GẶP LẠI CỐ NHÂN TRONG THÂN PHẬN MỚI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-12 21:47:57
May nhờ nha đầu Thanh Quế thường xuyên giang hồ, lắm kỹ năng sợ gì, giúp tạo bộ dạng .
"Công Chúa quá lời , tiểu nữ từ nhỏ dị ứng với đậu phộng, lẽ nhất thời ham ăn mà thất lễ điện hạ."
"Ăn là phúc khí, tiểu cô nương của Phù Nhai thật phúc."
Lúc , vẫn nhận cách Trưởng Công Chúa Mân Hoa xưng hô với cha là quá mật .
Trưởng Công Chúa hiệu cho tiến lên: "Con bé gặp thấy vô cùng thiết, cứ như là trời sinh là một nhà ."
Cha ậm ừ đáp lời, vẻ khá tự nhiên.
Thân thể cứng đờ thể cứng hơn nữa, đặc biệt là khi ngang qua Lương Duật, thậm chí suýt nữa vấp ngã.
"Cẩn thận." Từ một bên bất ngờ một bàn tay đưa , vững vàng giữ chặt cánh tay , ngăn cho ngã .
Gần như ngay khoảnh khắc bàn tay đó nắm lấy , lập tức bật như sắt nung nóng bỏng, khiến Lương Duật nghi ngờ: "Sao trông giống hổ báo ? Thuần Ý sợ đến mức ."
"Thôi đừng dọa Chu của con, con đó toát sát khí ngút trời , đây, nha đầu, đây."
Ta vẫn còn kinh hồn bạt vía xuống bên cạnh Trưởng Công Chúa, nàng nhiệt tình nắm lấy tay , đeo một chiếc vòng ngọc cực phẩm: "Da thịt trắng ngần, lu mờ cả chiếc vòng của ."
Ta cố gắng lờ ánh mắt cố ý vô ý đang dán chặt phía , tìm kiếm sự giúp đỡ từ cha.
cha , bình thường vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách, khéo léo ứng xử, giờ đây biến thành một con chim cút co ro trong góc.
Luôn cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của , bộ dạng đó quả thật giống y hệt .
Thời gian bao giờ dài đằng đẵng đến .
4
May mắn , Trưởng Công Chúa lo lắng vết thương của Lương Duật.
Sau khi ban thưởng một đống lớn đồ vật, nàng để dấu vết gì mà liếc phụ một cái ung dung rời .
Ta ánh mắt đó của nàng đến mức lòng nấc nghẹn:
"Cha, Trưởng Công Chúa ý gì ?"
Cha ấp úng, vẻ mặt như trời sập, lơ mơ rời .
Không ngờ ba ngày , một đạo chỉ dụ ban xuống:
"Chu Phù Nhai, Thái Thú huyện Tẩm Thủy, khi nhậm chức lòng nhân hậu, vì dân dẹp loạn, cứu Thế tử phủ Lương Quốc Công, lòng trẫm, lập tức kinh nhậm chức."
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
……….
Nguyên Tử khi dọn đồ đạc, líu lo sớm sắm sửa nhiều đồ đạc đến thế.
Thanh Quế một lời toạc móng heo: "Hay là Trưởng Công Chúa trúng lão gia nhà chúng , nếu tặng quà thăng quan?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gap-lai-co-nhan-trong-than-phan-moi/chuong-2.html.]
"Ngươi bậy!"
"Ta bậy gì chứ, ngươi hôm đó chẳng lẽ thấy ánh mắt của Trưởng Công Chúa lão gia nhà chúng sắp kéo thành sợi , còn một tiếng Phù Nhai, cái vẻ thiết đó~"
"Á á á, ngươi to gan thật, ngươi dám ngẩng đầu chủ nhân? Ngươi ngươi ngươi... dám gọi thẳng tên lão gia!"
Nguyên Tử - dáng vẻ thế giới sụp đổ, dường như tam quan đều nha đầu chân to Thanh Quế phá đổ đắp !
Thanh Quế vô ngữ, chuyên tâm vẽ mày cho , khen ngợi: "Tiểu thư nhà chúng giống lão gia, đều là nhất."
Ta dung nhan yêu mị trong gương, thở dài một tiếng.
5
Trưởng Công Chúa quả hổ là mẫu của Lương Duật, hai con một phe phái đều giỏi cường thủ hào đoạt.
Đoàn nhà họ Chu kinh, một đám thị vệ xuất hiện vây quanh, nửa đẩy nửa kéo đưa chúng đến an trí trong phủ trạch thuộc sở hữu của Trưởng Công Chúa.
Ta cha già bối rối, đàn ông ba mươi chín tuổi trẻ trung như một chú thỏ trắng mắc lưới, toát lên vẻ ngây thơ hiểu thế sự!
"Nữ nhi, …là ý đó mà cha đang nghĩ ?"
"Cha, vẻ là ."
Thanh Quế thở dài thườn thượt: "Tiểu thư giống cha."
"Ha ha ha... Phù Nhai Thuần Ý, trạch viện là đặc biệt dành cho hai , hai xem chỗ nào ưng ý, cứ việc để sửa, đừng khách sáo với , cứ coi như nhà."
Tiếng sảng khoái như chuông bạc truyền đến từ lùm trúc, khỏi rùng .
Trưởng Công Chúa Mân Hoa một hồng y lướt nhẹ từ sâu trong rừng trúc bước .
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bảo dưỡng cực , giữa hàng mày khóe mắt vẫn còn lờ mờ vài phần giống Lương Duật.
"Điện hạ lòng , chỉ là việc trạch viện thật sự hợp lễ nghĩa, mong ngài thu hồi thành mệnh."
Vì khí thế của Trưởng Công Chúa quá mạnh mẽ, cha gần như dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt uy nghiêm của nàng , khịt khịt mũi hồi lâu mới nặn câu .
"Đã cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy, lắm lời vô nghĩa!"
Thấy cha cứ dây dưa dứt khoát, Mân Hoa trực tiếp dùng mệnh lệnh, quả hổ là của Lương Duật.
Cha : "!"
"Đây, đây là địa khế của trạch viện."
Trưởng Công Chúa dùng ngón tay thon dài từ khay của hầu, kẹp lấy vài tờ giấy mỏng.
Ta mắt, dũng cảm tiến lên đón lấy, nào ngờ móng tay màu đậu khấu đỏ thắm của Trưởng Công Chúa bỗng nhiên nhấc lên, liếc cha một cái.
Nàng mật bất đắc dĩ xoa đầu : "Trẻ con cầm cái an nhé, để cha con cầm."