Gian Tình Đẫm Máu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:19
Xung quanh lập tức vang lên những ánh mắt hâm mộ, ghen tị.
Với thân phận lão gia nhà họ Phó, bao nhiêu người chen chúc tìm cách tiếp cận còn chẳng được.
Nếu được làm giúp việc trong Phó gia thôi cũng đủ khiến người ta tranh nhau đến vỡ đầu, huống chi là cháu gái nuôi do đích thân ông ta chọn.
Nhưng tôi chỉ im lặng mím môi.
Ai không hiểu ý đồ của ông chứ? Nói trắng ra là định giữ tôi làm quân cờ dự phòng cho Phó Hàn Thanh.
Tôi chẳng hề muốn.
Sống hai đời, tôi chẳng còn mơ mộng gì chuyện bám víu hào môn.
Tôi tận mắt chứng kiến bố mình từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, hiểu rõ có bao nhiêu tiền thì cũng phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm.
Mẹ tôi luôn dặn, tìm một người bình thường, sống một đời yên ổn mới là hạnh phúc.
Giấc mộng hào môn, không phải thứ ai cũng gánh nổi.
Tôi cúi đầu thật sâu:
“Phó lão gia, cảm ơn ngài đã ưu ái. Nếu có thể làm cháu gái của ngài, tôi đương nhiên lấy làm vinh hạnh.”
“Nhưng tôi biết thân biết phận, nhà họ Phó không phải nơi tôi có thể trèo cao.”
“Từ nhỏ bố mẹ tôi đã dạy tôi, người phải tự lượng sức mình, không nên tham lam những thứ không thuộc về mình.”
“Bố tôi còn đang nằm viện, cần tôi chăm sóc, tôi xin phép cáo từ.”
Nói rồi, tôi xoay người bỏ đi.
6
Lúc lướt qua, Phó Hàn Thanh chau mày nhìn theo bóng tôi, mãi đến khi tôi biến mất ở góc hành lang, ánh mắt ấy mới chịu thu lại.
Tôi trở về với những ngày tháng bình lặng.
Thỉnh thoảng lướt tin tức, thấy truyền thông đưa tin Thái tử gia nhà họ Phó sắp cưới Tống Khê Khê, hai người đi thử váy cưới, đứng chung một khung hình, trai tài gái sắc, thật sự rất xứng đôi.
Tôi chỉ cười nhạt, tắt video.
Tôi tưởng mình đã nói rõ ràng, kiếp này, tôi và Phó Hàn Thanh coi như người dưng nước lã.
Ai ngờ lão gia nhà họ Phó lại nghĩ tôi vì ngượng ngùng mà từ chối.
Vài ngày sau, ông đích thân đến bệnh viện tìm tôi.
Thậm chí còn giúp tôi trả trước 10 năm viện phí cho bố.
“Âm Âm, cháu có muốn gả cho Phó Hàn Thanh không?”
“Ông muốn nghe lời thật lòng.”
Lão gia bỏ đi vẻ ngoài uy nghiêm, hiền từ như một trưởng bối, nhẹ giọng hỏi.
“Cháu biết đấy, trong hàng trăm người tham gia, ông chỉ chọn trúng mỗi cháu. Mắt ông chưa bao giờ nhìn nhầm. Cháu chính là người ông chọn làm cháu dâu.”
Kiếp trước, ông cũng từng nói y hệt như vậy, một mực khẳng định tôi xứng làm nữ chủ nhân tương lai của Phó gia.
Chính sự ưu ái ấy, lại đẩy cả nhà tôi xuống địa ngục.
Tôi, con tôi, bố mẹ tôi, chẳng ai có kết cục tốt.
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu dứt khoát:
“Phó lão gia, cháu và Phó Hàn Thanh vốn không môn đăng hộ đối, ngay từ đầu cháu cũng chỉ vì tiền thưởng mà tham gia.”
“Cháu đã nói rất rõ, cháu không hề thích Phó Hàn Thanh.”
“Cháu cũng thấy trên tin tức rồi, anh ấy và Tống tiểu thư rất xứng đôi, ông nên thành toàn cho họ.”
7
Nếu kiếp trước Phó Hàn Thanh như ý cưới được Tống Khê Khê, có lẽ hắn cũng không đến mức bị hận thù bào mòn thành một kẻ cố chấp, biến thái đến vậy.
Dù sao, người tôi từng quen, từng là cậu thiếu gia có thể vì cứu một con chó hoang mà để chiếc Rolls-Royce đâm nát cả lan can.
Cũng từng là người dưới trời mưa, tự mình leo cây cứu một con chim bị thương.
Tôi chỉ mong kiếp này, tôi đi cầu, anh đi đường, mỗi người một lối, anh cũng có thể làm lại chính mình.
Nhưng tôi không ngờ, Phó Hàn Thanh chẳng biết nghe từ đâu tin ông Phó từng lén tìm tôi.
Lúc hắn giận dữ tìm đến, tôi đang đứng đầu phố cho mèo hoang ăn, lại bị hắn giật phắt cái hộp cơm khỏi tay.
“Triệu Trừng Âm, tôi thật sự muốn biết cô bỏ cho ông tôi thứ mê dược gì?”
Con mèo hoảng sợ kêu lên, vội vàng bỏ chạy.
Tôi lạnh nhạt xoay người nhìn hắn: “Tôi không có.”
Phó Hàn Thanh bật cười khinh miệt, ép tôi vào tường.
“Cô không phải còn mơ tưởng làm bà Phó đấy chứ? Quên kết cục kiếp trước rồi à?”
“Cô phải rõ ràng, cô gả cho tôi thì cũng chỉ có kết cục thảm hại, ngoan ngoãn nghe lời làm em gái nuôi của tôi không tốt hơn sao?”
Tôi chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, cau mày đẩy hắn ra.
“Tôi cũng không muốn.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ rõ ràng:
“Phó thiếu, kiếp này tôi không muốn dính dáng gì đến anh nữa.”
Phó Hàn Thanh cứng đờ, nụ cười nhạt trên môi cũng dần tan biến, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, u ám, ẩn nhẫn cơn giận bị đè nén.
“Triệu Trừng Âm, tốt nhất là thật lòng đấy.”
“Khuyên cô lần cuối, đừng giở trò lạt mềm buộc chặt với tôi.”
Nói xong, hắn phẩy tay dẫn vệ sĩ bỏ đi.
Tôi thở dài quay lại tìm con mèo, nhưng bóng dáng nó cũng chẳng còn.
Vừa xoay người muốn về nhà, lại bị ai đó tát thẳng vào mặt.
“Triệu Trừng Âm, tiennhan như cô đúng là biết dùng thủ đoạn, tôi đúng là xem thường cô rồi.”
Cái tát làm tôi choáng váng, che mặt quay đầu lại.
8
Là Tống Khê Khê.
Cô ta trang điểm đậm, khuôn mặt đầy phẫn nộ.
“Tống tiểu thư, tôi đã đắc tội gì với cô sao?”
“Còn giả vờ à?”
Tống Khê Khê cười lạnh, túm tóc tôi kéo mạnh xuống.
“Tôi thấy rõ ràng Phó Hàn Thanh vừa ép cô vào tường, hai người mờ ám to nhỏ gì thế hả?”
“Triệu Trừng Âm, đừng tưởng tôi không biết cô đang âm thầm câu dẫn anh ấy.”
“Chỉ tiếc là cô dùng sai chiêu rồi.”
Tôi muốn giải thích nhưng cô ta không cho tôi cơ hội, dẫn người đập phá tan tành nhà tôi.
“Đây là cái giá cô dám quyến rũ Hàn Thanh ca ca.”
“Cô nhận tiền rồi còn không biết điều, tưởng tôi không dám động đến cô chắc?”
“Lần sau để tôi bắt gặp, tôi không chỉ phá cái ổ chuột nát của cô đâu.”
Cô ta cầm đá ném thẳng vào ảnh bố mẹ tôi, tấm hình vỡ nát dưới tiếng va chạm giòn tan.
Rõ ràng là một lời uy hiếp trắng trợn.
Khi đám người đó đi hết, tôi chỉ biết cười chua chát.
Phó Hàn Thanh đúng là sao chổi, kiếp này tôi đã cố tránh xa hắn, ai ngờ vẫn vì hắn mà gặp đủ chuyện phiền phức.
“Làm sao lại thế này? Để tôi giúp cô dọn dẹp.”
Tần Hoài Chi xách quà đến thăm, vừa vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn.
Thấy trán tôi cũng bị thương, anh đau lòng dán băng giúp tôi.
Tôi nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn:
“ Tần Hoài Chi.”
“Hửm?”
“Anh thật sự muốn cưới em à?”
Tần Hoài Chi – vị hôn phu tôi đã đính hôn từ nhỏ, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tần phương Nam.
Trước khi nhà tôi phá sản, hai nhà vốn thân thiết, hôn ước cũng chỉ là chuyện trưởng bối vui miệng khi say.
Nhưng không ngờ anh lại coi là thật, nghe nhà tôi gặp chuyện, anh liền từ phương Nam chạy đến đón tôi.
“Dĩ nhiên.” Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định.
Sự do dự trong lòng tôi, bỗng chốc cũng có đáp án.
“Được, hai tuần nữa em theo anh về phương Nam, từ đó sẽ không quay về nữa.”
Nhưng tôi không ngờ, trước đó còn xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Ông Phó không cam tâm để Tống Khê Khê cưới vào nhà, ông lấy cớ chơi cờ, lừa tôi đến trà quán.
Lại hạ thuốc vào trà, chờ khi tôi toàn thân nóng rực khó chịu, ông ta ném luôn Phó Hàn Thanh – cũng bị hạ thuốc – vào phòng tôi.
“Chỉ cần các cháu nấu chín nồi cơm này, ông già này cũng chẳng lo Âm Âm không làm cháu dâu nữa.”
Cửa phòng bị khóa trái, tôi đập thế nào cũng không mở nổi.
Phó Hàn Thanh bắt đầu phát tác, áo sơ mi bị hắn tháo bung vài nút, hơi thở nặng nề, mắt đỏ ngầu.
“Trừng Âm…”
Hắn gọi tôi bằng giọng khàn khàn, “Lại đây.”
Tôi lập tức chuông báo động đỏ trong đầu.
Kiếp trước từng là vợ chồng, tôi quá rõ đây là dấu hiệu hắn sắp phát tình.
Tôi cắn răng, đầu óc trống rỗng, tìm mọi cách thoát thân.
Hắn lao tới ép tôi vào tường, cưỡng hôn.
“A!!!”
Tôi cắn mạnh vào vai hắn, khiến hắn đau đớn buông tay.
“Phó Hàn Thanh, tỉnh lại đi, đừng phạm sai lầm.”
“Kiếp này anh sắp cưới được Tống Khê Khê rồi, đừng phá hỏng mọi thứ.”
Tôi nhanh tay cầm gạt tàn ném vỡ cửa kính, tranh thủ lúc hắn chưa kịp phản ứng, lao ra ngoài cửa sổ tầng hai.
Chỉ bị trẹo chân, tôi loạng choạng chạy thục mạng.
9
Một tiếng còi vang lên, Tần Hoài Chi mở cửa sổ xe: “Lên xe.”
Thấy tôi không đứng nổi, anh xuống xe ôm tôi vào lòng.
Tối hôm đó, tôi đã chẳng còn sức chống cự, ôm chặt lấy anh.
Hơi ấm của anh khiến tôi mất kiểm soát, điên cuồng hôn anh, rồi cởi sạch…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi toàn thân đầy dấu vết, mặt đỏ bừng. Tần Hoài Chi cũng không khá hơn, anh cố tình trêu tôi:
“Âm Âm, lần này em không chịu trách nhiệm là không được đâu.”
Chúng tôi vội vàng sắp xếp hành lý, chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ trước ngày lên đường, Phó Hàn Thanh lại đến cảnh cáo tôi.
“Ba ngày nữa là lễ cưới của tôi và Tống Khê Khê.”
“Triệu Trừng Âm, đừng có xuất hiện gây rối.”
“Dù ông nội tôi có giở trò gì, cô cũng đừng mơ phối hợp.”
“Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận.”
Còn chưa kịp phản ứng, từ phía sau, Tần Hoài Chi đã bình tĩnh bước tới, nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên.
“Cô ấy sẽ không đâu, ba ngày nữa chúng tôi rời Bắc Kinh.”
Anh thay tôi trả lời.
Sắc mặt Phó Hàn Thanh cứng đờ, nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.