Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Giấc mộng xưa ở kinh thành - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:57:10

1.

Nghe , bệ hạ ngạc nhiên: "Ngươi trở Vân Châu?" 

Ta cúi đầu: "Vâng, hy vọng bệ hạ thành ." 

Trong đại điện yên tĩnh một lát.  

Hoàng thượng lẽ nghĩ rằng sẽ yêu cầu ngài ban hôn cho và Tạ Thời Thanh.

 

thì cuộc chinh chiến, Tạ Thời Thanh từng nắm tay và thề hàng nghìn binh lính: “Khi khải trở về, dùng chiến công của để cưới Song Ninh, cùng nàng già .” 

Cho đến ngày nay, vẫn về ngày đặc biệt đó.

Khi gả cho một ai đó, chỉ thể là .

Hắn là một thiếu niên trẻ tuổi tài ba. những lời lung lay ý định ban đầu của .

Trên đài cao, bệ hạ thở dài: "Thôi , thể ngươi tàn phế, nếu thật sự ở trong mù quáng, trẫm cũng sẽ với Tạ lão tướng quân." 

"Chỉ là Lâm Du, nàng là nữ nhân thành gia lập thất, nếu rời , cần sự gật đầu của Tĩnh An Hầu." 

Ta việc đưa Lâm Du sẽ dễ dàng.  Chưa kể nàng thành , cho dù vẫn là một tiểu thư, bước khỏi bức tường cao đó cũng sẽ vô cùng khó khăn. 

"Bệ hạ, thể cho thần nữ bảy ngày ? Thần nữ nhất định sẽ để Tĩnh An Hầu đồng ý cho Lâm Du rời khỏi Kinh Thành."

2.

Trước khi , hoàng thượng thấy “Hiểu chuyện” nên ban thưởng cho nhiều thứ.

Lúc phủ tướng quân đang náo nhiệt.

Trong vườn trăm hoa đua nở, các phu nhân cao quý cùng đùa.

Họ chơi đoán đồ vật.

Đến lượt Tạ Thời Thanh: “ Mỹ nhân nửa tựa cành tre, cùng với trâm vàng soi rõ dung mạo như tựa hoa.”

“Ta đoán… bên trong là một cây trâm vàng.”

Chiếc hộp mở , và bên trong đúng là cây trâm vàng.

Tĩnh An Hầu cũng ở đó , bỗng nhiên tỏ vẻ kinh ngạc: "Ta trông cứ quen quen. Chiếc trâm vàng là đồ cũ của Tạ Thời Thanh. Nói cho , ai trong các ngươi bỏ nó ?"

Bên chiếc bàn dài, nữ nhi của thừa tướng ngại ngùng: “Là .”

“Trước đây khi cưỡi ngựa cùng Tạ tướng quân, vô tình để quên chiếc trâm cài, nên tướng quân đưa nó cho .”

Nghe những lời đó xung quanh đều ý .

 "Song tỷ tỷ!”

Ta đang dọc hành lang. Kiều Ngọc Tĩnh đột nhiên ngăn , tay cầm váy chạy tới.

“Song tỷ tỷ, chúng cùng chơi nhé.”Nàng vẫn cầm chiếc trâm tay.

Ánh mắt đờ đẫn.

Cái gọi là đồ cũ thực là biểu tượng tình yêu của dành cho Tạ Thời Thanh. 

Ta luôn tưởng rằng nó thất lạc do cuộc hành quân vội vã, nhưng ngờ rằng nó Tạ Thời Thanh trao cho mỹ nhân xinh .

Khi đang phân tâm, chân trái của đột nhiên mất sức lực. Khi ngã xuống chân giẫm váy ngay lập tức tụt ngã thẳng xuống tuyết trắng.

Có những cành cây nhỏ lớp tuyết dày lập tức cắm chân .

Chân trái vốn vết thương cũ.

Ta cố gắng nhiều nhưng thể dậy .

 Vô cùng hổ.

Kiều Ngọc Tĩnh vẻ mặt sợ hãi: "Ồ, thực xin , Song tỷ tỷ, quên mất chân của tỷ tiện, lẽ nên tới kéo tỷ."

Nói xong nàng mỉm , những ở đây đều theo.

Tạ Thời Thanh thấy bước tới nhưng Tĩnh An Hầu ngăn : “Có nổi, còn ở trong phủ tướng quân, phu nhân tướng quân, xem ai dám giúp cô .”

Hắn thực sự im và rút bàn tay đưa về phía .

Nếu Tĩnh An Hầu ở đây, nha cũng dám tiến tới đỡ.

Ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng dậy , hề dừng , cố chịu đựng cơn đau, từng bước một về phía , bám chặt mái hiên.

Dấu chân tuyết nông sâu.

Cũng giống như lúc đó, Tạ Thời Thanh gặp nạn và mắc kẹt trong núi tuyết.

Ta kéo suốt hai mươi dặm, và từ đó chân của trở nên yếu ớt.

Ta tưởng đó là dấu chân in sâu trong tâm hồn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giac-mong-xua-o-kinh-thanh/chuong-1.html.]

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

, hóa tuyết dày bao phủ và biến mất.

3.

Chắc là khí lạnh xâm nhập cơ thể, chân vết thương cũ mới đủ.

Về đến phòng, liền ngủ quên giường khi kịp đốt than.

Ta bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở mãi trong phủ tướng quân.

 Thật sự !

 Ban đầu cũng gia đình.

Chỉ là gia phụ và ca ca c.h.ế.t khi bảo vệ Tạ Thời Thanh trong trận đ.á.n.h ở Vân Châu, mẫu đau buồn quá độ lâu cũng bỏ .

Năm đó mới mười ba tuổi.

Người qua đường đều gọi chổi khắc c.h.ế.t gia đình.

Người bảo mẫu chăm từ bé thấy điều , liền nhanh chóng thu dọn hành lý và rời khỏi nhà.

Tạ Thời Thanh lúc đó mười bảy tuổi, nắm tay và lau nước mắt cho .

Hắn chổi xui xẻo còn rằng từ nay tướng quân phủ sẽ là nhà của .

Sau đó cùng hoàng thượng săn mùa đông và biến mất trong vùng núi tuyết.

Tạ lão tướng quân trong phủ.

Kế mẫu của Tạ Thời Thanh chỉ giả vờ phái tìm mấy canh giờ bỏ cuộc.

Ta là duy nhất từ bỏ, liều mạng lẻn núi cứu .

Ta c.h.ế.t, thể c.h.ế.t .

Nếu c.h.ế.t, sẽ còn nhà nữa.

Ta nhớ lúc đó hỏi đau .

Sợ lo lắng, luôn lắc đầu đau.

Nó thực sự đau.

Nó thực sự đau…

"Chân đau ?" Một giọng quen thuộc chợt kéo khỏi ký ức.

Bắp chân cảm nhận cơn ớn lạnh.

Ta vô thức co rúm giường.

Tống Thời Thanh giữ .

"Đừng cử động, Ninh Ninh."

Hắn xổm ở mép giường, nắm lấy mắt cá chân , thổi nhẹ và lấy thuốc xoa bóp.

"Sẽ thôi, còn đau nữa."

Ta mới thức dậy.

Ánh nến mờ ảo, ánh mắt quét qua mặt.

Vẻ mặt quan tâm và đau khổ của trông chân thật, như thể trong vườn lúc nãy .

Ta mở miệng, nước mắt chợt rơi: "Đau... đau quá."

Không do vết thương cũ ở chân.

Sâu trong thâm tâm, bức tường thành cứng cáp xây dựng cuối cùng phá hủy.

Tạ Thời Thanh đột nhiên hoảng sợ.

Muốn đến ôm .

Ta đẩy dùng bộ sức lực đẩy . Lọ thuốc tay rơi xuống đất vỡ vụn.

"Ninh Ninh, nàng thể đừng gây rắc rối !"

Tạ Thời Thanh mệt mỏi bình tĩnh , như thể oan.

“Lúc trong vườn hoa là của nhưng Tĩnh An là Hầu tước, tiểu thư Ngọc Tĩnh tính tình chút , chúng mới trở về kinh thành, thể đắc tội với họ.”

"Yên tâm, một thời gian nữa, khi ở kinh thành địa vị vững chắc, sẽ cầu hoàng thượng ban hôn, như ai thể ức h.i.ế.p Ninh Ninh của nữa."

Ta đầu và tránh ánh mắt của .

"Tạ Thời Thanh, mời ngoài ."

Ta Ninh Ninh của ngươi.

Chẳng bao lâu nữa .

Loading...