Gian Tình Đẫm Máu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:19
1
“Triệu Trừng Âm, cô giỏi thật đấy, ba trận đầu đều đoạt hạng nhất, trận cuối chắc cũng không khó với cô đâu nhỉ.”
Trước khi thi vẽ, đám tiểu thư nhà giàu xúm xít quanh tôi, ríu rít đủ điều.
Có người hâm mộ, cũng không thiếu kẻ khinh thường.
“Hứ, nhìn cái vẻ nhà quê ấy mà cũng đòi tranh giải nhất? Chắc chỉ là ăn may thôi.”
“Nhà cô ta chắc nghèo kiết xác, mà nghe đâu trận vẽ tranh cuối khó cực kỳ, ai chẳng biết Tống Khê Khê là thiên tài hội họa nức tiếng Bắc Kinh.”
“Ông Phó còn nói ai thắng trận cuối mới là then chốt đấy.”
Nhận ra mình đã trọng sinh, tôi theo bản năng nhìn sang Tống Khê Khê.
Cô ta diện váy cao cấp, ngẩng cao đầu kiêu ngạo giữa tiếng tán tụng.
Phát hiện tôi nhìn, Tống Khê Khê quét tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, như đang nói: Chờ mà xem.
Nhớ lại kiếp trước thê thảm, tôi siết chặt nắm tay.
Khi ấy, để gom tiền thuốc cho bố, tôi nghe đồn chỉ cần thắng cả bốn trận sẽ được 500 vạn tiền thưởng, nên liều mình tham gia, dốc hết sức đoạt quán quân.
Nào ngờ lão gia nhà họ Phó hài lòng tôi ra mặt, nói tôi là cháu dâu do trời ban.
Dưới áp lực của ông ta, Phó Hàn Thanh cưới tôi.
Nhưng ngay hôm đám cưới, Tống Khê Khê nhảy xuống biển tusat.
Phó Hàn Thanh ngoài mặt vẫn làm lễ kết hôn, nhưng sau lưng lại hận tôi đến tận xương tủy.
Đến khi tôi vượt cạn sinh con, suýt mất nửa mạng, lại tận mắt thấy hắn d ì m chec con tôi.
Lúc ấy tôi mới hiểu, hắn yêu từ đầu đến cuối chỉ có Tống Khê Khê. Ngay cả bốn trận đấu kia cũng là hắn âm thầm gian lận giúp cô ta.
Chỉ là tôi bất ngờ chen ngang.
Tôi ôm con, khóc cạn nước mắt, hắn vẫn lạnh lùng ép tôi:
“Năm đó nếu không phải cô tranh giải nhất, còn cố ý làm tay Khê Khê bị thươn, cô ấy đã là vợ tôi từ lâu.”
“Cô chiếm lấy tất cả những gì thuộc về Khê Khê, còn sinh ra nghiệt chủng này, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
Hắn buộc tôi tự n h ả y xuống biển, nếu không sẽ lấy x á c con tôi cho chó ăn.
Tôi chec đi, hắn vẫn chưa hả giận, điều tra ra bố tôi là người thực vật, tàn nhẫn sai người rút ống thở.
Mẹ tôi tuyệt vọng n h ả y l ầ u.
Lần này ông trời cho tôi cơ hội sống lại, tôi thề sẽ không bao giờ dính vào gã đàn ông cặn bã này nữa.
2
Tôi nhìn quanh, lúc này tôi đã thắng ba trận đầu.
Chỉ còn trận vẽ tranh cuối.
Khi mọi người hít sâu chuẩn bị thi đấu, tôi lặng lẽ tiến gần Tống Khê Khê.
“Tống tiểu thư, thành tích ba trận đầu chưa ghi vào sổ đâu, cô có muốn mua danh hiệu quán quân không?”
Tống Khê Khê sững người, nhìn tôi khó hiểu.
“Ý cô là gì?”
Tôi cười nhạt: “Tôi biết cô và Thái tử gia Phó Hàn Thanh là trời sinh một đôi, mấy trận đấu này chỉ là hình thức thôi. Tôi tham gia không phải để cướp đàn ông của cô.”
“Thứ tôi cần chỉ là 500 vạn tiền thưởng.”
“Chỉ cần cô trả tôi nhiều hơn 500 vạn, tôi sẽ nhường danh hiệu quán quân ba trận đầu cho cô, thậm chí tự nguyện bỏ cuộc ở trận cuối.”
Tống Khê Khê hơi đổi sắc mặt, có vẻ dao động.
“Đối với Tống tiểu thư, mấy trăm vạn chẳng qua là tiền tiêu vặt thôi mà.”
Tôi thừa thắng xông lên: “Cô yên tâm, tôi cầm tiền là đi ngay.”
Quả nhiên cô ta xuất tay hào phóng, viết ngay tấm séc 800 vạn đưa tôi.
“Tốt nhất cô nên giữ lời.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Đương nhiên.”
Cầm được séc, tôi chẳng ngoái đầu lại, quay người rời đi.
Có nhân viên còn đuổi theo gọi:
“Triệu tiểu thư, trận cuối sắp bắt đầu rồi, cô đi đâu vậy?”
Đi đâu à? Tất nhiên là cao chạy xa bay.
Kiếp này tôi thà chec đói chứ không dính vào Phó Hàn Thanh nữa.
3
Nửa ngày sau, kết quả trận vẽ tranh cuối cùng công bố.
Người dẫn chương trình hô to:
“Người chiến thắng là... Tống Khê Khê!”
Khán phòng lặng đi một giây, sau đó bùng nổ những tiếng bàn tán.
“Ủa, ba trận trước cô Triệu còn thắng cơ mà? Sao giờ lại thua Tống Khê Khê?”
“Bình thường thôi mà, Tống Khê Khê là thiên tài hội họa, thắng cũng dễ hiểu.”
Cũng có người thì thầm:
“Nãy tôi thấy cô ta đưa cho Triệu tiểu thư một tấm séc, ai dè mua đứt luôn. Đúng là có tiền làm gì cũng được, quá đen tối!”
Tống Khê Khê nghe xong, mặt tái mét, trừng mắt:
“Các người nói bậy gì đó!”
Ngay lúc ấy, giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng.
Tống Khê Khê lập tức dịu dàng quay lại: “Hàn Thanh ca ca.”
“Là Thái tử gia Phó Hàn Thanh kìa!”
Trước mặt mọi người, Phó Hàn Thanh dứt khoát bước tới, nhìn thấy Tống Khê Khê đoạt giải, mặt mày vui vẻ, nhưng ánh mắt lại lơ đãng tìm kiếm bóng ai đó.
Tống Khê Khê thân mật ôm lấy cánh tay hắn: “Hàn Thanh ca ca, em là quán quân trận cuối rồi, ông nội nhất định sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”
Phó Hàn Thanh xoa đầu cô ta, cười nhạt: “Biết ngay Khê Khê là giỏi nhất mà.”
Sau đó nắm tay cô ta kéo tới trước mặt ông Phó.
“Ông nội, đây chắc chắn là ý trời, Khê Khê thắng trận cuối, cô ấy chính là người phụ nữ được định sẵn cho cháu.”
4
Khi nhìn thấy Tống Khê Khê, nụ cười trên gương mặt lão gia nhà họ Phó nhạt đi mấy phần.
Ông từ trước đến nay vốn chẳng ưa gì Tống Khê Khê. Nhớ năm đó, khi ông làm giám khảo cuộc thi vẽ, tận mắt chứng kiến cô ta gian lận để đoạt giải. Nể mặt mũi nhà họ Tống và danh tiếng của cô ta, ông không vạch trần tại chỗ. Nhưng từ đó, trong lòng ông đã khinh thường cô ta đến tận xương tủy.
Nhất là khi nghe tin đứa cháu trai độc nhất, Phó Hàn Thanh, lại qua lại với Tống Khê Khê, ông tức đến mất ngủ hai đêm liền, nghĩ ra chiêu tổ chức bốn trận thi đấu này để chọn vợ cho cháu.
Nhưng lúc này, thấy ông im lặng, Phó Hàn Thanh có chút hoảng, chau mày nói:
“Ông nội, đây là quy củ do chính ông đặt ra, chẳng lẽ giờ ông lại muốn lật lọng?”
“Dù xét theo lý hay tình, người cháu nên cưới vẫn phải là Tống Khê Khê.”
Ông cụ Phó cười nhạt: “Được thôi, nếu cháu nói là ý trời, vậy thì cứ cưới đi.”
Nói rồi, ông liếc mắt tìm kiếm khắp hội trường:
“Cô gái giành quán quân ba trận đầu, Triệu Trừng Âm đâu rồi?”
Phó Hàn Thanh mặt sa sầm, không kìm được cau mày:
“Ông nội, ông tìm cô ta làm gì?”
“Người thắng trận cuối là Khê Khê cơ mà.”
Thế nhưng ông Phó lại tỏ ra rất hứng thú với tôi, nói dù tôi thua trận cuối, ông vẫn muốn gặp tôi.
Lúc đó, tôi vừa đóng xong tiền viện phí cho bố ở quầy thu ngân, chuẩn bị xuống lấy ít quần áo sạch thì bất ngờ bị một nhóm vệ sĩ áo đen chắn trước mặt.
Tim tôi giật thót, toan quay người lẩn đi thì bị Phó Hàn Thanh túm chặt cổ tay.
“Triệu Trừng Âm, thấy tôi mà cô định chạy hả?”
Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, dù đã sống lại, nhưng nghĩ đến những ký ức tàn khốc kiếp trước, mặt tôi vẫn tái nhợt:
“Tôi... tôi đâu có chạy, tôi có việc cần làm thôi.”
Nói xong tôi cố gắng bước nhanh, nhưng vệ sĩ phía sau lại chắn ngang đường.
“Phó thiếu, tôi với anh đâu quen biết gì, anh cản tôi làm gì?”
“Ông nội tôi muốn gặp cô.”
Giọng hắn lạnh lùng, như thể đang ban phát cho kẻ thấp hèn.
Tôi bất ngờ, không ngờ hắn dẫn cả đám vệ sĩ đến tận bệnh viện chỉ để đưa tôi đi gặp lão gia nhà họ Phó.
Tôi siết chặt góc áo, cứng giọng: “Tôi không đi.”
Hắn bật cười khinh miệt: “Cô chưa nghe đến danh tiếng nhà họ Phó ở Bắc Kinh à?”
“Ông nội tôi muốn gì, chưa từng thất bại.”
Hắn lười biếng vẫy tay, đám vệ sĩ lập tức hiểu ý, định lôi tôi đi như bắt người.
Cái quái gì vậy? Cướp trắng trợn giữa ban ngày?
5
Tôi hất mạnh tay, lạnh giọng:
“Dù anh có là Thái tử gia Bắc Kinh thì cũng không thể ngang nhiên batnat dân thường như vậy chứ?”
“Nếu anh dám ép tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Phó Hàn Thanh cười nhạt, cúi sát bên tai tôi, giọng thấp đầy khiêu khích:
“Triệu Trừng Âm, tôi biết cô cũng sống lại.”
“Cô không muốn gả cho tôi, điều đó tôi biết rất rõ.”
“Cũng phải công nhận, cô khá thông minh, biết tự mình rút lui khỏi trận đấu cuối.”
“Đã vậy, cô càng nên ngoan ngoãn đi cùng tôi, trực tiếp nói rõ với ông tôi.”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Thì ra... hắn cũng sống lại.
Cuối cùng, tôi vẫn bị hắn kéo đến trước mặt lão gia nhà họ Phó.
Lão gia nhìn thấy tôi, cười hiền hòa, hỏi han đủ thứ từ học đàn, cờ, thư pháp, vẽ tranh đến gia cảnh nhà tôi, ba mẹ làm nghề gì, năm nay bao nhiêu tuổi.
Tôi cứng đờ cả người. Đây là điều tra hộ khẩu đấy à?
Thấy tôi lúng túng, ông ta cười càng thêm hiền:
“Âm Âm à, đừng căng thẳng, ông già này tin vào duyên phận, vừa nhìn đã thấy cháu thuận mắt.”
“Ông sống đến từng tuổi này rồi, thiếu nhất chính là một cô cháu gái. Nếu cháu không chê, ông nhận cháu làm cháu gái nuôi, cháu thấy thế nào?”
Mọi người đều sững sờ, chẳng ai hiểu lão gia đang giở trò gì.
Ông ta cười nói trước mặt mọi người, rằng rất tán thưởng tài năng của tôi, tiếc là không phải ông cháu ruột, nên muốn nhận tôi làm cháu gái nuôi, sau này có thể cùng trao đổi học hỏi.