Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng
Chương 14
Thường Hạo Sinh bị trêu là ‘Thường ma ma’ không phải là không có lý.
Dù thanh danh có thể đắt giá, nhưng lợi ích thực tế vẫn cao giá hơn. Lúc trẻ tuổi thám hiểm đụng đến vàng bạc của cải, thiên chi kiêu tử nhà người ta làm như không thấy, còn ông thì giống như lão kế toán từng bút thu lại, dù chỉ để sau này có cái tiếp tế khách giang hồ vất vả cũng được.
Năm đó trong buổi tiệc mừng, ông phát giác trong chuyện giết Nhiếp Hằng Thành Dương Nghi có ý lừa dối võ lâm quần hào, mà Doãn Đại cũng ỡm ờ nhận. Việc đầu tiên không phải thấy thất vọng phẫn nộ đối với hành vi đoạt công của hai vị tiền bối được võ lâm tôn kính, mà là lập tức nghĩ ‘lần này Lạc Anh Cốc an toàn rồi’.
Cũng không phải lòng ông đen tối, muốn dùng Doãn Đại làm bia đỡ cho Lạc Anh Cốc, mà ông cho rằng bên cạnh Tông chủ Thanh Khuyết Tông tất nhiên sẽ có nhiều cao thủ như mây bảo vệ nghiêm ngặt, Ma giáo mà muốn báo thù chưa hẳn được gì, trong khi đó Lạc Anh Cốc lại nhỏ yếu bất lực đáng thương.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính.
Vẻn vẹn mấy tháng sau buổi tiệc mừng, một ngày Doãn Lão tông chủ hăm hở đi trên đường bị Đại đệ tử Triệu Thiên Phách của Nhiếp Hằng Thành bố trí một đám đông phục kích, trước không có đường đi sau không có viện binh, cuối cùng bị loạn đao phân thây mà chết.
Cùng ngày, trong lúc Lão Môn chủ Dương Nghi dẫn theo ái thiếp mỹ tỳ lão thụ khai hoa* trong trang viên dân dã, bị Tam đệ tử Nhiếp Hằng Thành Hàn Nhất Túc dẫn người thừa lúc trời tối lẻn vào, tàn sát trọn vẹn suốt đêm, chó gà không tha; đầu của Dương Nghi được phát hiện trong ao phân trong trang.
(*) cây già nở hoa – cây vạn tuế lâu ngày hiếm khi nở hoa, sự vật cũ có tiến triển mới,
Không chỉ thế, hai Đại đệ tử còn sót lại của Nhiếp Hằng Thành này còn tuyên bố phải diệt sạch con cháu hai nhà Doãn Dương, đoạn tử tuyệt tôn, còn gửi lời đến các trưởng lão còn lại của Ma giáo, ai ra lực báo thù cho Nhiếp Hằng Thành, các thế lực còn sót lại của phe Nhiếp sẽ quy thuận.
Trong tích tắc, nanh vuốt Ma giáo ngo ngoe muốn động.
“Con rít chết còn giãy giụa, Nhiếp Hằng Thành dù bỏ mình nhưng y chấp chưởng trong giáo mấy mươi năm, rất đông người tử trung. Doãn Lão tông chủ và Dương Lão môn chủ, vui mừng quá sớm.” Giọng điệu Thường Ninh khoan thai, Thái Chiêu cảm thấy hắn có phần khoái trá trên nỗi đau của người khác. Đương nhiên, chính cô cũng thế.
Cướp công người khác, cũng phải tự xem mình có cái mạng này không chứ!
“Thường đại hiệp canh giữ ở Lạc Anh Cốc, là sợ Ma giáo tới tìm nhà bọn ta báo thù sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Thường Ninh: “Đúng, khi đó cha ta nghĩ sau khi Nhiếp Hằng Thành chết, e là đồ tử đồ tôn của lão ta sẽ không từ bỏ ý đồ, thế là canh giữ ở Lạc Anh Cốc đến nhà cũng không dám về. Chờ rồi đợi, không chờ được Ma giáo đột kích, trái lại chờ đến tin hai ông Doãn Dương chết.”
Thái Chiêu lặng thinh một lát: “Mấy chuyện này ta không biết. Đa tạ lệnh tôn không từ vất vả, hết sức bảo vệ Lạc Anh Cốc.”
Đó là quãng thời gian nguy hiểm nhất của Thái gia, trưởng bối Thái gia chết sạch, Thái Bình Thù mất hết võ công, Thái Bình Xuân chưa đột phá đại cảnh, Ninh Tiểu Phong chỉ biết chút cơ quan trận pháp, một khi Ma giáo ồ ạt đánh tới, Lạc Anh Cốc chỉ đành duỗi cổ chờ chết.
Thường Ninh liếc cô: “Không cần tạ ơn, che chở kẻ yếu vốn là trách nhiệm của bọn ta.” Nửa câu sau nhấn giọng.
Thái Chiêu gác đũa, bất lực thở dài: “Ngươi yên tâm, trước khi vết thương ngươi lành lặn ta chắc chắn hết lòng hết sức che chở ngươi, báo đại ân đại đức Thường đại hiệp.”
“Ngươi biết vậy thì tốt.” Thường Ninh mỉm cười, thoảng như cả khuôn mặt nhọt độc vẫn đẹp đến nao lòng.
Phàn Hưng Gia ngượng ngùng ngồi một bên, hắn cảm thấy bầu không khí trên bàn thật quá hào hứng, thế là dũng cảm mở miệng cắt đứt vui vẻ của sư đệ sư muội: “Khụ khụ, sau đó thì sao, sao Ma giáo lại bỏ qua.”
Thái Chiêu chỉ về phía người hai nhà Doãn Dương đang ồn ào náo nhiệt, gật đầu nói: “Không sai, cả hai nhà Doãn Dương còn nhiều người còn sống thế này, nghĩa là Ma giáo báo thù không thành.”
“Đấy cũng là công của Thanh Liên phu nhân túc trí đa mưu.” Thường Ninh mỉm cười.
Mấy tháng ngay sau khi Doãn Đại và Dương Nghi chết, hai nhà có rất nhiều họ hàng chết thảm. Nhất là Doãn gia, dòng họ đông đảo, mục tiêu khổng lồ —— sau khi Doãn Đại chấp chưởng vị trí Tông chủ Thanh Khuyết Tông, có phần dìu dắt người nhà, lúc đó lại trở thành bia sống của Ma giáo.
Hôm trước là chú Sáu Doãn phụ trách thu mua Thanh Khuyết Tông bị phanh ngực mổ bụng chết trên giường, hôm nay cô Ba Doãn phụ trách hoa cỏ sân vườn trong tông môn bị cắt cuống họng treo ngược dưới tàng cây, mấy hôm tới thì đến phiên hai anh em bác Hai Doãn quản xe ngựa thân thể tàn phế xuất hiện trong chuồng ngựa… Trong phút chốc ai nấy trong họ Doãn thị cảm thấy bất an, đến đám tang cũng không kịp xử lý đã nhao nhao rời khỏi núi Cửu Lãi, trốn đến góc xó xỉnh nào để giữ lấy mạng.
Thậm chí đồ đảng của Nhiếp Hằng Thành còn duỗi tay vào trong Quảng Thiên Môn, nhắm thẳng vào con cả của Doãn Đại và hai đứa cháu ngoại còn bé – Tống Mậu Chi Tống Úc Chi.
Dù trong lòng Doãn Thanh Liên đã có mưu kế phòng bị đủ kiểu, vẫn phát hiện nhũ mẫu bảo nương len lén hạ độc, người đầu thì khóc lóc kể lể là người nhà rơi vào tay Ma giáo, người sau thẳng thắn Ma giáo hứa hẹn núi vàng núi bạc hưởng không hết. Phàm như thế, sáu phái Bắc Thần khó lòng phòng bị.
Lúc ấy Doãn Tố Liên vừa lấy chồng còn chưa sinh con, chỉ cần bảo vệ mình là được; còn Doãn Thanh Liên dưới gối còn có con nhỏ trẻ thơ, trong lòng bà biết Ma giáo vừa có tiền vừa không so đo thủ đoạn, cứ như cổ trùng bám mu bàn chân khó lòng thoát khỏi, buộc phải chủ động ra tay.
Đương nhiên, cấp thiết nhất vẫn là đưa chuyện người đánh chết Nhiếp Hằng Thành chính là Thái nữ hiệp phổ biến khắp thiên hạ.
Nhưng chuyện này, trước tiệc mừng không nói, sau cũng không, đến lúc Ma giáo báo thù ồ ạt mới vội vã nói, thế thì bảo người trong thiên hạ nhìn người cha anh minh thần võ Doãn Lão tông chủ của bà sao đây, cũng không thể để người đã chết còn mất thanh danh.
Không lâu sau, hai đứa con trai tuổi còn nhỏ của Dương Hạc Ảnh bị hãm hại không chút dấu vết, Doãn Thanh Liên không dám tiếp tục chậm trễ, tranh thủ gọi em rể Thích Vân Kha vừa mới nhậm chức Tông chủ và Chu Trí Trăn vừa xong tuần tang cha đến, bàn bạc một phen —
Đầu tiên, chuyện Thái Bình Thù đánh chết Nhiếp Hằng Thành chắc chắn phải nói, nhưng không thể trắng trợn nói giữa đại chúng rầm rộ, phải dùng tí thủ đoạn để phe Ma giáo tự bắt tin, sáu phái Bắc Thần ra vẻ không biết.
Người hai họ Doãn Dương phân tán, ám toán minh tính khó mà đề phòng, nhưng nhà họ Thái tổng cộng ba người, vẫn luôn trốn trong Lạc Anh Cốc chân không bước ra khỏi nhà, Lạc Anh Cốc dễ thủ khó công, đường ra vào chỉ có một. Mục tiêu tập trung, Ma giáo có đánh lén cũng sẽ vô cùng tập trung.
Sau nửa tháng ngầm bày nghi trận, cuối cùng thầm tính của Doãn Thanh Liên cũng đã đưa đến tin xác thực.
Đêm đấy, trăng sao không sáng, mưa to như roi, Thích Vân Kha Chu Trí Trăn Tống Thời Tuấn ba người dẫn đệ tử chọn lựa tinh nhuệ các Tông bày bố thiên la địa võng cách Lạc Anh Cốc không xa, sau một đêm kịch chiến, cuối cùng thừa dịp đêm tối tập kích đại đội Ma Giáo ở Lạc Anh Cốc một mẻ hốt gọn.
Triệu Thiên Phách bị Thường Hạo Sinh đánh chết tại chỗ, thủ cấp bị cắt đưa đi Thanh Khuyết Tông tế điện, Hàn Nhất Túc bị Tống Thời Tuấn đánh trọng thương trí tàn, không biết sống chết, Thích Vân Kha tung hoành tới lui, nửa người đẫm máu, tự tay giết chết hơn mười tên cao thủ Ma giáo.
Chiến dịch này, tâm phúc tinh nhuệ còn sót lại của Nhiếp Hằng Thành gần như bị diệt hoàn toàn, chuyện báo thù không giải quyết được gì nữa.
Đến tận đây, một thời máu tanh lớn mạnh từ một tay Nhiếp Hằng Thành sáng lập cuối cùng cũng đến hồi kết, Ma giáo bắt đầu thời đại suy yếu phe phái nội đấu phân tranh, còn tam kiệt mới của Bắc Thần chính thức tự mình đảm đương một cõi, hiệu lệnh võ lâm.
Đồng thời, chuyện Thái Bình Thù chính là người giết Nhiếp Hằng Thành không còn che giấu, thiên hạ ai nấy đều biết. Doãn Thanh Liên thuận thế rải tin đồn ‘Doãn Đại Lão Tông chủ là vì bảo vệ Lạc Anh Cốc mới miễn cưỡng nhận công giết giặc, còn Dương Lão Môn chủ tốt bụng hỗ trợ mới rước họa vào thân’, sáu phái Bắc Thần ai nấy vui vẻ.
Phàn Hưng Gia lần đầu nghe chân tướng cả sự việc, cảm khái nói: “Đến dư nghiệt của Nhiếp tặc còn tàn bạo hung hãn không sợ chết độc ác đến vậy, may mà Thái nữ hiệp đã tru sát đầu đảng tội ác, nếu không không phải Ma giáo càng thêm không chút kiêng kỵ rồi sao.”
Tưởng tượng năm đó gió tanh mưa máu hục hặc đấu đá, Thái Chiêu không khỏi thổn thức, mãi lâu mới nói: “… phu nhân Thanh Liên rất có đầu óc.” Đáng tiếc bà chị Doãn Tố Liên một nửa cái đầu cũng không có.
“Thông tuệ nhất, xảo trá nhất, lớn mạnh nhất, tàn bạo nhất, trung thành nhất, nhân từ nhất, từng người đều bị diệt, sống tiếp được đều là những người trung dung bình thường —— có lẽ đó mới là đạo của trời đất.”
Thường Ninh không biết đang nghĩ gì, lúc nói liễm mày thu mi, không thấy vui giận, khuôn mặt thần bí như trong miếu thờ sau làn khói lượn lờ, Thái Chiêu nhìn hắn suy nghĩ đến ngẩn người.
Bầu không khí bữa tiệc chùng xuống, ba người không ai nói gì, yên tĩnh hiếm có kết thúc bằng một tiếng ợ hơi của bạn nhỏ Thái Hàm.
Thường Ninh liếc: “Sư muội ngươi nên quản chút đi, ăn nữa em ấy thành trái cầu lăn luôn đó.”
Thái Chiêu tức tối ôm thằng em thơ ra trước bàn, phát hiện bụng nhỏ căng tròn, lập tức mắng, “Tên heo con này, cả đời chưa được ăn hả!”
Thái Hàm vừa ợ vừa tu tu khóc kể lể nỗi khổ ít bữa phải qua nhà bà ngoại ăn chay lâu lắm, Phàn Hưng Gia cười khổ gọi tôi tớ bưng trà trần bì tiêu thực đến.
“Nha đầu chết tiệt kia ngươi chỗ đây à?!”
Một giọng nữ sắc nhọn bên cạnh vọng đến, đám Thái Chiêu lập tức quay nhìn, thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy hai lăm hai sáu tuổi vẻ mặt không hiền từ gì đứng đó, một tay chống nạnh, một tay dắt đứa bé mặc cẩm y sáu bảy tuổi vàng vọt ốm yếu.
Đám Thái Chiêu chưa kịp phản ứng, Dương Tiểu Lan bên cạnh đã vội đứng lên, khom mình hành lễ: “Chào mẫu thân.”
Dương Tiểu Lan là con gái Tứ Kỳ Môn Môn chủ, theo xưng hô mà đoán, dĩ nhiên cô này chính là phu nhân Sa thị của Dương Hạc Ảnh.
Sa phu nhân dắt tay con bước lên mấy bước, đưa tay nhéo tai Dương Tiểu Lan, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Con nha đầu tâm tư ác độc chết tiệt kia, một mình ngồi đây ăn ngon uống sướng cũng không để ý sống chết của em mình à. Giờ này giờ gì rồi, ngươi trơ mắt nhìn trời ăn cho no bụng cũng không biết em chơi bên ngoài mà cho em ăn chút à…”
Bà ta dưỡng bộ móng đẹp đẽ bén nhọn, lại mạnh tay, tai Dương Tiểu Lan vừa đỏ vừa sưng ngay lập tức.
Dương Thiên Tứ vỗ tay cười hì hì: “Tai chị đỏ rồi, như thịt kho tàu ấy, hi hi, hi hi.” Cậu có vóc người nhỏ bé yếu ớt, mặt không đầy đặn. Mới nói mấy câu đã muốn thở, Sa phu nhân thấy mà rối loạn tim gan.
Phàn Hưng Gia không nhìn được, chặn lại: “Sa phu nhân chậm đã ạ. Dương tiểu công tử mới rồi trước khi chạy ra ngoài chơi đã dùng không ít điểm tâm, chắc không đến mức đói bụng quá. Huống hồ lúc cậu ấy chạy chơi còn có Dương cô nương kiên nhẫn làm bạn, bên cạnh còn có bốn năm nô bộc, ở Mộ Vi cung nào có chuyện gì ạ…”
“Không phải con ngươi dĩ nhiên ngươi không chú ý!” Sa phu nhân quay lại mắng, “Dưới gối Dương Môn chủ chỉ có ngần ấy cốt nhục, nếu có bất trắc ngươi đảm đương được sao hả, hả, hả?! Đến lúc đó Thích Tông chủ cũng không bảo vệ được ngươi!”
Phàn Hưng Gia nào từng gặp qua bà nào khóc lóc om sòm cỡ này, không biết đáp sao. Lúc này nhoáng thấy trước mặt, Thái Chiêu vượt qua bước lên mấy bước.
“Vị phu nhân này, trong nhà ngài là thứ mấy ạ?” Thái Chiêu cười mỉm hỏi.
Sa phu nhân sững ra: “Gì mà thứ mấy? Ta là con một…”
“Tôi không phải hỏi Sa gia, mà là Dương gia ạ. Phu nhân xếp thứ mấy ở Dương gia ạ?” Thái Chiêu cười cười khiến Phàn Hưng Gia hốt hoảng, “Thấy phu nhân còn trẻ xinh đẹp thế này, tôi đoán chắc là Lục.. Thất phu nhân? Bát phu nhân, hay là Cửu phu nhân?”
“Ngươi dám khi nhục ta?!” Sa phu nhân tức run.
Thái Chiêu âm dương quái khí: “Tôi đây là đang ca ngợi phu nhân trẻ người xinh đẹp ạ.”
“Sư muội hiểu lầm rồi, làm gì có Thất Bát phu nhân gì, Sa phu nhân là phu nhân.” Thường Ninh khoan thai tiến lên, “Từ khi hai đứa con trai của Dương Môn chủ chết dưới tay của vây cánh Nhiếp Hằng Thành, ông ấy một hơi nạp hai ba chục cơ thiếp, trong đó Sa phu nhân vì sinh được Dương tiểu công tử mới được Dương Môn chủ lập làm phu nhân.”
“Hai ba chục người?” Phàn Hưng Gia không biết là kinh hỉ hay kinh hãi.
Thái Chiêu bừng tỉnh, “Ô, thì ra là thế. Có thể trổ hết tài năng giữa hai ba chục người, Sa phu nhân thân thủ bất phàm ghê.”
Dù Sa phu nhân hống hách phách lối ở Dương gia nhưng cũng không phải hạng ngu không có tí mắt nhìn. Cô ta thấy Thái Chiêu ăn mặc tinh xảo còn Thường Ninh nhọt độc đầy mặt, rõ ràng người đầu thì không dễ chọc người sau thì không thể gây. Bèn cắn môi, giận dữ dậm chân quay người: “Nha đầu chết tiệt còn không mau đi! Để ta chờ xem cha ngươi dạy dỗ ngươi thế nào!” Rồi một tay dắt con, một tay kéo Dương Tiểu Lan xiêu vẹo lảo đảo rời đi.
Phàn Hưng Gia nhìn theo lo lắng: “Ui chà chà, Dương cô nương sẽ không có chuyện gì chứ. Tế điển sắp đến, lúc này mà đánh chửi không hay ho gì đâu à.”
“Gặp lão Dương Hạc Ảnh vậy có thể làm cha tốt chỗ nào chứ, nhưng mà hổ dữ không ăn thịt con, chắc không lo đến tính mạng nhỉ.” Thái Chiêu cũng không vui.
“Ta từng nghe Tứ kỳ Môn là đơn truyền năm đời, người Dương gia cực kỳ coi trọng con trai. Ôi đáng thương cho Dương cô nương, mười bốn mười lăm mà nhìn như mười hai mười ba tuổi à, chậc chậc, Thường sư đệ ngươi thấy thế nào. Ủa, Thường sư đệ…?”
Phiền Thái hai người đồng thời quay lại, mới phát hiện Thường Ninh đã ngồi vào sau bàn ăn, “Nói gì chứ. Nếu ta là Dương cô nương, đã xách lưỡi bà kia kéo hết khỏi cuống họng.” Giọng hắn bình thản mà lời thì đầy kinh dị.
Phàn Hưng Gia hớp hơi lạnh cười xòa: “Thường sư đệ nói đùa.”
“Ta không đùa.” Thường Ninh lạnh nhạt, “Thằng oắt họ Dương kia sinh thiếu tháng, sau này không là phế vật đã là tốt. Nhưng Dương cô nương căn cốt rất tốt, dù là ngộ tính, chỉ cần tu hành cho tốt, về sau ắt thành chuyện lớn.”
Tư chất hai chị em thế nào Thái Chiêu không chú ý, Phàn Hưng Gia suy nghĩ chút rồi ra vẻ đồng ý: “Ừ, Dương cô nương tuy hơi gầy nhỏ nhưng căn cốt không kém.”
“Đừng nói sau này, chỉ với tu vi trên người Dương cô nương lúc này, chỉ cần cổ không muốn, bà họ Sa kia có mơ mới sờ đến góc áo cổ. Có điều tính nết nhu nhược, không dám phản kháng thôi.” Hắn chưa từng thương hại ai hèn nhát.
Thường Ninh nói chuyện sắc bén ngoài dự liệu, Thái Chiêu nhíu mày nhìn hắn: “Sa phu nhân không tính, nhưng phía trên còn Dương Môn chủ mà. Dương cô nương quậy sao được?”
“Vậy phải xem cô ấy muốn nén giận ‘tận hiếu’ hay là giận lên tự lập. Thiên hạ rộng lớn, đâu không thể chứa. Con đường ra đời là tự bước, người khác không thể bước thay.”
Phàn Hưng Gia cảm thấy câu này quá cực đoan, cười ha hả: “Thường sư đệ là nam tử, tự nhiên thấy thiên hạ đều là nhà. Dương cô nương dù gì cũng là gái, nào dễ dàng thế?”
Thường Ninh ngẩng lên nhìn thẳng Phàn Hưng Gia: “Thái Bình Thù cũng là nữ tử.”
Phàn Hưng Gia ngẩn ra.
“Trên Đồ Sơn lúc bà nghênh chiến Nhiếp Hằng Thành là một thân một mình, không gọi bất kỳ ai đi cùng để tăng thêm can đảm.”
“Trên đời này có vài người không thể phản kháng, về tình có thể hiểu; có vài người là có thể nhưng mà không muốn, thì chỉ có hối hận. Dương cô nương xuất thân lẫn căn cốt đã mạnh hơn nhiều cô gái khác trong thiên hạ nhưng cô ấy tình nguyện mặc cho đánh mặc cho mắng, người ngoài nói gì cũng vô dụng.”
Phàn Hưng Gia nói không nên lời. Thái Chiêu cúi đầu, nhịn ý ẩm ướt trong hốc mắt.
Thái Hàm uống xong trà trần bì tiêu thực rồi bụng vẫn trướng đau, Phàn Hưng Gia muốn nhờ người dẫn bạn nhỏ đi nhà thuốc trị cái bụng. Thái Chiêu ra vẻ không yên tâm, muốn đi cùng, khiến Phàn Hưng Gia thầm giật mình —— nếu Thái Chiêu đi, tất nhiên Thường Ninh cũng đi cùng, hai cái tên ngưu quỷ xà thần này mà ra ngoài có trời mới biết có sinh chuyện gì nữa không.
Thế là Phàn Hưng Gia xung phong một mình đưa Thái Hàm đi, mời hai vị sư đệ sư muội ‘an phận’ đợi một chỗ, hắn quay lại sớm thôi.
Đưa mắt nhìn Phàn Hưng Gia ôm Thái Hàm ui da liên hồi rời đi, Thái Chiêu quay lại nhìn Thường Ninh: “Lời ban nãy, đều là Thường đại hiệp kể với ngươi à?”
Thường Ninh: “Ừm, cha ta nói Thái nữ hiệp là người cả đời ông kính phục nhất. Mạnh mà không lấn, uy mà không bá, nhân hậu rộng rãi, bằng lòng với số mệnh. Gia phụ vẫn vô cùng hối hận đại chiến Đồ Sơn năm đó mình đến chậm một bước.”
Thái Chiêu lắc đầu: “Thật ra năm đó bác Thích muốn cùng cô cô lên núi, nhưng cô đã đặt quyết tâm đồng quy vu tận với tên ma đầu, mới sớm bỏ rơi bác Thích.”
Thấy vẻ mặt cô bé buồn bực, mãi lâu không chuyển khác, Thường Ninh khẽ cười: “Không đề cập tới mấy chuyện thương tâm đã qua nữa, nói tí chuyện lý thú đi. Lúc cha ta kể chuyện cô ngươi, ta cứ lấy làm lạ —— bà ấy với Thích Tông chủ bao nhiêu lần vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu. Sao chẳng thấy ai bàn tán giữa hai người từng có…ừ thì, tình nam nữ…?”
Thái Chiêu phụt cười: “Đương nhiên là không.”
“Vì sao thế.” Thường Ninh hào hứng.
“Vì cô của ta có hôn phu rồi.”
Thường Ninh giật nảy, sống đến tuổi này hiếm khi hắn bị giật mình thế.
Thái Chiêu nín cười: “Thường đại hiệp thật là đạo nhân phúc hậu, vậy mà không kể cho ngươi.”
“Là ai, chúng ta gặp chưa.”
“Vừa gặp đó. Chính là Trang chủ Bội Quỳnh sơn trang Chu Trí Trăn đại hiệp á. Nghe mẹ ta bảo, bác Chu lúc còn trẻ khí vũ cao hoa, như giũa như mài, là nhân vật như châu ngọc. Ông ấy với cô đính hôn từ nhỏ, nhưng rồi hôn sự không thành, nên cũng không ai nhắc đến, đỡ khiến mọi người xấu hổ.”
Lúc này hai người chợt thấy trên đỉnh đầu có người che sáng, vội ngẩng lên, chỉ thấy một vị trung niên văn sĩ tuấn tú lịch sự tao nhã đứng trước bàn ăn của họ.
“Chiêu Chiêu, sao không thấy qua chào hỏi ta thế.” Chu Trí Trăn một tay chắp sau lưng, cười không ngớt.
Dù thanh danh có thể đắt giá, nhưng lợi ích thực tế vẫn cao giá hơn. Lúc trẻ tuổi thám hiểm đụng đến vàng bạc của cải, thiên chi kiêu tử nhà người ta làm như không thấy, còn ông thì giống như lão kế toán từng bút thu lại, dù chỉ để sau này có cái tiếp tế khách giang hồ vất vả cũng được.
Năm đó trong buổi tiệc mừng, ông phát giác trong chuyện giết Nhiếp Hằng Thành Dương Nghi có ý lừa dối võ lâm quần hào, mà Doãn Đại cũng ỡm ờ nhận. Việc đầu tiên không phải thấy thất vọng phẫn nộ đối với hành vi đoạt công của hai vị tiền bối được võ lâm tôn kính, mà là lập tức nghĩ ‘lần này Lạc Anh Cốc an toàn rồi’.
Cũng không phải lòng ông đen tối, muốn dùng Doãn Đại làm bia đỡ cho Lạc Anh Cốc, mà ông cho rằng bên cạnh Tông chủ Thanh Khuyết Tông tất nhiên sẽ có nhiều cao thủ như mây bảo vệ nghiêm ngặt, Ma giáo mà muốn báo thù chưa hẳn được gì, trong khi đó Lạc Anh Cốc lại nhỏ yếu bất lực đáng thương.
Ai ngờ, người tính không bằng trời tính.
Vẻn vẹn mấy tháng sau buổi tiệc mừng, một ngày Doãn Lão tông chủ hăm hở đi trên đường bị Đại đệ tử Triệu Thiên Phách của Nhiếp Hằng Thành bố trí một đám đông phục kích, trước không có đường đi sau không có viện binh, cuối cùng bị loạn đao phân thây mà chết.
Cùng ngày, trong lúc Lão Môn chủ Dương Nghi dẫn theo ái thiếp mỹ tỳ lão thụ khai hoa* trong trang viên dân dã, bị Tam đệ tử Nhiếp Hằng Thành Hàn Nhất Túc dẫn người thừa lúc trời tối lẻn vào, tàn sát trọn vẹn suốt đêm, chó gà không tha; đầu của Dương Nghi được phát hiện trong ao phân trong trang.
(*) cây già nở hoa – cây vạn tuế lâu ngày hiếm khi nở hoa, sự vật cũ có tiến triển mới,
Không chỉ thế, hai Đại đệ tử còn sót lại của Nhiếp Hằng Thành này còn tuyên bố phải diệt sạch con cháu hai nhà Doãn Dương, đoạn tử tuyệt tôn, còn gửi lời đến các trưởng lão còn lại của Ma giáo, ai ra lực báo thù cho Nhiếp Hằng Thành, các thế lực còn sót lại của phe Nhiếp sẽ quy thuận.
Trong tích tắc, nanh vuốt Ma giáo ngo ngoe muốn động.
“Con rít chết còn giãy giụa, Nhiếp Hằng Thành dù bỏ mình nhưng y chấp chưởng trong giáo mấy mươi năm, rất đông người tử trung. Doãn Lão tông chủ và Dương Lão môn chủ, vui mừng quá sớm.” Giọng điệu Thường Ninh khoan thai, Thái Chiêu cảm thấy hắn có phần khoái trá trên nỗi đau của người khác. Đương nhiên, chính cô cũng thế.
Cướp công người khác, cũng phải tự xem mình có cái mạng này không chứ!
“Thường đại hiệp canh giữ ở Lạc Anh Cốc, là sợ Ma giáo tới tìm nhà bọn ta báo thù sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Thường Ninh: “Đúng, khi đó cha ta nghĩ sau khi Nhiếp Hằng Thành chết, e là đồ tử đồ tôn của lão ta sẽ không từ bỏ ý đồ, thế là canh giữ ở Lạc Anh Cốc đến nhà cũng không dám về. Chờ rồi đợi, không chờ được Ma giáo đột kích, trái lại chờ đến tin hai ông Doãn Dương chết.”
Thái Chiêu lặng thinh một lát: “Mấy chuyện này ta không biết. Đa tạ lệnh tôn không từ vất vả, hết sức bảo vệ Lạc Anh Cốc.”
Đó là quãng thời gian nguy hiểm nhất của Thái gia, trưởng bối Thái gia chết sạch, Thái Bình Thù mất hết võ công, Thái Bình Xuân chưa đột phá đại cảnh, Ninh Tiểu Phong chỉ biết chút cơ quan trận pháp, một khi Ma giáo ồ ạt đánh tới, Lạc Anh Cốc chỉ đành duỗi cổ chờ chết.
Thường Ninh liếc cô: “Không cần tạ ơn, che chở kẻ yếu vốn là trách nhiệm của bọn ta.” Nửa câu sau nhấn giọng.
Thái Chiêu gác đũa, bất lực thở dài: “Ngươi yên tâm, trước khi vết thương ngươi lành lặn ta chắc chắn hết lòng hết sức che chở ngươi, báo đại ân đại đức Thường đại hiệp.”
“Ngươi biết vậy thì tốt.” Thường Ninh mỉm cười, thoảng như cả khuôn mặt nhọt độc vẫn đẹp đến nao lòng.
Phàn Hưng Gia ngượng ngùng ngồi một bên, hắn cảm thấy bầu không khí trên bàn thật quá hào hứng, thế là dũng cảm mở miệng cắt đứt vui vẻ của sư đệ sư muội: “Khụ khụ, sau đó thì sao, sao Ma giáo lại bỏ qua.”
Thái Chiêu chỉ về phía người hai nhà Doãn Dương đang ồn ào náo nhiệt, gật đầu nói: “Không sai, cả hai nhà Doãn Dương còn nhiều người còn sống thế này, nghĩa là Ma giáo báo thù không thành.”
“Đấy cũng là công của Thanh Liên phu nhân túc trí đa mưu.” Thường Ninh mỉm cười.
Mấy tháng ngay sau khi Doãn Đại và Dương Nghi chết, hai nhà có rất nhiều họ hàng chết thảm. Nhất là Doãn gia, dòng họ đông đảo, mục tiêu khổng lồ —— sau khi Doãn Đại chấp chưởng vị trí Tông chủ Thanh Khuyết Tông, có phần dìu dắt người nhà, lúc đó lại trở thành bia sống của Ma giáo.
Hôm trước là chú Sáu Doãn phụ trách thu mua Thanh Khuyết Tông bị phanh ngực mổ bụng chết trên giường, hôm nay cô Ba Doãn phụ trách hoa cỏ sân vườn trong tông môn bị cắt cuống họng treo ngược dưới tàng cây, mấy hôm tới thì đến phiên hai anh em bác Hai Doãn quản xe ngựa thân thể tàn phế xuất hiện trong chuồng ngựa… Trong phút chốc ai nấy trong họ Doãn thị cảm thấy bất an, đến đám tang cũng không kịp xử lý đã nhao nhao rời khỏi núi Cửu Lãi, trốn đến góc xó xỉnh nào để giữ lấy mạng.
Thậm chí đồ đảng của Nhiếp Hằng Thành còn duỗi tay vào trong Quảng Thiên Môn, nhắm thẳng vào con cả của Doãn Đại và hai đứa cháu ngoại còn bé – Tống Mậu Chi Tống Úc Chi.
Dù trong lòng Doãn Thanh Liên đã có mưu kế phòng bị đủ kiểu, vẫn phát hiện nhũ mẫu bảo nương len lén hạ độc, người đầu thì khóc lóc kể lể là người nhà rơi vào tay Ma giáo, người sau thẳng thắn Ma giáo hứa hẹn núi vàng núi bạc hưởng không hết. Phàm như thế, sáu phái Bắc Thần khó lòng phòng bị.
Lúc ấy Doãn Tố Liên vừa lấy chồng còn chưa sinh con, chỉ cần bảo vệ mình là được; còn Doãn Thanh Liên dưới gối còn có con nhỏ trẻ thơ, trong lòng bà biết Ma giáo vừa có tiền vừa không so đo thủ đoạn, cứ như cổ trùng bám mu bàn chân khó lòng thoát khỏi, buộc phải chủ động ra tay.
Đương nhiên, cấp thiết nhất vẫn là đưa chuyện người đánh chết Nhiếp Hằng Thành chính là Thái nữ hiệp phổ biến khắp thiên hạ.
Nhưng chuyện này, trước tiệc mừng không nói, sau cũng không, đến lúc Ma giáo báo thù ồ ạt mới vội vã nói, thế thì bảo người trong thiên hạ nhìn người cha anh minh thần võ Doãn Lão tông chủ của bà sao đây, cũng không thể để người đã chết còn mất thanh danh.
Không lâu sau, hai đứa con trai tuổi còn nhỏ của Dương Hạc Ảnh bị hãm hại không chút dấu vết, Doãn Thanh Liên không dám tiếp tục chậm trễ, tranh thủ gọi em rể Thích Vân Kha vừa mới nhậm chức Tông chủ và Chu Trí Trăn vừa xong tuần tang cha đến, bàn bạc một phen —
Đầu tiên, chuyện Thái Bình Thù đánh chết Nhiếp Hằng Thành chắc chắn phải nói, nhưng không thể trắng trợn nói giữa đại chúng rầm rộ, phải dùng tí thủ đoạn để phe Ma giáo tự bắt tin, sáu phái Bắc Thần ra vẻ không biết.
Người hai họ Doãn Dương phân tán, ám toán minh tính khó mà đề phòng, nhưng nhà họ Thái tổng cộng ba người, vẫn luôn trốn trong Lạc Anh Cốc chân không bước ra khỏi nhà, Lạc Anh Cốc dễ thủ khó công, đường ra vào chỉ có một. Mục tiêu tập trung, Ma giáo có đánh lén cũng sẽ vô cùng tập trung.
Sau nửa tháng ngầm bày nghi trận, cuối cùng thầm tính của Doãn Thanh Liên cũng đã đưa đến tin xác thực.
Đêm đấy, trăng sao không sáng, mưa to như roi, Thích Vân Kha Chu Trí Trăn Tống Thời Tuấn ba người dẫn đệ tử chọn lựa tinh nhuệ các Tông bày bố thiên la địa võng cách Lạc Anh Cốc không xa, sau một đêm kịch chiến, cuối cùng thừa dịp đêm tối tập kích đại đội Ma Giáo ở Lạc Anh Cốc một mẻ hốt gọn.
Triệu Thiên Phách bị Thường Hạo Sinh đánh chết tại chỗ, thủ cấp bị cắt đưa đi Thanh Khuyết Tông tế điện, Hàn Nhất Túc bị Tống Thời Tuấn đánh trọng thương trí tàn, không biết sống chết, Thích Vân Kha tung hoành tới lui, nửa người đẫm máu, tự tay giết chết hơn mười tên cao thủ Ma giáo.
Chiến dịch này, tâm phúc tinh nhuệ còn sót lại của Nhiếp Hằng Thành gần như bị diệt hoàn toàn, chuyện báo thù không giải quyết được gì nữa.
Đến tận đây, một thời máu tanh lớn mạnh từ một tay Nhiếp Hằng Thành sáng lập cuối cùng cũng đến hồi kết, Ma giáo bắt đầu thời đại suy yếu phe phái nội đấu phân tranh, còn tam kiệt mới của Bắc Thần chính thức tự mình đảm đương một cõi, hiệu lệnh võ lâm.
Đồng thời, chuyện Thái Bình Thù chính là người giết Nhiếp Hằng Thành không còn che giấu, thiên hạ ai nấy đều biết. Doãn Thanh Liên thuận thế rải tin đồn ‘Doãn Đại Lão Tông chủ là vì bảo vệ Lạc Anh Cốc mới miễn cưỡng nhận công giết giặc, còn Dương Lão Môn chủ tốt bụng hỗ trợ mới rước họa vào thân’, sáu phái Bắc Thần ai nấy vui vẻ.
Phàn Hưng Gia lần đầu nghe chân tướng cả sự việc, cảm khái nói: “Đến dư nghiệt của Nhiếp tặc còn tàn bạo hung hãn không sợ chết độc ác đến vậy, may mà Thái nữ hiệp đã tru sát đầu đảng tội ác, nếu không không phải Ma giáo càng thêm không chút kiêng kỵ rồi sao.”
Tưởng tượng năm đó gió tanh mưa máu hục hặc đấu đá, Thái Chiêu không khỏi thổn thức, mãi lâu mới nói: “… phu nhân Thanh Liên rất có đầu óc.” Đáng tiếc bà chị Doãn Tố Liên một nửa cái đầu cũng không có.
“Thông tuệ nhất, xảo trá nhất, lớn mạnh nhất, tàn bạo nhất, trung thành nhất, nhân từ nhất, từng người đều bị diệt, sống tiếp được đều là những người trung dung bình thường —— có lẽ đó mới là đạo của trời đất.”
Thường Ninh không biết đang nghĩ gì, lúc nói liễm mày thu mi, không thấy vui giận, khuôn mặt thần bí như trong miếu thờ sau làn khói lượn lờ, Thái Chiêu nhìn hắn suy nghĩ đến ngẩn người.
Bầu không khí bữa tiệc chùng xuống, ba người không ai nói gì, yên tĩnh hiếm có kết thúc bằng một tiếng ợ hơi của bạn nhỏ Thái Hàm.
Thường Ninh liếc: “Sư muội ngươi nên quản chút đi, ăn nữa em ấy thành trái cầu lăn luôn đó.”
Thái Chiêu tức tối ôm thằng em thơ ra trước bàn, phát hiện bụng nhỏ căng tròn, lập tức mắng, “Tên heo con này, cả đời chưa được ăn hả!”
Thái Hàm vừa ợ vừa tu tu khóc kể lể nỗi khổ ít bữa phải qua nhà bà ngoại ăn chay lâu lắm, Phàn Hưng Gia cười khổ gọi tôi tớ bưng trà trần bì tiêu thực đến.
“Nha đầu chết tiệt kia ngươi chỗ đây à?!”
Một giọng nữ sắc nhọn bên cạnh vọng đến, đám Thái Chiêu lập tức quay nhìn, thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy hai lăm hai sáu tuổi vẻ mặt không hiền từ gì đứng đó, một tay chống nạnh, một tay dắt đứa bé mặc cẩm y sáu bảy tuổi vàng vọt ốm yếu.
Đám Thái Chiêu chưa kịp phản ứng, Dương Tiểu Lan bên cạnh đã vội đứng lên, khom mình hành lễ: “Chào mẫu thân.”
Dương Tiểu Lan là con gái Tứ Kỳ Môn Môn chủ, theo xưng hô mà đoán, dĩ nhiên cô này chính là phu nhân Sa thị của Dương Hạc Ảnh.
Sa phu nhân dắt tay con bước lên mấy bước, đưa tay nhéo tai Dương Tiểu Lan, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Con nha đầu tâm tư ác độc chết tiệt kia, một mình ngồi đây ăn ngon uống sướng cũng không để ý sống chết của em mình à. Giờ này giờ gì rồi, ngươi trơ mắt nhìn trời ăn cho no bụng cũng không biết em chơi bên ngoài mà cho em ăn chút à…”
Bà ta dưỡng bộ móng đẹp đẽ bén nhọn, lại mạnh tay, tai Dương Tiểu Lan vừa đỏ vừa sưng ngay lập tức.
Dương Thiên Tứ vỗ tay cười hì hì: “Tai chị đỏ rồi, như thịt kho tàu ấy, hi hi, hi hi.” Cậu có vóc người nhỏ bé yếu ớt, mặt không đầy đặn. Mới nói mấy câu đã muốn thở, Sa phu nhân thấy mà rối loạn tim gan.
Phàn Hưng Gia không nhìn được, chặn lại: “Sa phu nhân chậm đã ạ. Dương tiểu công tử mới rồi trước khi chạy ra ngoài chơi đã dùng không ít điểm tâm, chắc không đến mức đói bụng quá. Huống hồ lúc cậu ấy chạy chơi còn có Dương cô nương kiên nhẫn làm bạn, bên cạnh còn có bốn năm nô bộc, ở Mộ Vi cung nào có chuyện gì ạ…”
“Không phải con ngươi dĩ nhiên ngươi không chú ý!” Sa phu nhân quay lại mắng, “Dưới gối Dương Môn chủ chỉ có ngần ấy cốt nhục, nếu có bất trắc ngươi đảm đương được sao hả, hả, hả?! Đến lúc đó Thích Tông chủ cũng không bảo vệ được ngươi!”
Phàn Hưng Gia nào từng gặp qua bà nào khóc lóc om sòm cỡ này, không biết đáp sao. Lúc này nhoáng thấy trước mặt, Thái Chiêu vượt qua bước lên mấy bước.
“Vị phu nhân này, trong nhà ngài là thứ mấy ạ?” Thái Chiêu cười mỉm hỏi.
Sa phu nhân sững ra: “Gì mà thứ mấy? Ta là con một…”
“Tôi không phải hỏi Sa gia, mà là Dương gia ạ. Phu nhân xếp thứ mấy ở Dương gia ạ?” Thái Chiêu cười cười khiến Phàn Hưng Gia hốt hoảng, “Thấy phu nhân còn trẻ xinh đẹp thế này, tôi đoán chắc là Lục.. Thất phu nhân? Bát phu nhân, hay là Cửu phu nhân?”
“Ngươi dám khi nhục ta?!” Sa phu nhân tức run.
Thái Chiêu âm dương quái khí: “Tôi đây là đang ca ngợi phu nhân trẻ người xinh đẹp ạ.”
“Sư muội hiểu lầm rồi, làm gì có Thất Bát phu nhân gì, Sa phu nhân là phu nhân.” Thường Ninh khoan thai tiến lên, “Từ khi hai đứa con trai của Dương Môn chủ chết dưới tay của vây cánh Nhiếp Hằng Thành, ông ấy một hơi nạp hai ba chục cơ thiếp, trong đó Sa phu nhân vì sinh được Dương tiểu công tử mới được Dương Môn chủ lập làm phu nhân.”
“Hai ba chục người?” Phàn Hưng Gia không biết là kinh hỉ hay kinh hãi.
Thái Chiêu bừng tỉnh, “Ô, thì ra là thế. Có thể trổ hết tài năng giữa hai ba chục người, Sa phu nhân thân thủ bất phàm ghê.”
Dù Sa phu nhân hống hách phách lối ở Dương gia nhưng cũng không phải hạng ngu không có tí mắt nhìn. Cô ta thấy Thái Chiêu ăn mặc tinh xảo còn Thường Ninh nhọt độc đầy mặt, rõ ràng người đầu thì không dễ chọc người sau thì không thể gây. Bèn cắn môi, giận dữ dậm chân quay người: “Nha đầu chết tiệt còn không mau đi! Để ta chờ xem cha ngươi dạy dỗ ngươi thế nào!” Rồi một tay dắt con, một tay kéo Dương Tiểu Lan xiêu vẹo lảo đảo rời đi.
Phàn Hưng Gia nhìn theo lo lắng: “Ui chà chà, Dương cô nương sẽ không có chuyện gì chứ. Tế điển sắp đến, lúc này mà đánh chửi không hay ho gì đâu à.”
“Gặp lão Dương Hạc Ảnh vậy có thể làm cha tốt chỗ nào chứ, nhưng mà hổ dữ không ăn thịt con, chắc không lo đến tính mạng nhỉ.” Thái Chiêu cũng không vui.
“Ta từng nghe Tứ kỳ Môn là đơn truyền năm đời, người Dương gia cực kỳ coi trọng con trai. Ôi đáng thương cho Dương cô nương, mười bốn mười lăm mà nhìn như mười hai mười ba tuổi à, chậc chậc, Thường sư đệ ngươi thấy thế nào. Ủa, Thường sư đệ…?”
Phiền Thái hai người đồng thời quay lại, mới phát hiện Thường Ninh đã ngồi vào sau bàn ăn, “Nói gì chứ. Nếu ta là Dương cô nương, đã xách lưỡi bà kia kéo hết khỏi cuống họng.” Giọng hắn bình thản mà lời thì đầy kinh dị.
Phàn Hưng Gia hớp hơi lạnh cười xòa: “Thường sư đệ nói đùa.”
“Ta không đùa.” Thường Ninh lạnh nhạt, “Thằng oắt họ Dương kia sinh thiếu tháng, sau này không là phế vật đã là tốt. Nhưng Dương cô nương căn cốt rất tốt, dù là ngộ tính, chỉ cần tu hành cho tốt, về sau ắt thành chuyện lớn.”
Tư chất hai chị em thế nào Thái Chiêu không chú ý, Phàn Hưng Gia suy nghĩ chút rồi ra vẻ đồng ý: “Ừ, Dương cô nương tuy hơi gầy nhỏ nhưng căn cốt không kém.”
“Đừng nói sau này, chỉ với tu vi trên người Dương cô nương lúc này, chỉ cần cổ không muốn, bà họ Sa kia có mơ mới sờ đến góc áo cổ. Có điều tính nết nhu nhược, không dám phản kháng thôi.” Hắn chưa từng thương hại ai hèn nhát.
Thường Ninh nói chuyện sắc bén ngoài dự liệu, Thái Chiêu nhíu mày nhìn hắn: “Sa phu nhân không tính, nhưng phía trên còn Dương Môn chủ mà. Dương cô nương quậy sao được?”
“Vậy phải xem cô ấy muốn nén giận ‘tận hiếu’ hay là giận lên tự lập. Thiên hạ rộng lớn, đâu không thể chứa. Con đường ra đời là tự bước, người khác không thể bước thay.”
Phàn Hưng Gia cảm thấy câu này quá cực đoan, cười ha hả: “Thường sư đệ là nam tử, tự nhiên thấy thiên hạ đều là nhà. Dương cô nương dù gì cũng là gái, nào dễ dàng thế?”
Thường Ninh ngẩng lên nhìn thẳng Phàn Hưng Gia: “Thái Bình Thù cũng là nữ tử.”
Phàn Hưng Gia ngẩn ra.
“Trên Đồ Sơn lúc bà nghênh chiến Nhiếp Hằng Thành là một thân một mình, không gọi bất kỳ ai đi cùng để tăng thêm can đảm.”
“Trên đời này có vài người không thể phản kháng, về tình có thể hiểu; có vài người là có thể nhưng mà không muốn, thì chỉ có hối hận. Dương cô nương xuất thân lẫn căn cốt đã mạnh hơn nhiều cô gái khác trong thiên hạ nhưng cô ấy tình nguyện mặc cho đánh mặc cho mắng, người ngoài nói gì cũng vô dụng.”
Phàn Hưng Gia nói không nên lời. Thái Chiêu cúi đầu, nhịn ý ẩm ướt trong hốc mắt.
Thái Hàm uống xong trà trần bì tiêu thực rồi bụng vẫn trướng đau, Phàn Hưng Gia muốn nhờ người dẫn bạn nhỏ đi nhà thuốc trị cái bụng. Thái Chiêu ra vẻ không yên tâm, muốn đi cùng, khiến Phàn Hưng Gia thầm giật mình —— nếu Thái Chiêu đi, tất nhiên Thường Ninh cũng đi cùng, hai cái tên ngưu quỷ xà thần này mà ra ngoài có trời mới biết có sinh chuyện gì nữa không.
Thế là Phàn Hưng Gia xung phong một mình đưa Thái Hàm đi, mời hai vị sư đệ sư muội ‘an phận’ đợi một chỗ, hắn quay lại sớm thôi.
Đưa mắt nhìn Phàn Hưng Gia ôm Thái Hàm ui da liên hồi rời đi, Thái Chiêu quay lại nhìn Thường Ninh: “Lời ban nãy, đều là Thường đại hiệp kể với ngươi à?”
Thường Ninh: “Ừm, cha ta nói Thái nữ hiệp là người cả đời ông kính phục nhất. Mạnh mà không lấn, uy mà không bá, nhân hậu rộng rãi, bằng lòng với số mệnh. Gia phụ vẫn vô cùng hối hận đại chiến Đồ Sơn năm đó mình đến chậm một bước.”
Thái Chiêu lắc đầu: “Thật ra năm đó bác Thích muốn cùng cô cô lên núi, nhưng cô đã đặt quyết tâm đồng quy vu tận với tên ma đầu, mới sớm bỏ rơi bác Thích.”
Thấy vẻ mặt cô bé buồn bực, mãi lâu không chuyển khác, Thường Ninh khẽ cười: “Không đề cập tới mấy chuyện thương tâm đã qua nữa, nói tí chuyện lý thú đi. Lúc cha ta kể chuyện cô ngươi, ta cứ lấy làm lạ —— bà ấy với Thích Tông chủ bao nhiêu lần vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu. Sao chẳng thấy ai bàn tán giữa hai người từng có…ừ thì, tình nam nữ…?”
Thái Chiêu phụt cười: “Đương nhiên là không.”
“Vì sao thế.” Thường Ninh hào hứng.
“Vì cô của ta có hôn phu rồi.”
Thường Ninh giật nảy, sống đến tuổi này hiếm khi hắn bị giật mình thế.
Thái Chiêu nín cười: “Thường đại hiệp thật là đạo nhân phúc hậu, vậy mà không kể cho ngươi.”
“Là ai, chúng ta gặp chưa.”
“Vừa gặp đó. Chính là Trang chủ Bội Quỳnh sơn trang Chu Trí Trăn đại hiệp á. Nghe mẹ ta bảo, bác Chu lúc còn trẻ khí vũ cao hoa, như giũa như mài, là nhân vật như châu ngọc. Ông ấy với cô đính hôn từ nhỏ, nhưng rồi hôn sự không thành, nên cũng không ai nhắc đến, đỡ khiến mọi người xấu hổ.”
Lúc này hai người chợt thấy trên đỉnh đầu có người che sáng, vội ngẩng lên, chỉ thấy một vị trung niên văn sĩ tuấn tú lịch sự tao nhã đứng trước bàn ăn của họ.
“Chiêu Chiêu, sao không thấy qua chào hỏi ta thế.” Chu Trí Trăn một tay chắp sau lưng, cười không ngớt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương