không dừng.
Cuối cùng, cậu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt tôi: “Đừng khóc nữa, em khóc làm anh đau lòng.”
Tôi chớp mắt, nghẹn ngào nhưng dứt khoát: “Anh… anh yên tâm, sau này em sẽ luôn bảo vệ anh!”
Linh Trình bật cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Tim như tan chảy, chỉ muốn hoà làm một, cả đời không rời xa.
Cậu khẽ nói, dịu dàng đến mức gần như không nghe thấy: “Ừ.”