Giấc Mộng Thanh Xuân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:09
7.
Khi lớp, Thẩm Tự Bạch và Lâm Tinh Vãn đã biến mất còn bóng dáng.
Tôi cũng chẳng bận tâm, trong đầu chỉ âm thầm sắp xếp những dòng bình luận đã thấy hôm nay.
Mãi đến tối về nhà, mới đụng mặt Thẩm Tự Bạch.
Chuyện vốn dĩ tránh , ai bảo chúng ở đối diện cơ chứ.
【Tô Yên, chuyện của cần xen . Nếu để biết lén gì với mẹ …】
Trong hành lang, ánh đèn rọi lên gương mặt điển trai của Thẩm Tự Bạch, nhưng lời khiến chỉ lườm nguýt.
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời đe dọa còn kịp thốt .
“Sắp thi , rảnh quản mấy chuyện nhảm của .”
Nhận thái độ của lạnh lùng khác thường, Thẩm Tự Bạch dường như cũng đoán điều gì đó, nhưng lòng kiêu hãnh cho phép cúi đầu.
“Tô Yên, căng thẳng với thế . Nếu chịu buông mấy tâm tư nhỏ nhặt xuống, chỗ nào hiểu, vẫn thể đến hỏi .”
Lời toát sự ban ơn ngấm ngầm khiến chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn.
Tôi chẳng thèm đáp , đóng cửa ngay mặt , chặn bộ âm thanh và thái độ dối trá ở bên ngoài.
Vẫn còn thấy giọng Thẩm Tự Bạch đầy giận dữ vọng .
“Tô Yên, đừng mà hối hận.”
Sáng hôm .
Vừa bước lớp, đã thấy cảnh Thẩm Tự Bạch đang giảng bài cho Lâm Tinh Vãn.
Lâm Tinh Vãn là một học sinh nghệ thuật thành tích lẹt đẹt, chẳng giống Giang Dã nhà giàu chống lưng, cũng trong lớp chọn.
sắp đến kỳ thi đại học , thầy cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua, huống gì dẫn cô là Thẩm Tự Bạch – học thần đầu khối.
Chu Chiêu Chiêu bước lớp đã hừ lạnh một tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh an ủi.
“Yên Yên, , đàn ông hai chân thiếu gì. Với Thẩm Tự Bạch thì làm ? Chỉ là đầu khối thôi mà, lần nào cũng chỉ kém chút xíu, mà với cái kiểu giảng bài của , hiểu mới là lạ.”
Nói thì chẳng sai.
Danh tiếng “học thần” của Thẩm Tự Bạch bao năm vẫn phủ khắp trường, vì giữ hình tượng thiên tài mà ngừng ép bản thân tiến lên.
Chỉ là… – hàng xóm đối diện – mới biết, đèn phòng luôn sáng đến tận hai giờ sáng.
Lâm Tinh Vãn căn bản học lực kém tệ, với phương pháp giảng bài cao xa, thiếu thực tế của vị “học thần” , cô nổi?
Ngược là , cách giải đề mạch lạc rõ ràng, dễ hiểu, khiến ít trong lớp thà hỏi – xếp hạng hai – còn hơn.
Những điều , Thẩm Tự Bạch là rõ hơn ai hết.
Ấy mà giờ phút , vẫn tiếp tục “hướng dẫn” Lâm Tinh Vãn.
Quả nhiên, thấy bước lớp, Thẩm Tự Bạch liền xoa trán, miễn cưỡng bước đến bàn .
“Tô Yên, lời hôm qua đúng là nặng. cũng nên vì và Tinh Vãn ở bên mà giận dỗi trẻ con như thế. Vậy , giúp Tinh Vãn ôn tập, hoặc đưa tài liệu ôn thi, sẽ bỏ qua chuyện . Sau chúng vẫn là bạn.”
Thẩm Tự Bạch đúng là nghĩ ai cũng làm bạn với chắc.
8.
“Không đời nào.”
Tôi thẳng mắt , từng chữ từng chữ lạnh lùng thốt .
“Bạn gái của thì tự mà kèm. Sao thế, học thần tụi đủ tự tin ? Là do thành tích độn nước, bạn gái quá ngu ngốc?”
Tiếng khinh bỉ đầy giễu cợt của Giang Dã vang lên.
Bị công kích đến hai lần, Thẩm Tự Bạch rốt cuộc thể kiềm chế cơn giận.
còn kịp mở miệng, Lâm Tinh Vãn đã cất tiếng kinh hô.
Ánh mắt cô ngừng lướt qua lướt giữa và Giang Dã, nở một nụ mờ ám.
“Tôi đã thấy lạ từ hôm qua , Giang Dã cứ căng thẳng vì Tô Yên ? Rõ ràng A Bạch chỉ vài câu quan tâm với bạn bè, thế mà đã chịu nổi mà bảo vệ ?”
Câu chẳng trắng , nhưng khiến tha hồ tưởng tượng.
Nếu đã học thần Thẩm Tự Bạch bất ngờ công khai ở bên hoa khôi Lâm Tinh Vãn, thì chuyện Tô Yên và bá vương học đường Giang Dã ở bên cũng thể.
Thế là, mấy ánh mắt hóng chuyện xung quanh liền lập tức tiếp nhận cái “thiết lập mới” đầy kịch tính .
Ánh mắt kìm rơi lên Giang Dã.
Không trách coi là “vô hình”, bình thường thì trốn tiết, thì ngủ gật.
ánh nắng ban mai chiếu lên mặt – đến mức khiến khác nghẹt thở.
Thấy chăm chú, sắc mặt Thẩm Tự Bạch vốn đã khó coi giờ càng thêm u ám.
“Tô Yên, thể dây dưa với hạng như thế? Cho dù là vì chọc giận , cũng cần hủy hoại chính như chứ.”
Lần đầu tiên, thật sự logic của Thẩm Tự Bạch làm cho sững sờ.
【Không hiểu kiểu gì luôn á trai, nếu về thành tích thì Lâm Tinh Vãn cũng chẳng khá hơn Giang Dã bao nhiêu ? Hôm qua chính hai chẳng liên quan gì ? Anh sống ở bên sông Hoàng Hà hả mà quản chuyện rộng thế?】
Phản xạ theo bản năng, nhịn mà lên tiếng bênh vực Giang Dã.
Dù gì cũng vì mà lôi cuộc rắc rối .
Thấy giúp Giang Dã, sắc mặt Thẩm Tự Bạch đen đến mức như sắp nhỏ nước, nhưng nhanh lấy vẻ bình tĩnh.
“Tôi biết ngay vẫn đang ghen với Tinh Vãn. dù cũng là đã lớn lên bên , thể khoanh tay con đường sai lầm. Đừng dùng mấy chiêu trò hạ thấp như nữa – bất kỳ tình cảm nào với .”
Lâm Tinh Vãn nở nụ hiền lành, cất giọng nhẹ nhàng mà đầy “thiện ý”.
“Tô Yên , thật sự cần dùng mấy tiểu xảo để thử lòng A Bạch . Dây dưa với loại đó, tổn thương cuối cùng cũng chỉ thôi.”
Theo lời hai bọn họ, đầu Giang Dã dần cúi thấp xuống như một chú chó nhỏ tổn thương.
Tôi hai kẻ đang mặt mà lên giọng dạy đời , chút do dự bước đến bàn của Giang Dã.
Cầm xấp tài liệu ôn tập, vung tay đập mạnh lên bàn .
Tiếng động bất ngờ khiến Giang Dã đang rầu rĩ hoảng hốt bật dậy, buột miệng thốt lên:
“Mẹ nó!”
9.
Cả lớp đồng loạt dồn ánh mắt về phía .
Trong mắt Thẩm Tự Bạch và Lâm Tinh Vãn, đã thoáng hiện ý giễu cợt.
Tôi chẳng buồn để tâm đến ánh của khác, chỉ sang Giang Dã, khẽ mỉm .
“Nghe thích ? Vậy sẽ kèm học một tuần, nếu đậu đại học hạng nhất – chúng ở bên .”
Một câu như sét đánh ngang tai, khiến cả lớp sững sờ.
Nhân vật chính – Giang Dã – ngẩn đáp câu nào, nhưng đôi má đã bắt đầu ửng hồng.
Thẩm Tự Bạch còn tiếp tục khuyên can nữa, chỉ tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
Bên cạnh , Lâm Tinh Vãn vẫn rời mắt khỏi , cố làm như vô tình nhưng giọng điệu đủ lớn để cả lớp thấy.
“A Bạch, đừng trách Tô Yên nữa, cô chỉ là kích động quá nên mới mấy lời như thôi. Huống gì, cô dù bản lĩnh đến mấy… cũng thể khiến học lực ngang như Giang Dã đậu hạng nhất chứ?”
Ý là nếu Giang Dã đậu nổi, lời cũng chẳng giá trị.
Sắc mặt Thẩm Tự Bạch lúc mới dễ chịu trở .
“Tinh Vãn, chắc chắn sẽ giúp em vượt qua điểm của . Nếu thể đậu hạng nhất, thì sẽ dạy em đủ điểm 211.”
Lâm Tinh Vãn chút e dè khoác tay Thẩm Tự Bạch, làm nũng như thể hề ai xung quanh.
“Thôi nào học thần của em, đôi lúc thật đáng ghét vì quyến rũ quá đấy. Cô tiểu thanh mai quả nhiên vẫn quên , đến mức giở trò thế để thu hút sự chú ý nữa cơ mà.”
Thẩm Tự Bạch nhéo nhẹ mũi cô , nhưng ánh mắt lén liếc sang phía và Giang Dã.
“Nhàm chán. Trên đời , chỉ yêu một em.”
—
Tiếng chuông báo tiết vang lên, giáo viên bước lớp.
Tôi thản nhiên xuống chỗ bên cạnh Giang Dã. Cậu bạn cùng bàn, nên vẫn chiếm một cả bàn đôi.
Tôi bắt đầu dọn đống giấy nháp và tiểu thuyết vứt lộn xộn bàn .
“Về đừng mấy lời như nữa, cho danh tiếng của .”
Giang Dã lưng về phía , úp mặt xuống bàn.
Lời thốt khiến khựng trong chốc lát.
Tôi vốn nghĩ sẽ giận vì kéo cuộc cá cược, hoặc bảo đừng lôi mấy trò trẻ con nữa.
Chỉ ngờ lo cho danh tiếng của – điều đó khiến chắc chắn rằng thực sự thích .
Tôi chằm chằm vành tai đang đỏ lên của , khẽ cúi đầu gần, thở chạm má .
“Tôi từng dối. Hay là tin ?”