GIẢ HỌC DỐT CUA HỌC BÁ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 03:20:17
Lê Minh rơi im lặng.
Trước khi im lặng, còn quên nhắc nhanh chóng bài tập.
Cậu nhận tiền của ,
nên tinh thần trách nhiệm,
xem việc nâng cao thành tích của như một nhiệm vụ lớn lao, tận tâm.
Ngày nào cũng lập kế hoạch ôn tập chi tiết cho ,
chủ động nhắn tin nhắc nhở.
Chẳng … cũng là một cách nuôi dưỡng tình cảm ?
Trường mở các phòng học trống cho học sinh lớp 12 tương lai tự học.
Ngoài , phòng tự học ở thư viện cũng mở cửa.
Để tránh phiền khác,
và Lê Minh hầu hết đều hẹn phòng tự học cá nhân trong thư viện.
Mỗi ngày, khi bài, cũng bài bên cạnh.
Chỉ khác là…
bài cơ bản,
còn đề thi học sinh giỏi.
Thi thoảng liếc một cái,
… thở dài.
“Tạ Lam Thư.”
Cậu đột nhiên gọi .
“Hửm?”
“ trả một nửa tiền.
Sau ngoài đừng là từng dạy kèm cho .”
Ý là… sẽ khiến mang tai tiếng trong giới giáo dục ????
“…”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Không ,” nghiêm túc từ chối,
“Thầy Lê , một ngày thầy, cả đời vẫn là thầy.”
và cứ cùng như thế,
tất nhiên ít bạn học đến trường ôn tập trong kỳ nghỉ hè bắt gặp.
Thế là quan hệ giữa và Lê Minh… càng lúc càng khó rõ.
Đến cả Khổng Phàm cũng lén lút giơ ngón cái với lưng.
chia sẻ với Lê Minh về mấy tin đồn giữa hai đứa:
“Thầy Lê , cần em đính chính ?”
Lê Minh liếc một cái:
“Nếu thể lên top 100 khối trong năm lớp 12, sẵn lòng nam chính trong tin đồn đó.”
Cậu cũng khá hài hước đấy chứ.
mãi dứt:
“Phần thưởng hấp dẫn quá .
Vậy nếu em thi top 10, tin đồn đó… thể thành sự thật ?”
Cậu lâu, mới :
“Thi xong .”
5
Tháng Tám.
đến trường tự học như thường lệ,
kịp bước qua cổng thấy một bóng dáng… phiền phức.
Bước chân khựng .
Vừa xoay định thì lưng tiếng gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-hoc-dot-cua-hoc-ba/chuong-4.html.]
“Tạ Lam Thư.”
Bất đắc dĩ, đầu , bước về phía đàn ông trung niên .
Ông ăn mặc bóng bẩy, sơ cũng là tiền,
bên cạnh còn đỗ một chiếc xe sang bạc tỷ.
“Ba.” gọi một tiếng, mặt cảm xúc.
“Vậy là con còn nhớ là ba con đấy!”
Trương Trạch Lương cau .
“Có chuyện gì?”
Trương Trạch Lương:
“Hôm nay là sinh nhật dì Khâu của con, dự định cả nhà cùng ăn bữa cơm,
nhân tiện con gặp em trai một chút, để hai chị em gắn kết tình cảm.”
khẽ nhếch môi lạnh:
“Ba đúng là buồn thật đấy.
nhớ chỉ sinh đúng một đứa con là .
là con một, lấy em trai?”
“Con…!”
Ông giơ tay chỉ , cố nén giận:
“Ông ngoại con mất , bây giờ đời , chỉ còn ba và em trai con là ruột thịt với con.
Dì Khâu dù cũng là bề , đến chúc mừng sinh nhật bà một tiếng thì ?”
“Một ả tiểu tam từ khi nào tính là bề của ?”
thẳng ông , ánh mắt né tránh.
“Sao? Tưởng còn nhỏ thì sẽ quên sạch chuyện ?
Chuyện ba và bà bắt quả tang giường,
cần nhắc …”
Câu dứt, một cái tát như trời giáng đập thẳng mặt ,
khiến đầu lệch sang một bên.
“Chuyện của lớn từ bao giờ đến lượt mày lắm lời hả?
Mày tưởng họ Tạ thì tao ba mày ?”
Trương Trạch Lương như chạm dây thần kinh, gào lên đầy giận dữ.
Giờ cổng trường tuy đông , nhưng cũng vắng.
Mấy học sinh ngang qua và Trương Trạch Lương bằng ánh mắt kinh ngạc.
bật khinh bỉ:
“Đã thì còn sợ ?
Hồi đó nếu ông dám ly hôn đàng hoàng, khi còn ông bằng con mắt khác.
Lúc bệnh nặng sắp qua khỏi,
kéo đến đòi chia tài sản là ông ?”
“Ăn tiền , sống sung sướng với tình nhân còn đủ ,
giờ đến đây chuyện tình cha con với ?”
Tay Trương Trạch Lương một nữa giơ lên,
nhưng ngu đến mức để ông đánh thêm nữa.
Chỉ là, khi kịp phản ứng,
đưa tay chặn cú đánh , kéo phía .
“Ông định gì cổng trường đấy?”
Giọng Lê Minh vang lên, lạnh lẽo như băng.
Trương Trạch Lương thiếu niên đang chắn mặt , cau mày:
“ là ba nó.
dạy dỗ con gái , liên quan gì đến ?”
Chắc là hình ảnh thường ngày của với lúc khác quá nhiều,
nên vẻ mặt của Lê Minh phần… luống cuống, nên gì.
kéo rời