Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Gian Tình Đẫm Máu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi dứt khoát đàn một khúc piano, lại vẽ một bức tranh.


Cả hội trường im phăng phắc, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

“Không ngờ cô giỏi vậy đấy!”


Trợ lý của Tần Hoài Chi tự hào nói:

“Sau này xem ai dám nói thiếu phu nhân nhà chúng tôi không xứng.”

 

14

 

Tần Hoài Chi ngồi bên dưới, cầm ly rượu, ánh mắt dịu dàng, nhìn tôi đầy yêu chiều.


Anh biết rõ năng lực cầm kỳ thư họa của tôi, từ nhỏ đã được bố tôi – một doanh nhân lương thiện – dốc lòng bồi dưỡng.


Đến khi gia đình tôi phá sản, tôi từng cho rằng mấy thứ ấy chẳng bằng biết rửa chén.


Trước đêm cưới, tôi còn rụt rè hỏi anh:

“Anh thật sự muốn cưới em sao? Em chẳng giúp gì được cho anh hay Tần gia cả.”


Nhưng anh nắm tay tôi, dịu dàng nói:

“Âm Âm, từ nay em có thể tự do làm điều em thích.”


“Anh sẽ bảo vệ em, nâng em như nâng cánh chim.”


“Chỉ cần em tồn tại thôi là đủ rồi.”

 

Đám cưới nhanh chóng đến.


Tần Hoài Chi tổ chức long trọng, mời tất cả nhân vật tầm cỡ Nam Thành, thậm chí cả đối tác Bắc Thành cũng tới.


Giữa những lời chúc phúc, một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Âm Âm, đừng gả cho hắn, được không?”


Tôi từ từ quay đầu, nhìn thấy Phó Hàn Thanh – người đã biến mất suốt mấy tháng.


Hắn gầy gò, tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn tràn ngập bi thương và van xin.

“Đừng gả cho hắn… được không?”


Kể từ khi tới Nam Thành, tôi không nghĩ sẽ còn gặp lại hắn.


Hắn nhìn tôi mặc váy cưới trắng tinh, đôi mắt đỏ ngầu tuyệt vọng.


“Anh nhớ kiếp trước em cũng mặc váy cưới thế này gả cho anh.”


“Là anh sai rồi, anh biết sai rồi.”


“Có thể cho anh một cơ hội, đi theo anh không?”

 

“Tôi thề, kiếp này nhất định sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối không để em chịu chút ấm ức nào nữa!”


Tôi lạnh lùng lùi lại một bước.

“Phó Hàn Thanh, anh thôi ngay cái trò cười đó đi.”


“Cả Nam Thành ai mà không biết hai tháng trước anh đã cưới Tống Khê Khê rồi, sao hả? Giờ định phạm tội  trùng hôn à?”


“Hay anh định ly hôn?”


Tôi cười khẩy: “Dù anh có ly hôn, tôi cũng sẽ không bao giờ lấy anh nữa.”


Dù sống ở Nam Thành hai tháng, tôi cũng nghe phong thanh ít nhiều chuyện Bắc Thành.


Hôm đó ông Phó đưa hắn về sau sự kiện ở sân bay, hắn và Tống Khê Khê đã kết hôn.


Nhưng cuộc sống sau hôn nhân thê thảm đến mức ai cũng biết.


Phó Hàn Thanh suốt ngày qua lại các tụ điểm ăn chơi, đêm không về nhà.


Thậm chí đêm tân hôn cũng để mặc Tống Khê Khê một mình chờ đến sáng, còn hắn thì đi uống rượu với đám bạn.


Tống Khê Khê tức điên, đập phá nhà cửa tan nát, khiến ông Phó càng thêm chán ghét.


“Con gái Tống gia đúng là không được dạy dỗ đàng hoàng, suốt ngày giở tính khí gì thế hả?”


“Cô ta tự mình đòi gả vào nhà này, thì phải biết tự chịu hậu quả.”


Phó Hàn Thanh về nhà say xỉn, trong mơ vẫn gọi tên tôi.


Tống Khê Khê vì tức giận cãi nhau với hắn, không cẩn thận ngã cầu thang, cái thai trong bụng cũng mất.


Mất con rồi, hắn càng không muốn nhìn mặt cô ta.


Cả Bắc Thành cười nhạo, Thái tử gia cưới về một món đồ trang trí.


15

 

Tống Khê Khê cô đơn, giận quá làm liều, vụng trộm với vệ sĩ, bị ông Phó bắt quả tang.


Sợ ông Phó vạch trần, cô ta thẳng tay h ạ đ ộ c trong trà của ông, khiến ông nhập viện nguy kịch.


Nhắc tới chuyện đó, Phó Hàn Thanh nghiến răng nghiến lợi, giận không kiềm được.


“Âm Âm, cái loại đàn bà mặt dày như Tống Khê Khê, tôi đã đệ đơn ly hôn, tôi nhất định khiến cô ta vào toò mọt gông.”


“Cô ta dám hại ông tôi, tôi sẽ khiến cô ta trả giá.”


Tôi chỉ bình thản nghe hắn nói, rồi lạnh nhạt lùi thêm một bước.

“Chuyện của anh, liên quan gì đến tôi?”


“Nếu anh tới uống rượu mừng, thì mời vào. Còn không, mời đứng sang một bên.”


Vừa nói, tôi nhìn thấy Tần Hoài Chi bước tới, tôi không chút do dự chạy về phía anh, nắm chặt tay anh.


Phó Hàn Thanh sắc mặt trắng bệch, nhìn tôi cầu xin Tần Hoài Chi:


“ Tần Hoài Chi, chỉ cần anh trả Âm Âm lại cho tôi, tôi nhượng cho anh ba phần lợi nhuận.”


Cả hội trường sững sờ.

“Trời ơi, ba phần lợi nhuận đấy!”


“Phó Hàn Thanh đúng là điên thật rồi, yêu đến mức mất lý trí.”


Mặc kệ mọi người xôn xao, Tần Hoài Chi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bảo vệ tôi sau lưng:

“Âm Âm không phải món hàng.”


“Đừng nói ba phần, dù anh đưa cả mười phần lợi nhuận, tôi cũng không đổi.”


“Phó thiếu, nếu anh còn dám tới phá đám cưới, đừng trách tôi gọi bảo vệ đuổi anh ra.”


Hôm đó, Phó Hàn Thanh sắc mặt trắng như giấy, nhìn tôi và Tần Hoài Chi trao nhẫn, hôn nhau tuyên thệ.


Sau đó, hắn vẫn nhiều lần tìm tôi, thậm chí mang theo cả tiếng khóc:

“Âm Âm… ông nội bị Tống Khê Khê h ạ đ ộ c, ông đã mấy lần suýt chec. Giờ người già yếu rồi, bác sĩ nói sống không được bao lâu nữa…”


“Âm Âm, ông nội rất thích em, em có thể đi thăm ông ấy lần cuối không?”


Tôi lạnh nhạt đáp:

“Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không nên đi.”


“Vì sao?”


Phó Hàn Thanh đỏ mắt, nhìn tôi như không tin nổi.

“Chẳng lẽ em nhẫn tâm đến thế? Ông nội thích em như vậy…”


Tôi dứt khoát cắt lời hắn:

“Tôi với anh không còn bất cứ liên quan gì nữa.”


“Dù ông Phó có quý tôi, tôi cũng rất cảm kích. Nhưng tôi và các người chẳng có máu mủ, không hợp tình, càng không hợp lý.”


“Hơn nữa, tôi quan tâm cảm nhận của chồng tôi, tôi không muốn khiến anh ấy khó chịu, càng không muốn làm anh ấy đau lòng.”


Nói xong, tôi xoay người cùng Tần Hoài Chi rời đi.


Từ gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy Phó Hàn Thanh đứng chec lặng giữa đường, như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã hắn.

 

16


Hai năm sau, tôi sinh hạ một cô con gái đáng yêu.


Khi nhìn thấy gương mặt con, tôi ngẩn ngơ.


Giống hệt đứa con kiếp trước bị Phó Hàn Thanh tự tay giec chec.


Tôi dịu dàng ôm con, thì thầm:

“Có phải con lại chọn mẹ làm mẹ rồi không?”


Dường như bé con hiểu, cười với tôi ngọt như kẹo.


Tần Hoài Chi yêu chiều con gái như công chúa nhỏ, nâng niu cô bé trong lòng bàn tay, không để con phải chịu chút ấm ức nào.


Còn Phó Hàn Thanh…


Nghe nói sau khi ông Phó qua đời, hắn dồn hết sức đưa Tống Khê Khê vào toò, lấy tội danh cố ý giec người, bị kết án 15 năm.


Nhà họ Tống vì oán hận hắn khiến con gái mình vào tù, ngầm phản bội, tiết lộ cơ mật, chưa tới nửa năm đã khiến Phó gia sụp đổ.


Nghe xong, tôi chỉ cảm thấy cảm khái.


Nhưng tất cả những đau khổ, tất cả những bi kịch kiếp trước, với tôi mà nói, đã như mây bay.


Cuộc sống mới của gia đình tôi, giờ đây mới chính thức bắt đầu.


【Hoàn】

 

Loading...