Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Gian Tình Đẫm Máu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:20

“Tần Hoài Chi? Sao anh lại ở đây?”


Ánh mắt hắn như lưỡi dao, găm thẳng vào hai bàn tay đang đan chặt của chúng tôi, nghiến răng:

“Hai người... rốt cuộc quen nhau từ khi nào?”


Tần Hoài Chi mỉm cười nhàn nhã.

“Âm Âm không nói cho anh sao? Tôi là vị hôn phu của cô ấy.”


Tôi theo Tần Hoài Chi về Nam Thành, chuẩn bị kết hôn.


Thật không ngờ, khi bố tôi nghe tin tôi sắp cưới lại tỉnh dậy, trở thành kỳ tích y học.


Cả nhà tôi cùng chuyển về Nam Thành.


Ngày hôm đó, chính là lễ cưới của Phó Hàn Thanh và Tống Khê Khê.


Tống Khê Khê hân hoan chờ đợi khoảnh khắc khoác váy cưới, nhưng Phó Hàn Thanh lại luôn hướng ánh mắt về phía cửa, dường như đang đợi ai đó.


Phó lão gia nhìn thấu tâm tư, cười lạnh: “Nếu không nỡ, thì đi tìm con bé đi.”


“Nếu để con  bé đi rồi, cháu sẽ hối hận cả đời.”


Phó Hàn Thanh cắn răng, vứt bỏ lễ cưới, lao ra khỏi hội trường.


Sắc mặt Tống Khê Khê biến đổi dữ dội: “Phó Hàn Thanh, anh đi đâu? Đừng bỏ lại em!”


Tôi cùng Tần Hoài Chi tới sân bay, nhưng không ngờ lại bị Phó Hàn Thanh chặn đường.


Hắn đứng đó, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy tuyệt vọng.


“Triệu Trừng Âm, cô thật sự muốn rời khỏi Bắc Thành?”


“Chẳng lẽ vì muốn tôi tuyệt vọng, cô mới kéo hắn tới diễn trò với tôi?”


Tôi khựng lại, trong lòng cười lạnh.


10

 

Hắn vẫn tự cho là đúng, nghĩ Tần Hoài Chi chỉ là diễn viên tôi thuê để dập tắt hy vọng của hắn.


“Phó thiếu, anh hiểu lầm rồi. Anh ấy là vị hôn phu của tôi, không cần diễn trò gì cả.”


“Hơn nữa, hôm nay là lễ cưới của anh, đừng để Tống tiểu thư đợi lâu.”


Nhưng hắn lại không chịu buông tay, còn gọi thêm vệ sĩ chặn tôi lại.


“Triệu Trừng Âm, tôi không tin cô có thể nhẫn tâm như vậy.”


“Kiếp trước cô yêu tôi đến chec đi sống lại, bị tôi h à n h h ạ cũng không rời đi. Tôi không tin cô sẽ dửng dưng nhìn tôi cưới người khác.”


Hắn khàn giọng, ánh mắt lộ rõ sự điên cuồng:

“Chúng ta từng là vợ chồng, cô quên rồi sao?”


“Dù tôi phải cưới Tống Khê Khê, nhưng tôi có thể giữ cô ở bên cạnh, sinh con cho tôi. Đứa con đó vẫn sẽ có quyền thừa kế Phó gia.”


Tôi bật cười.

Đến giờ phút này, hắn vẫn cho rằng tôi nên biết ơn mấy lời ban ơn đáng khinh ấy của hắn.


“Ý của Phó thiếu là, muốn tôi làm  nhân tình của anh sao?”


“Anh nghĩ có thể sao?”


Tôi nhếch môi cười lạnh, ánh mắt như dao:

“Còn nữa, cái gọi là vợ chồng kiếp trước, anh nói là cái lúc anh d ì m chec con tôi, b ắ t tôi n h ả y xuống biển nuôi cá mập sao?”


Sắc mặt Phó Hàn Thanh trắng bệch từng chút một, môi run rẩy muốn gọi tôi, nhưng bị Tần Hoài Chi đứng phía sau chắn lại.


“Phó thiếu, hôn lễ của anh vẫn đang diễn ra, đừng phí thời gian ở đây.”


“Âm Âm đã quyết định theo tôi về Nam Thành, một tuần sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới, anh cũng có thể đến uống rượu mừng.”


Ánh mắt Phó Hàn Thanh đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Chi, mạch máu trên trán căng lên:


“Tôi không tin!”


Hắn nghiến răng gầm lên, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đau đớn:

“Âm Âm, nếu cô không muốn làm người phụ nữ bí mật của tôi, tôi cưới cô, được chưa?”


“Chỉ cần cô đừng đi với hắn. Kiếp trước cô là vợ tôi, tôi không cho phép cô rời khỏi tôi.”


“Hơn nữa tôi biết cô là người tốt. Hôm đó ông nội hạ thuốc, cô thà làm mình bị thương cũng không chịu thuận theo. Tôi biết cô không phải loại người ham giàu...”


Hắn càng nói càng kích động, muốn kéo tôi đi.


Hắn nói chúng ta từng là vợ chồng, nên tôi cả đời này đều không thoát khỏi hắn.

 

11


Tôi lạnh lùng hất tay hắn ra, lùi về phía sau một bước:

“Muộn rồi.”


“Anh còn nhớ đêm đó ông anh cho chúng ta uống thuốc không?”


“Ông ấy muốn chúng ta lên giường, nhưng tôi đã đập vỡ cửa kính bỏ trốn, vì tôi không muốn anh ôm hận.”


“Đêm đó, người giúp tôi giải thuốc là Tần Hoài Chi.”


“Cũng chính đêm đó, tôi mới biết anh ấy tốt hơn anh cả ngàn lần.”


“Và tôi đã quyết định, đời này, ngoài anh ấy ra, tôi không lấy ai khác.”


Sắc mặt Phó Hàn Thanh vặn vẹo: “Cô nói cái gì?”


“Cái tên k h ố n n ạ n này dám nhân lúc đó chiếm tiện nghi của Âm Âm?!”


Hắn mất kiểm soát, giơ nắm đấm đấm về phía Tần Hoài Chi.


Nhưng Tần  Hoài Chi từ nhỏ học võ, dễ dàng né tránh, còn khóa chặt cổ tay hắn.


Phó Hàn Thanh căn bản không phải đối thủ.


Tôi cũng lười giải thích, chỉ muốn chặt đứt sạch sẽ tất cả với hắn.

“Hoài Chi, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi.”


Phó Hàn Thanh hoảng loạn nhào tới chắn đường.

“Âm Âm, tôi không cho phép em đi...”


“Phó Hàn Thanh, chẳng phải anh nói sẽ cưới em sao? Sao lại vì cô ta mà bỏ trốn?”


Đằng sau vang lên tiếng khóc thê lương.


Tống Khê Khê chạy tới, kéo lê váy cưới, trang điểm lem nhem, chân còn trần trụi, như thể mất hết lý trí.


“Anh quên rồi sao? Anh từng thề cả đời này chỉ cưới em.”


“Anh vì để ông nội đồng ý, còn giúp em gian lận bốn trận thi. Giờ anh định phản bội em vì cô ta?”


Lời cô ta vừa dứt, xung quanh xôn xao.

“Gì cơ? Hóa ra bốn trận thi là gian lận? Cô Tống này vì muốn gả vào hào môn, đúng là không từ thủ đoạn!”


“Cô ta đáng thương chỗ nào? Rõ ràng là bị Phó thiếu lừa. Ngày cưới còn bị đuổi theo kẻ khác, thật buồn nôn.”


Tống Khê Khê khóc đến tàn tạ.

 

12


Cô ta không biết từ đâu rút ra con d a o nhỏ, dí sát cổ, gằn từng chữ:


“Phó Hàn Thanh, anh quên đêm đó rồi sao? Anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm với em. Giờ em còn mang thai con anh.”


“Nếu anh dám bỏ em chạy theo cô ta, em sẽ chec ngay trước mặt anh.”


Quả nhiên, chiêu tusat vẫn là sở trường của Tống Khê Khê.

 

Phó Hàn Thanh nghe vậy, sắc mặt khựng lại, nhưng vẫn do dự.


“Khê Khê, em đừng kích động.”


Giọng hắn pha lẫn áy náy, đôi mày cau lại: “Anh biết vừa rồi bỏ em lại là lỗi của anh… nhưng anh không thể để Âm Âm rời khỏi anh.”


“Anh đã điều tra rõ, kiếp trước căn bản không phải cô ấy gian lận... anh muốn bù đắp cho cô ấy.”


Tôi cụp mắt, trái tim lạnh lẽo.


Hóa ra… hắn đã điều tra được rồi.


Hắn biết kiếp trước không phải tôi gian lận.


Chỉ vì tôi xuất thân bần hàn, bố nằm viện, ngay cả tiền viện phí cũng chẳng có, ai cũng cho rằng tôi không thể nào tinh thông cầm kỳ thư họa, càng không thể một mình đoạt quán quân.


Phó Hàn Thanh vẫn luôn cho rằng tôi mua chuộc ông nội hắn, âm thầm gian lận, còn hại Tống Khê Khê bị thương tay, khiến cô ta thua trận cuối.


Nhưng tôi từ đầu đến cuối, chưa từng hạ mình dùng mấy thủ đoạn hạ lưu ấy.


Phó Hàn Thanh dạo này điều tra mọi ngóc ngách, xem được cả đoạn camera giám sát, cuối cùng cũng biết sự thật.


Thì ra năm đó, Tống Khê Khê thua, tự làm bị thương tay mình, diễn trò lấy lòng thương hại.


Hắn hối hận rồi.


Hối hận muốn bù đắp cho tôi.


Nhưng tôi… chỉ muốn cắt đứt sạch sẽ với hắn.


Đúng lúc Phó Hàn Thanh đỏ mắt, quyết tâm chắn đường tôi, lão gia nhà họ Phó dẫn người đến sân bay.


Dưới sự hộ tống của đám vệ sĩ, Phó lão gia đã không còn dáng vẻ hiền từ ngày nào, mà là vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, nói từng chữ như đinh đóng cột:


“Hàn Thanh, từ nhỏ ông nuôi dạy cháu, làm người làm việc phải dứt khoát.”


“Trước khi cưới, ông nhiều lần khuyên cháu nghĩ cho kỹ, là cháu tự mình chọn Tống Khê Khê.”


“Đã từ bỏ Âm Âm, thì giờ con bé làm gì cũng chẳng liên quan đến cháu. Phải học cách buông tay.”


“Cứ tiếp tục dây dưa, chỉ khiến Phó gia mất mặt.”


Giọng ông vang dội, mang theo khí thế ép người.

“Hơn nữa, cháu đã đồng ý cưới Tống Khê Khê, bỏ mặc cô ta giữa lễ cưới, cháu định ăn nói sao với Tống gia?”


13


Phó Hàn Thanh dù trên thương trường hô mưa gọi gió, nhưng vẫn là đứa cháu hiếu thuận, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo ông Phó quay về.


Trước khi đi, hắn còn đỏ mắt, nhìn tôi chằm chằm: “Âm Âm, anh nhất định sẽ tìm em.”


Tần Hoài Chi nắm lấy tay tôi, đưa cho tôi cốc trà sữa tôi thích.

“Đi thôi, sắp tới giờ bay rồi.”

 

Đến Nam Thành, Tần Hoài Chi đưa tôi đi chơi suốt nửa tháng, khắp nơi ăn uống du ngoạn.


Tin tôi sắp kết hôn lan truyền, bố tôi cũng nhanh chóng khỏe lại như kỳ tích.


Ông cùng bố Tần Hoài Chi – người bạn già – ngày ngày đánh bài, trò chuyện.


Mẹ tôi cũng tươi tỉnh hẳn, tóc bạc dường như cũng ít đi.


Nhìn nụ cười trên mặt bố mẹ, tôi cảm thấy lòng an yên.


Bố mẹ, kiếp này con nhất định bảo vệ hai người, không để mọi bi kịch lặp lại như kiếp trước.


Tần Hoài Chi sợ tôi buồn, đưa tôi tham gia đủ loại tiệc tùng, làm quen với các tiểu thư Nam Thành.


Họ đều là danh môn khuê tú, thân thiện cởi mở.


Biết tôi là vị hôn thê của Tần Hoài Chi, họ luôn rủ tôi uống trà chiều, ríu rít hỏi:

“Âm Âm, chị và Thái tử gia nhà họ Tần quen nhau thế nào vậy? Mau kể đi, bọn em tò mò lắm.”


“Nghe nói lúc về Nam Thành, anh chàng Thái tử gia Bắc Kinh còn tới sân bay ngăn cản? Chị đừng giấu nha, chúng em thấy cả trên tin tức rồi đấy.”


“Nghe nói sau hôm đó, Phó Hàn Thanh cưới vợ mà mặt đen như than, cả lễ cưới ủ ê như đám ma, buồn cười chec mất.”


Nghe họ bàn tán, lòng tôi chẳng chút gợn sóng.


Ngược lại, thỉnh thoảng còn thầm cảm thấy may mắn.


May mà kiếp này tôi và Phó Hàn Thanh đã hoàn toàn chấm dứt.


Tất nhiên, cũng có vài cô gái thầm yêu Tần Hoài Chi không phục, cố ý kiếm chuyện.


“Hừ, làm thiếu phu nhân Tần gia đâu dễ vậy, cô biết gì nào?”


Họ cố ý lấy cầm kỳ thư họa ra thử tôi giữa tiệc.

“Nếu cô chẳng biết gì, thật mất mặt Tần gia đấy.”


Tôi chỉ mỉm cười, Tần Hoài Chi siết tay tôi, thấp giọng:

“Tùy em, cho họ mở mang tầm mắt đi.”

 

Loading...