Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng
Chương 48
Khách kỳ lạ đến. hạ.
Trong một tràng chửi ầm, từ trên lầu một đôi nam nữ trẻ đẹp từ từ đi xuống. Nam cao lớn thẳng thớm, tuấn tú quý khí, nữ thon thả xinh đẹp, có vẻ không lớn gan, cứ rụt rè núp sau người nam.
Lão béo trắng bị mảnh chén vỡ rớt trúng đầu đang giậm chân, thấy hai người Mộ Thái liền mắng ngay lập tức: “Là tên Vương bát đản khốn kiếp ám toán bổn đại gia, đi ra nhận chết cho ta… Ê, là hai ngươi làm phải không, thật to gan, không muốn sống nữa à, ta…”
Mộ Thanh Yến nói: “Vị huynh đài này bớt giận, có chút chuyện không đáng chọc tức thân thể.”
Nói xong hắn vung tay áo dài, đám béo trắng chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh mẽ phật đến, mấy chục mảnh chén vỡ tán loạn trên đất trên bàn trên ghế rào rào bị nâng lên, xoẹt xoẹt xoẹt mấy tiếng rồi cùng cắm vào tường đất đối diện.
Thần uy cỡ đấy, công phu cỡ đấy, trong hành lang thoáng chốc yên ắng, mấy bàn còn lại đều nhìn sang.
Béo trắng dù ngang ngược, song không ngốc, nhìn ra được ai có thể gây ai thì không. Đã không thể gây, đành hết cách tươi cười chào đón.
Đôi nam nữ này tự xưng là anh em, anh là Yến Ninh, em gái là Phong Tiểu Hàm.
Người lanh mắt thật ra đã chú ý hai người họ từ cùng một khách phòng bước ra, dẫu có là anh em ruột cũng khó tránh không đủ kiêng kị. Còn anh em ruột sao lại không cùng họ nhỉ, lẽ nào mọi người chưa từng nghe cụm từ cùng mẹ khác cha. Thế nhưng sao anh em ruột lại tuyệt đối không giống nhau, là vì cả hai anh em đều giống cha, thiệt là dễ nói, ai nấy đều tỏ ra rất hợp lý.
Đến phiên Béo trắng tự giới thiệu, lão vốn định che giấu một hai, ai ngờ Mộ Thanh Yến há miệng: “Không biết các hạ là gì trong Tứ Kỳ môn?”
Béo trắng thấy lai lịch đã bị nói toạc, còn đang do dự phải chăng nên dùng tên giả, Chu Trí Thâm bên kia đã nói: “Vị này họ Kim, tên Bảo Huy, là cậu của Dương môn chủ Tứ Kỳ môn.”
Mộ Thanh Yến qua loa chắp tay: “Thì ra là Kim gia cữu phụ, thất kính thất kính.”
Kim Bảo Huy tức giận trong lòng, quay lại nói luôn: “Họ Chu kia, gia tộc ta tự ta báo, ai cần ngươi nhiều chuyện!”
Chu Trí Thâm đã có mấy phần chuếnh choáng, định đứng dậy đáp trả, lại bị Đông Phương Hiểu đè lại, luôn miệng: “Được rồi được rồi.” Sáu phái Bắc Thần đồng khí liên chi, Kim Bảo Huy là cậu của Dương Hạc Ảnh, luận bối phận cũng coi là bề trên của Chu Trí Thâm.
Mộ Thanh Yến thừa cơ xoay người, đi đến bàn Chu Trí Thâm, “Yến mỗ bất tài, xin hỏi hai vị tiền bối xưng hô thế nào?”
Thanh niên đẹp trai cười nói rực rỡ, làm người gặp sinh ra hảo cảm. Chu Trí Thâm không hề có ý đề phòng, tự giới thiệu, Đông Phương Hiểu cũng qua loa theo, “Trung Châu Đông Phương Hiểu.”
Mộ Thanh Yến lập tức ra vẻ kính đã lâu kính đã lâu, Thái Chiêu không nhìn nổi cái vẻ dối trá khách sáo của hắn, nhỏ giọng: “Anh căn bản chưa từng nghe qua tên hai vị tiền bối, nói chuyện chẳng hề thành khẩn gì cả.”
Mộ Thanh Yến nghiêm mặt: “Dầu hai vị tiền bối làm việc khiêm tốn, song người có kiến thức nông cạn cũng từng nghe uy danh Bội Quỳnh sơn trang, ta nói câu kính đã lâu thì thế nào chứ, em cần gì đi phá góc tường.”
Thái Chiêu e sợ xụ khuôn mặt phấn mũm mĩm xuống: “Vậy em không nói nữa.” Thái độ đầy một vẻ cô bé nhỏ nhát gan hồn nhiên.
Người ngoài thì thôi, mấy tên tiểu nhị phục vụ xung quanh suýt trừng rớt mắt; đây là nữ sát tinh hôm qua vừa chém đứt tay người đó sao! Đến cùng là đêm qua bọn hắn nằm mơ hay là hôm nay lại gặp ác mộng thế?
Chu Trí Thâm dù u sầu đầy bụng, cũng không nhịn được cười.
Ông giương mắt tường tận xem xét Thái Chiêu: “Vị tiểu cô nương này nhìn quen mặt lắm.”
Thái Chiêu thầm căng thẳng, Mộ Thanh Yến thản nhiên nói: “Cha thường hay bảo em gái có khuôn mặt trăm họ, gặp ai cũng giống.” Thái Chiêu thầm mắng, hận không thể nhéo hông hắn phát.
Đông Phương Hiểu lại nghĩ kẻ làm anh này không phải cha chết mẹ tái giá sao, làm sao cha hắn lại gặp được cha của em gái khác cha, sau đó ngẫm lại, có lẽ tình cảm giữa cha kế với con trai người ta tốt, cha con hợp nhau cũng không lạ.
Cuối cùng Chu Trí Thâm không nghĩ ra Thái Chiêu giống ai, bèn nói: “Hai anh em cháu đã không quen giao thiệp giang hồ, đến vùng núi tuyết hoang này làm gì? Giang hồ lòng người hiểm ác không nói, Đại tuyết sơn này cũng không phải chỗ chơi, trên núi có rất nhiều mãnh thú hồng hoang ăn thịt người, còn, còn…” Bỗng trong mắt ông ngấn lệ, không nói được nữa.
Thái Chiêu kinh ngạc: “Tiền bối sao thế ạ.”
Đông Phương Hiểu thở dài: “Chu huynh chỉ có một đứa con trai yêu quý, hai năm trước bắt đầu xông pha giang hồ. Hè thu năm ngoái không biết sao lại đến Đại tuyết sơn này, lúc được tùy tùng mang về chỉ còn nửa bên người, không biết đã gặp phải hung thú gì.”
Thái Chiêu cực kỳ khổ sở, mãi lâu mới nói: “Đã thế, Chu tiền bối tới Đại tuyết sơn lẽ nào không phải càng thêm thương tâm.”
Mặc dù Chu Trí Thâm cũng biết tên tuổi lai lịch hai anh em này có lẽ đều là giả, song ông nhìn ra cô bé này quan tâm thuần nhiên chân thành, cũng không ra sức giả vờ, không khỏi thở dài: “Nghịch tử học nghệ không tinh, đường đột vào hiểm cảnh, cuối cùng nạp mạng ở vùng núi tuyết này vốn không liên quan gì ai, nhưng ta…”
Giọng ông nghẹn ngào, “Ta vẫn muốn xem chỗ con mất mạng, nếu có thể tìm về nửa xác còn lại của nó thì tốt.”
Gió tuyết vô tình, chỉ có một tấm lòng cha hiền đáng thương, Thái Chiêu khó chịu trong lòng, không biết nên nói gì mới phải..
Đông Phương Hiểu cũng thở dài: “Chu huynh có tích tụ trong lòng, ta đi với anh ấy đến xem cũng phải, song hai anh em cháu vẫn nên dừng bước thì hơn.”
Thái Chiêu dĩ nhiên không thể nói lời ngu xuẩn như khảo nghiệm hôn phu gì đó với Chu Trí Thâm và Đông Phương Hiểu, trong chốc lát không tìm ra cớ, đành ngó Mộ Thanh Yến.
Mộ Thanh Yến gọn gàng dứt khoát: “Hai anh em cháu có khó khăn khó nói, không thể không lên núi.”
Mọi người đều nói đến nước này, Chu Trí Thâm Đông Phương Hiểu cũng không tiện khuyên.
“Vừa nãy trên lầu cháu có nghe đôi câu, hình như người đang ngồi đây đều định lên núi sau giờ Ngọ. Thế nhưng huynh muội chúng cháu đi dọc đường nghe người ta đều nói núi tuyết hung hiểm, ít ai lui tới, sao lúc này ngoài hai vị tiền bối và anh em chúng cháu còn nhiều người muốn lên núi thế ạ?” Mộ Thanh Yến thỉnh giáo bằng vẻ đầy khiêm tốn.
Đông Phương Hiểu ngập ngừng: “Thật ra ta cũng không rõ lắm, giờ không phải hè không phải thu, sao lại nhiều người muốn lên núi thế?”
Mộ Thanh Yến cố ý dời mắt về phía đạo tặc độc hành và một chủ hai tớ kia, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Chu Trí Thâm bắt gặp, nói thẳng: “Ta cũng không nhìn ra lai lịch ba người kia, nhưng cái tên gầy lấm la lấm lét ấy là Lam Điền Ngọc, là đạo tặc nổi tiếng giang hồ. Nếu không phải vì dấu tích làm ác của gã không rõ, sáu phái Bắc Thần nào để gã yên đến hôm nay. Song tóm lại cũng là kẻ gian, anh em cháu để ý chút cũng tốt.”
Có lẽ nghe thấy người bàn tán mình, Lam Điền Ngọc quay đầu ngó qua, nhe răng vàng đầy miệng cười cười.
Lúc này cuối cùng Thiên Tuyết Thâm cũng rời giường, ngáp luôn mồm bước xuống cầu thang, một bộ xương mềm đến độ không thẳng lên nổi. Hắn uể oải đi đến cạnh hai người Mộ Thái, Thái Chiêu liếc, “Ồ, cuối cùng ngài cũng dậy rồi à?”
Thiên Tuyết Thâm không hề có vẻ gì là xấu hổ: “Nếu ta không đói cào tim cào phổi còn chả thèm dậy đâu.” Y nhìn thấy Chu Trí Thâm và Đông Phương Hiểu đầy phong độ lão làng võ lâm, liền vội vàng khom người hành lễ.
Sau khi báo rõ tên tuổi thân phận, Đông Phương Hiểu nheo mắt, hỏi lại: “Vạn công tử là hôn phu của… Phong cô nương?”
Thật ra ông không tin Thái Chiêu và Mộ Thanh Yến là anh em, sớm thầm đoán hai người họ là yêu lữ trẻ tuổi bỏ trốn, kết quả bỗng nhảy ra một đứa tiểu bạch kiểm nhìn từ trên xuống dưới không xứng đến cả một ngón tay với cô bé, vậy mà còn là vị hôn phu chính quy!
Vụ này, vụ này nên bàn thế nào?
Thái Chiêu nhìn ra vẻ ngạc nhiên của hai vị tiền bối, đành ha ha cười lớn.
Mộ Thanh Yến ngoài cười nhưng trong không cười: “Hai vị tiền bối thứ lỗi, em gái nhà cháu từ nhỏ mắt có bệnh, đến nay chưa lành.”
Mắt ngươi mới bệnh ấy, cả nhà các ngươi mắt đều có bệnh! Thái Chiêu âm thầm căm giận.
Ba người không tiện ngồi ở bàn người ta nữa, mới chọn một bàn góc khuất xa nhất ngồi xuống, thuận tiện nói chuyện. Thiên Tuyết Thâm vô cùng sốt sắng gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, màn thầu bánh hấp gà quay vịt nướng ngon cứ chọn bưng cả lên.
Y vừa lau đũa vừa thấp giọng, “Ta nghe nói con cháu Bội Quỳnh sơn trang ai nấy phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái bất phàm, sao nhìn dáng vẻ vị Chu tiền bối này hào sảng, không phải giả mạo chứ.”
“Ngươi biết cái gì, con độc nhất của người ta vừa chết! Sau này con một của ngươi chết xem ngươi còn tiêu hay không còn tiêu sái!” Thái Chiêu hung hăng trừng hắn.
Thiên Tuyết Thâm bỗng cảm nhận được Mộ Thanh Yến không vui, chua xót nói, “Không thể vì hôn phu cô là Chu Thiếu trang chủ mà cô lại che chở cho toàn bộ người Chu gia nha. Con cháu Bội Quỳnh sơn trang đông đảo, khó tránh vàng thau lẫn lộn…”
“Phi phi phi, Thiên Diện môn các ngươi mới là vàng thau lẫn lộn, thế nên cuối cùng chết hết sạch, đừng lôi kéo Bội Quỳnh sơn trang người ta theo!”
Thái Chiêu cầm đũa như đao, hung ác nói, “Chú Chu và cô của ta cùng nhau lớn lên, cô của ta còn không rõ ông ấy làm người thế nào à. Luận võ công, ở Bội Quỳnh sơn trang ngoài bác Chu là ông ấy, năm đó bác Chu dẫn người đối kháng với vây cánh Nhiếp Hằng Thành, chú Chu phụ tá một bên, vào sinh ra tử đó. Luận nhân phẩm, vợ người ta ốm đau nhiều năm, chú ấy không rời không bỏ, dốc lòng chăm sóc còn không mạnh hơn trăm lần so với Thiên Diện môn ngưu quỷ xà thần các ngươi à!”
“Rồi rồi rồi, họ Chu đều là chính nhân quân tử được chưa!” Thiên Tuyết Thâm suýt thì bị nước bọt phun dính mặt, “Mộ công tử, cậu cũng trông chừng cổ đi. Đợi lát nữa vào sinh ra tử với cổ là chúng ta, còn cổ vẫn tập trung tâm tư hướng về họ Chu đó.”
Mộ Thanh Yến như không nghe thấy hai người họ cãi nhau, nghiêng đầu trầm tư, “Trái lại với Chu Trí Thâm đại hiệp ta không có gì để nói, con ông ấy hè thu năm ngoái bỏ mạng, không lâu sau mùa đông tuyết lớn ngập núi, cả người lẫn vật không cách nào lên núi. Bội Quỳnh sơn trang ở phương Nam, đến đây ít ra cũng mất hai tháng đi đường, lúc này ông ấy đến Đại tuyết sơn, coi như hợp lý.”
“Có điều hình như ông ấy và Kim Bảo Huy Tứ Kỳ môn không hợp nhau, có chuyện xưa gì bên trong chăng?”
Thái Chiêu suy tư: “Chuyện này mẹ ta có kể. Năm đó họ Kim ỷ là em vợ của Dương lão môn chủ, hễ tí lại bày ra cái mặt trưởng bối trước mặt băng bọn cô của ta. Lão lại thích nuôi chó dữ kền kền mãng xà độc các thứ, thường phát sinh chuyện tổn thương đến dân lành, sư phụ và đám người bác Chu đều rất không ưa lão í.”
“Thật ra nuôi thú cưng không phải chuyện xấu gì, song lão nuôi toàn thứ hung ác, nên quản thúc cho tốt, không thể thả mặc làm bị thương người vô tội. Sau đó có một lần, chó dữ của lão cắn chết mấy đứa bé, dưới cơn nóng giận cô cô đuổi tới Tứ Kỳ môn, giết sạch thú cưng lão, còn đánh gãy một tay một chân lão, sau đó lão không dám tiếp tục vênh váo nữa.”
Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Hại chết con trẻ nhà người ta, một tay một chân là xong sao?”
Thái Chiêu bất đắc dĩ: “Thật ra cô của ta muốn giết người đền mạng, song Dương lão môn chủ chết sống cản lại, vừa uy hiếp vừa khẩn cầu, sư phụ mới lôi cô của ta đi. Doãn lão tông chủ khuyên cô, sáu phái Bắc Thần đang đồng tâm hiệp lực chống lại Nhiếp Hằng Thành, bảo cô lấy đại cục làm trọng, không thể để nảy sinh hiềm khích giữa sáu phái.”
Mộ Thanh Yến hừ lạnh.
Thiên Tuyết Thâm gặm đùi gà, hàm hồ nói: “Nói vậy, vị Chu tiền bối này chẳng những rất tốt, võ công cũng giỏi, thế thì là chuyện tốt nha, chúng ta lên Đại tuyết sơn đang muốn người lợi hại hơn giúp đỡ. Đúng rồi, còn vị Đông Phương tiền bối kia thì sao, ông ấy lợi hại hông?”
Thái Chiêu cao hứng nói: “Đương nhiên lợi hại rồi, năm đó võ lâm chính đạo hạ Cách sát lệnh với không biết trưởng lão nào của Ma giáo, Đông Phương tiền bối lập đại công đó!”
Mộ Thanh Yến liếc xéo mắt dài: “Cô cũng không cần khách khí, người hạ lệnh Cách sát lệnh chính là cô của cô, không biết sao?”
Thái Chiêu giật nảy mình: “Thật à, cô không đề cập tới, bà chỉ nói người trong chính đạo truy tìm dấu vết để lại thế nào, trừ bỏ từng tay của trưởng lão làm tận chuyện ác đó thế nào, chặn giết môn nhân đệ tử của lão ta vô số kể, cuối cùng chặn tên trưởng lão xấu xa đó, đánh giết.” Hồi đó là những truyền kỳ cố sự cô được nghe sau những buổi cơm nước.
Mộ Thanh Yến vừa bực mình vừa buồn cười: “Đây chính là cô của cô ra lệnh giết, phải truy sát Thiên Cơ trưởng lão Đoạn Cửu Tu. Đông Phương Hiểu đương nhiên phải dốc hết toàn lực, vì kẻ làm trọng thương Vân Triện đạo nhân đồng thời đồ diệt Thanh Phong quán chính là vị Đoạn trưởng lão đó.”
Thiên Tuyết Thâm ra sức xé cặp chân vịt tiếp tục gặm, “Không ngờ Thái nữ hiệp ra tay quả quyết cương mãnh thế, trắng trợn giết chết một vị Thất tinh trưởng lão, Ma giáo chỉ đành trơ mắt nhìn.”
Mộ Thanh Yến: “Nếu là các trưởng lão khác, đương nhiên Thần giáo không thể chỉ đứng nhìn, nếu không cũng quá mất mặt. Song ấy lại là Đoạn trưởng lão, Nhiếp Hằng Thành hẳn sẽ khoanh tay đứng nhìn.”
“Vì sao chứ?” Thái Chiêu ngạc nhiên nói.
“Vì Đoạn Cửu Tu cũng là con nuôi của tằng tổ phụ ta.”
Thái Chiêu a lên, té ngửa.
Mộ Thanh Yến tiếp tục nói: “Đoạn Cửu Tu và Nhiếp Hằng Thành đều là con nuôi của tằng tổ phụ ta, nhưng Nhiếp Hằng Thành vượt qua ông ấy khắp mọi mặt, cuối cùng tằng tổ phụ cũng chọn Nhiếp Hằng Thành làm Nhiếp dẫn Pháp Vương, còn Đoạn Cửu Tu chỉ chìm thành một trong Thất tinh trưởng lão. Lão ta nào chịu cam tâm, mấy mươi năm không ngừng đối nghịch với Nhiếp Hằng Thành, còn thu môn đồ khắp nơi tự lập phe phái, để một ngày kia lấy lại danh dự từ tay Nhiếp Hằng Thành.”
“Nhiếp Hằng Thành bản thân còn bị giáo quy ‘không thể tự giết lẫn nhau’ cản trở, nhịn Đoạn Cửu Tu mấy chục năm. Sau đó biết Thái nữ hiệp hạ cách sát lệnh, Nhiếp Hằng Thành không thảnh thơi vui vẻ là bao đâu, “
“Chẳng qua Đoàn lão nhi cũng buồn nôn vô cùng, chỉ vì Thanh Phong quán chủ cười lão một câu ‘Vạn năm lão nhị’, liền quyết chí thề diệt môn phái người. Tốt thôi, thần giáo muốn diệt môn phái người ta cũng đâu phải hiếm lạ, với cả lão ta có giơ đuốc xách gậy giết tới, cũng không phải giết không nổi. Nhưng không, lão ta phải chờ Thanh Phong quán nhận lệnh Doãn Đại tiến đánh U Minh hoàng đạo nguyên khí tổn thương nặng nề rồi mới đêm tối ra tay, hạ thuốc mê xong mới máu tanh tàn sát.”
“Giết người phóng hỏa không tính, còn lăng nhục mấy đạo cô đến chết, thi thể lột sạch treo trên cây ngoài đạo quán, đến cả mấy tiểu đạo đồng chưa đến mười tuổi cũng luyện thành người khô, chuyện phá bĩnh này, mất hết mặt Thần giáo. Xong việc còn dương dương tự sướng, thấy mình anh hùng cao minh vô cùng. Hừ, chết đáng đời!” Mộ Thanh Yến rất khinh thường.
Thiên Tuyết Thâm không kiềm được nhỏ giọng nói: “Xưa nay ta nghe nói Giáo chúng các ngươi lạm sát kẻ vô tội không từ thủ đoạn, Đoàn trưởng lão… không tính là khác người nhỉ?”
Mộ Thanh Yến lạnh lùng liếc xéo y: “Ngươi cho Thần giáo là cái gì, tiểu tặc hạ lưu à!”
Thiên Tuyết Thâm không dám nói tiếp.
Thái Chiêu nghe đến kinh tâm động phách, “Thì ra là thế, thảo nào cô của ta nổi giận phải hạ Cách sát lệnh… Ta nói này, tằng tổ phụ của ngươi chọn con nuôi đều có mắt nha, Nhiếp Hằng Thành, Đoạn Cửu Tu, đều hạng người gì không à.”
Mộ Thanh Yến thế mà cũng chẳng giận mấy, thủng thẳng nói: “Tạm thôi. Trong biển người mênh mông, tằng tổ phụ quả thực có thể lựa ra hai kẻ ác độc xảo trá dã tâm bừng bừng nhất. Ngược lại, ánh mắt cũng không tệ, “
Thiên Tuyết Thâm cười rơi mất cổ vịt trong miệng: “Mộ công tử không sợ mà tự giễu, mới thật sự là thoải mái.”
Thái Chiêu lườm y: “Đợi chừng hắn không cho ngươi thuốc giải ấy, nhất định càng thoải mái!”
Thiên Tuyết Thâm lập tức sụp đổ.
Không chỉ có họ đang xì xầm kẻ khác, kẻ khác cũng đang xầm xì bọn họ.
Nhưng trong tất cả số người bốn bàn kể cả Chu Trí Thâm Đông Phương Hiểu, đều đoán không ra lai lịch hai người Mộ Thái, thậm chí ngay cả võ công Mộ Thanh Yến cũng chẳng nhìn ra được.
Cũng chẳng gì lạ, mười chín năm qua Mộ Thanh Yến, không phải ở trong Ma giáo thì là Thường gia bảo và Thanh Khuyết tông, căn bản chưa từng giao du giang hồ; Thái Chiêu thì mới chân trước bước ra Lạc Anh Cốc, chân sau đã lên núi Cửu Lãi, mà đêm cô phát thần uy xuống núi hiển nhiên còn chưa lan truyền.
Vậy nên đám người dầu thế nào cũng đoán không ra.
Thiên Tuyết Thâm vừa ăn khoẻ, vừa ngáp, hình tượng hèn mọn vô cùng.
Thái Chiêu nhíu mày: “Ngươi đừng vừa ăn vừa ngáp được không, như tên quỷ bị lao á.”
Thiên Tuyết Thâm đáp lại: “Hôm qua ồn ào cả đêm bảo ta ngủ thế nào được. Vừa nằm xuống, một nhóm người đến; vừa mơ màng, lại một nhóm đến; thật vất vả ngủ thiếp đi, lại một nhóm người rầm rầm nữa… Cứ thế không dứt, ta một đêm không ngủ đó!”
Đêm qua Thái Chiêu ngủ vô cùng ngon, không khỏi mềm lòng: “Nếu không lát nữa ngươi ngủ lại một chút đi? Đợi lúc lên đường ta gọi ngươi. Một đêm không ngủ đặc biệt dễ đói, hẳn đêm qua ngươi đã gọi tiểu nhị đưa ít thức ăn khuya nhỉ.”
Thiên Tuyết Thâm nhíu mặt: “Cô nghĩ ta không gọi à. Chưởng quỹ và bọn tiểu nhị vội chiêu đãi khách mới, nào lo cho ta. Uầy, ta không còn cách nào khác đành tự xuống bếp tìm thức ăn. Được lắm, không tìm được thức ăn, đổi lại vừa vặn gặp trò hay!”
Thái Chiêu vội hỏi trò hay gì.
Thiên Tuyết Thâm hạ giọng: “Cái người phụ nữ vàng vọt ốm o hôm qua kia cô còn nhớ chứ? Thì ra cô ta là vợ chưởng quỹ, đêm qua lúc ta xuống bếp tìm thức ăn, thì thấy cô ta với đầu bếp ôm nhau!”
“Thiệt hả?!” cơn bát quái của Thái Chiêu hừng hực dấy lên.
“Ta thấy thật á.” con mắt Thiên Tuyết Thâm tỏa sáng, “Bị đánh thức mười bảy mười tám lần, ta rất tỉnh táo.”
Thái Chiêu ăn cười, “Chồng già vợ trẻ, đáng đời mang nón xanh, ta thấy…”
“Không phải mười bảy mười tám lần.” Mộ Thanh Yến đột nhiên nói, “cửa khách điếm mở tổng cộng năm lần, hẳn là năm nhóm người.”
Hai tên Thái Thiên đồng loạt ngó hắn, như là đang trách móc hắn làm tuột hứng.
Mộ Thanh Yến dùng đũa gõ bàn một cái nói, “Chu tiền bối và Đông Phương tiền bối một nhóm, Kim Bảo Huy Tứ Kỳ Môn một nhóm, đạo tặc độc hành Lam Điền Ngọc một nhóm, còn một chủ hai tớ kia là một nhóm. Hiện giờ trong hành lang, ngoại trừ chúng ta, chỉ có bốn bàn, còn một nhóm nữa đâu?”
Lúc này, chỉ nghe tiếng bước chân trầm ổn có lực từ lầu hai truyền đến.
Đi lại thâm trầm, tiếng chân thì thầm, thoảng như giẫm trong lòng mọi người, theo cầu thang gỗ, chậm rãi xuống lầu.
“Vừa nhắc đã tới.” Ánh mắt Mộ Thanh Yến hơi lạnh.
Đây cũng là nhóm người thứ năm.
Toàn bộ ba người, đi đầu là một người đàn ông anh tuấn bốn mươi tuổi, y phục lộng lẫy, khí phái uy nghiêm, ánh mắt khi nhìn người lạnh như điện, khí tức lúc đi lại không thể nghe thấy, hẳn là một vị cao thủ tu vi nội liễm đỉnh cao.
Theo sau y là một lão bộc và một thị thiếp xinh đẹp.
Nam tử anh tuấn đi đến bàn chính giữa, sai tiểu nhị, “Đi tìm chưởng quỹ các ngươi tới đây.”
Tiểu nhị nhanh chóng đáp lời,
Lão bộc mặt mũi bình thường, giờ này đang bận lau mặt bàn.
Song thị thiếp kia lại là vưu vật trời sinh, xinh đẹp yêu kiều không nói, một cái nhăn mày một nụ cười đầy đa tình chậm rãi, ánh mắt như duỗi ra từng thanh từng thanh móc câu, cào ngứa lòng đám đàn ông.
Nàng phục vụ nam tử anh tuấn ngồi xuống bàn, tự xoa tay rót nước cho y.
Con ngươi Mộ Thanh Yến sâu lại, đang định bảo Thái Chiêu phát hiện của mình, vừa quay lại phát hiện con mắt Thiên Tuyết Thâm đăm đăm, đang ngây nhìn vị cơ thiếp xinh đẹp kia.
Mà mắt Thái Chiêu còn trực tiếp hơn y.
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, đang muốn kéo Thái Chiêu hoàn hồn, thì nghe từ phía sau bếp bỗng có tiếng la thê lương.
“Có ai không! Cứu mạng! Chưởng quỹ chết rồi!”
Trong một tràng chửi ầm, từ trên lầu một đôi nam nữ trẻ đẹp từ từ đi xuống. Nam cao lớn thẳng thớm, tuấn tú quý khí, nữ thon thả xinh đẹp, có vẻ không lớn gan, cứ rụt rè núp sau người nam.
Lão béo trắng bị mảnh chén vỡ rớt trúng đầu đang giậm chân, thấy hai người Mộ Thái liền mắng ngay lập tức: “Là tên Vương bát đản khốn kiếp ám toán bổn đại gia, đi ra nhận chết cho ta… Ê, là hai ngươi làm phải không, thật to gan, không muốn sống nữa à, ta…”
Mộ Thanh Yến nói: “Vị huynh đài này bớt giận, có chút chuyện không đáng chọc tức thân thể.”
Nói xong hắn vung tay áo dài, đám béo trắng chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh mẽ phật đến, mấy chục mảnh chén vỡ tán loạn trên đất trên bàn trên ghế rào rào bị nâng lên, xoẹt xoẹt xoẹt mấy tiếng rồi cùng cắm vào tường đất đối diện.
Thần uy cỡ đấy, công phu cỡ đấy, trong hành lang thoáng chốc yên ắng, mấy bàn còn lại đều nhìn sang.
Béo trắng dù ngang ngược, song không ngốc, nhìn ra được ai có thể gây ai thì không. Đã không thể gây, đành hết cách tươi cười chào đón.
Đôi nam nữ này tự xưng là anh em, anh là Yến Ninh, em gái là Phong Tiểu Hàm.
Người lanh mắt thật ra đã chú ý hai người họ từ cùng một khách phòng bước ra, dẫu có là anh em ruột cũng khó tránh không đủ kiêng kị. Còn anh em ruột sao lại không cùng họ nhỉ, lẽ nào mọi người chưa từng nghe cụm từ cùng mẹ khác cha. Thế nhưng sao anh em ruột lại tuyệt đối không giống nhau, là vì cả hai anh em đều giống cha, thiệt là dễ nói, ai nấy đều tỏ ra rất hợp lý.
Đến phiên Béo trắng tự giới thiệu, lão vốn định che giấu một hai, ai ngờ Mộ Thanh Yến há miệng: “Không biết các hạ là gì trong Tứ Kỳ môn?”
Béo trắng thấy lai lịch đã bị nói toạc, còn đang do dự phải chăng nên dùng tên giả, Chu Trí Thâm bên kia đã nói: “Vị này họ Kim, tên Bảo Huy, là cậu của Dương môn chủ Tứ Kỳ môn.”
Mộ Thanh Yến qua loa chắp tay: “Thì ra là Kim gia cữu phụ, thất kính thất kính.”
Kim Bảo Huy tức giận trong lòng, quay lại nói luôn: “Họ Chu kia, gia tộc ta tự ta báo, ai cần ngươi nhiều chuyện!”
Chu Trí Thâm đã có mấy phần chuếnh choáng, định đứng dậy đáp trả, lại bị Đông Phương Hiểu đè lại, luôn miệng: “Được rồi được rồi.” Sáu phái Bắc Thần đồng khí liên chi, Kim Bảo Huy là cậu của Dương Hạc Ảnh, luận bối phận cũng coi là bề trên của Chu Trí Thâm.
Mộ Thanh Yến thừa cơ xoay người, đi đến bàn Chu Trí Thâm, “Yến mỗ bất tài, xin hỏi hai vị tiền bối xưng hô thế nào?”
Thanh niên đẹp trai cười nói rực rỡ, làm người gặp sinh ra hảo cảm. Chu Trí Thâm không hề có ý đề phòng, tự giới thiệu, Đông Phương Hiểu cũng qua loa theo, “Trung Châu Đông Phương Hiểu.”
Mộ Thanh Yến lập tức ra vẻ kính đã lâu kính đã lâu, Thái Chiêu không nhìn nổi cái vẻ dối trá khách sáo của hắn, nhỏ giọng: “Anh căn bản chưa từng nghe qua tên hai vị tiền bối, nói chuyện chẳng hề thành khẩn gì cả.”
Mộ Thanh Yến nghiêm mặt: “Dầu hai vị tiền bối làm việc khiêm tốn, song người có kiến thức nông cạn cũng từng nghe uy danh Bội Quỳnh sơn trang, ta nói câu kính đã lâu thì thế nào chứ, em cần gì đi phá góc tường.”
Thái Chiêu e sợ xụ khuôn mặt phấn mũm mĩm xuống: “Vậy em không nói nữa.” Thái độ đầy một vẻ cô bé nhỏ nhát gan hồn nhiên.
Người ngoài thì thôi, mấy tên tiểu nhị phục vụ xung quanh suýt trừng rớt mắt; đây là nữ sát tinh hôm qua vừa chém đứt tay người đó sao! Đến cùng là đêm qua bọn hắn nằm mơ hay là hôm nay lại gặp ác mộng thế?
Chu Trí Thâm dù u sầu đầy bụng, cũng không nhịn được cười.
Ông giương mắt tường tận xem xét Thái Chiêu: “Vị tiểu cô nương này nhìn quen mặt lắm.”
Thái Chiêu thầm căng thẳng, Mộ Thanh Yến thản nhiên nói: “Cha thường hay bảo em gái có khuôn mặt trăm họ, gặp ai cũng giống.” Thái Chiêu thầm mắng, hận không thể nhéo hông hắn phát.
Đông Phương Hiểu lại nghĩ kẻ làm anh này không phải cha chết mẹ tái giá sao, làm sao cha hắn lại gặp được cha của em gái khác cha, sau đó ngẫm lại, có lẽ tình cảm giữa cha kế với con trai người ta tốt, cha con hợp nhau cũng không lạ.
Cuối cùng Chu Trí Thâm không nghĩ ra Thái Chiêu giống ai, bèn nói: “Hai anh em cháu đã không quen giao thiệp giang hồ, đến vùng núi tuyết hoang này làm gì? Giang hồ lòng người hiểm ác không nói, Đại tuyết sơn này cũng không phải chỗ chơi, trên núi có rất nhiều mãnh thú hồng hoang ăn thịt người, còn, còn…” Bỗng trong mắt ông ngấn lệ, không nói được nữa.
Thái Chiêu kinh ngạc: “Tiền bối sao thế ạ.”
Đông Phương Hiểu thở dài: “Chu huynh chỉ có một đứa con trai yêu quý, hai năm trước bắt đầu xông pha giang hồ. Hè thu năm ngoái không biết sao lại đến Đại tuyết sơn này, lúc được tùy tùng mang về chỉ còn nửa bên người, không biết đã gặp phải hung thú gì.”
Thái Chiêu cực kỳ khổ sở, mãi lâu mới nói: “Đã thế, Chu tiền bối tới Đại tuyết sơn lẽ nào không phải càng thêm thương tâm.”
Mặc dù Chu Trí Thâm cũng biết tên tuổi lai lịch hai anh em này có lẽ đều là giả, song ông nhìn ra cô bé này quan tâm thuần nhiên chân thành, cũng không ra sức giả vờ, không khỏi thở dài: “Nghịch tử học nghệ không tinh, đường đột vào hiểm cảnh, cuối cùng nạp mạng ở vùng núi tuyết này vốn không liên quan gì ai, nhưng ta…”
Giọng ông nghẹn ngào, “Ta vẫn muốn xem chỗ con mất mạng, nếu có thể tìm về nửa xác còn lại của nó thì tốt.”
Gió tuyết vô tình, chỉ có một tấm lòng cha hiền đáng thương, Thái Chiêu khó chịu trong lòng, không biết nên nói gì mới phải..
Đông Phương Hiểu cũng thở dài: “Chu huynh có tích tụ trong lòng, ta đi với anh ấy đến xem cũng phải, song hai anh em cháu vẫn nên dừng bước thì hơn.”
Thái Chiêu dĩ nhiên không thể nói lời ngu xuẩn như khảo nghiệm hôn phu gì đó với Chu Trí Thâm và Đông Phương Hiểu, trong chốc lát không tìm ra cớ, đành ngó Mộ Thanh Yến.
Mộ Thanh Yến gọn gàng dứt khoát: “Hai anh em cháu có khó khăn khó nói, không thể không lên núi.”
Mọi người đều nói đến nước này, Chu Trí Thâm Đông Phương Hiểu cũng không tiện khuyên.
“Vừa nãy trên lầu cháu có nghe đôi câu, hình như người đang ngồi đây đều định lên núi sau giờ Ngọ. Thế nhưng huynh muội chúng cháu đi dọc đường nghe người ta đều nói núi tuyết hung hiểm, ít ai lui tới, sao lúc này ngoài hai vị tiền bối và anh em chúng cháu còn nhiều người muốn lên núi thế ạ?” Mộ Thanh Yến thỉnh giáo bằng vẻ đầy khiêm tốn.
Đông Phương Hiểu ngập ngừng: “Thật ra ta cũng không rõ lắm, giờ không phải hè không phải thu, sao lại nhiều người muốn lên núi thế?”
Mộ Thanh Yến cố ý dời mắt về phía đạo tặc độc hành và một chủ hai tớ kia, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Chu Trí Thâm bắt gặp, nói thẳng: “Ta cũng không nhìn ra lai lịch ba người kia, nhưng cái tên gầy lấm la lấm lét ấy là Lam Điền Ngọc, là đạo tặc nổi tiếng giang hồ. Nếu không phải vì dấu tích làm ác của gã không rõ, sáu phái Bắc Thần nào để gã yên đến hôm nay. Song tóm lại cũng là kẻ gian, anh em cháu để ý chút cũng tốt.”
Có lẽ nghe thấy người bàn tán mình, Lam Điền Ngọc quay đầu ngó qua, nhe răng vàng đầy miệng cười cười.
Lúc này cuối cùng Thiên Tuyết Thâm cũng rời giường, ngáp luôn mồm bước xuống cầu thang, một bộ xương mềm đến độ không thẳng lên nổi. Hắn uể oải đi đến cạnh hai người Mộ Thái, Thái Chiêu liếc, “Ồ, cuối cùng ngài cũng dậy rồi à?”
Thiên Tuyết Thâm không hề có vẻ gì là xấu hổ: “Nếu ta không đói cào tim cào phổi còn chả thèm dậy đâu.” Y nhìn thấy Chu Trí Thâm và Đông Phương Hiểu đầy phong độ lão làng võ lâm, liền vội vàng khom người hành lễ.
Sau khi báo rõ tên tuổi thân phận, Đông Phương Hiểu nheo mắt, hỏi lại: “Vạn công tử là hôn phu của… Phong cô nương?”
Thật ra ông không tin Thái Chiêu và Mộ Thanh Yến là anh em, sớm thầm đoán hai người họ là yêu lữ trẻ tuổi bỏ trốn, kết quả bỗng nhảy ra một đứa tiểu bạch kiểm nhìn từ trên xuống dưới không xứng đến cả một ngón tay với cô bé, vậy mà còn là vị hôn phu chính quy!
Vụ này, vụ này nên bàn thế nào?
Thái Chiêu nhìn ra vẻ ngạc nhiên của hai vị tiền bối, đành ha ha cười lớn.
Mộ Thanh Yến ngoài cười nhưng trong không cười: “Hai vị tiền bối thứ lỗi, em gái nhà cháu từ nhỏ mắt có bệnh, đến nay chưa lành.”
Mắt ngươi mới bệnh ấy, cả nhà các ngươi mắt đều có bệnh! Thái Chiêu âm thầm căm giận.
Ba người không tiện ngồi ở bàn người ta nữa, mới chọn một bàn góc khuất xa nhất ngồi xuống, thuận tiện nói chuyện. Thiên Tuyết Thâm vô cùng sốt sắng gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, màn thầu bánh hấp gà quay vịt nướng ngon cứ chọn bưng cả lên.
Y vừa lau đũa vừa thấp giọng, “Ta nghe nói con cháu Bội Quỳnh sơn trang ai nấy phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái bất phàm, sao nhìn dáng vẻ vị Chu tiền bối này hào sảng, không phải giả mạo chứ.”
“Ngươi biết cái gì, con độc nhất của người ta vừa chết! Sau này con một của ngươi chết xem ngươi còn tiêu hay không còn tiêu sái!” Thái Chiêu hung hăng trừng hắn.
Thiên Tuyết Thâm bỗng cảm nhận được Mộ Thanh Yến không vui, chua xót nói, “Không thể vì hôn phu cô là Chu Thiếu trang chủ mà cô lại che chở cho toàn bộ người Chu gia nha. Con cháu Bội Quỳnh sơn trang đông đảo, khó tránh vàng thau lẫn lộn…”
“Phi phi phi, Thiên Diện môn các ngươi mới là vàng thau lẫn lộn, thế nên cuối cùng chết hết sạch, đừng lôi kéo Bội Quỳnh sơn trang người ta theo!”
Thái Chiêu cầm đũa như đao, hung ác nói, “Chú Chu và cô của ta cùng nhau lớn lên, cô của ta còn không rõ ông ấy làm người thế nào à. Luận võ công, ở Bội Quỳnh sơn trang ngoài bác Chu là ông ấy, năm đó bác Chu dẫn người đối kháng với vây cánh Nhiếp Hằng Thành, chú Chu phụ tá một bên, vào sinh ra tử đó. Luận nhân phẩm, vợ người ta ốm đau nhiều năm, chú ấy không rời không bỏ, dốc lòng chăm sóc còn không mạnh hơn trăm lần so với Thiên Diện môn ngưu quỷ xà thần các ngươi à!”
“Rồi rồi rồi, họ Chu đều là chính nhân quân tử được chưa!” Thiên Tuyết Thâm suýt thì bị nước bọt phun dính mặt, “Mộ công tử, cậu cũng trông chừng cổ đi. Đợi lát nữa vào sinh ra tử với cổ là chúng ta, còn cổ vẫn tập trung tâm tư hướng về họ Chu đó.”
Mộ Thanh Yến như không nghe thấy hai người họ cãi nhau, nghiêng đầu trầm tư, “Trái lại với Chu Trí Thâm đại hiệp ta không có gì để nói, con ông ấy hè thu năm ngoái bỏ mạng, không lâu sau mùa đông tuyết lớn ngập núi, cả người lẫn vật không cách nào lên núi. Bội Quỳnh sơn trang ở phương Nam, đến đây ít ra cũng mất hai tháng đi đường, lúc này ông ấy đến Đại tuyết sơn, coi như hợp lý.”
“Có điều hình như ông ấy và Kim Bảo Huy Tứ Kỳ môn không hợp nhau, có chuyện xưa gì bên trong chăng?”
Thái Chiêu suy tư: “Chuyện này mẹ ta có kể. Năm đó họ Kim ỷ là em vợ của Dương lão môn chủ, hễ tí lại bày ra cái mặt trưởng bối trước mặt băng bọn cô của ta. Lão lại thích nuôi chó dữ kền kền mãng xà độc các thứ, thường phát sinh chuyện tổn thương đến dân lành, sư phụ và đám người bác Chu đều rất không ưa lão í.”
“Thật ra nuôi thú cưng không phải chuyện xấu gì, song lão nuôi toàn thứ hung ác, nên quản thúc cho tốt, không thể thả mặc làm bị thương người vô tội. Sau đó có một lần, chó dữ của lão cắn chết mấy đứa bé, dưới cơn nóng giận cô cô đuổi tới Tứ Kỳ môn, giết sạch thú cưng lão, còn đánh gãy một tay một chân lão, sau đó lão không dám tiếp tục vênh váo nữa.”
Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Hại chết con trẻ nhà người ta, một tay một chân là xong sao?”
Thái Chiêu bất đắc dĩ: “Thật ra cô của ta muốn giết người đền mạng, song Dương lão môn chủ chết sống cản lại, vừa uy hiếp vừa khẩn cầu, sư phụ mới lôi cô của ta đi. Doãn lão tông chủ khuyên cô, sáu phái Bắc Thần đang đồng tâm hiệp lực chống lại Nhiếp Hằng Thành, bảo cô lấy đại cục làm trọng, không thể để nảy sinh hiềm khích giữa sáu phái.”
Mộ Thanh Yến hừ lạnh.
Thiên Tuyết Thâm gặm đùi gà, hàm hồ nói: “Nói vậy, vị Chu tiền bối này chẳng những rất tốt, võ công cũng giỏi, thế thì là chuyện tốt nha, chúng ta lên Đại tuyết sơn đang muốn người lợi hại hơn giúp đỡ. Đúng rồi, còn vị Đông Phương tiền bối kia thì sao, ông ấy lợi hại hông?”
Thái Chiêu cao hứng nói: “Đương nhiên lợi hại rồi, năm đó võ lâm chính đạo hạ Cách sát lệnh với không biết trưởng lão nào của Ma giáo, Đông Phương tiền bối lập đại công đó!”
Mộ Thanh Yến liếc xéo mắt dài: “Cô cũng không cần khách khí, người hạ lệnh Cách sát lệnh chính là cô của cô, không biết sao?”
Thái Chiêu giật nảy mình: “Thật à, cô không đề cập tới, bà chỉ nói người trong chính đạo truy tìm dấu vết để lại thế nào, trừ bỏ từng tay của trưởng lão làm tận chuyện ác đó thế nào, chặn giết môn nhân đệ tử của lão ta vô số kể, cuối cùng chặn tên trưởng lão xấu xa đó, đánh giết.” Hồi đó là những truyền kỳ cố sự cô được nghe sau những buổi cơm nước.
Mộ Thanh Yến vừa bực mình vừa buồn cười: “Đây chính là cô của cô ra lệnh giết, phải truy sát Thiên Cơ trưởng lão Đoạn Cửu Tu. Đông Phương Hiểu đương nhiên phải dốc hết toàn lực, vì kẻ làm trọng thương Vân Triện đạo nhân đồng thời đồ diệt Thanh Phong quán chính là vị Đoạn trưởng lão đó.”
Thiên Tuyết Thâm ra sức xé cặp chân vịt tiếp tục gặm, “Không ngờ Thái nữ hiệp ra tay quả quyết cương mãnh thế, trắng trợn giết chết một vị Thất tinh trưởng lão, Ma giáo chỉ đành trơ mắt nhìn.”
Mộ Thanh Yến: “Nếu là các trưởng lão khác, đương nhiên Thần giáo không thể chỉ đứng nhìn, nếu không cũng quá mất mặt. Song ấy lại là Đoạn trưởng lão, Nhiếp Hằng Thành hẳn sẽ khoanh tay đứng nhìn.”
“Vì sao chứ?” Thái Chiêu ngạc nhiên nói.
“Vì Đoạn Cửu Tu cũng là con nuôi của tằng tổ phụ ta.”
Thái Chiêu a lên, té ngửa.
Mộ Thanh Yến tiếp tục nói: “Đoạn Cửu Tu và Nhiếp Hằng Thành đều là con nuôi của tằng tổ phụ ta, nhưng Nhiếp Hằng Thành vượt qua ông ấy khắp mọi mặt, cuối cùng tằng tổ phụ cũng chọn Nhiếp Hằng Thành làm Nhiếp dẫn Pháp Vương, còn Đoạn Cửu Tu chỉ chìm thành một trong Thất tinh trưởng lão. Lão ta nào chịu cam tâm, mấy mươi năm không ngừng đối nghịch với Nhiếp Hằng Thành, còn thu môn đồ khắp nơi tự lập phe phái, để một ngày kia lấy lại danh dự từ tay Nhiếp Hằng Thành.”
“Nhiếp Hằng Thành bản thân còn bị giáo quy ‘không thể tự giết lẫn nhau’ cản trở, nhịn Đoạn Cửu Tu mấy chục năm. Sau đó biết Thái nữ hiệp hạ cách sát lệnh, Nhiếp Hằng Thành không thảnh thơi vui vẻ là bao đâu, “
“Chẳng qua Đoàn lão nhi cũng buồn nôn vô cùng, chỉ vì Thanh Phong quán chủ cười lão một câu ‘Vạn năm lão nhị’, liền quyết chí thề diệt môn phái người. Tốt thôi, thần giáo muốn diệt môn phái người ta cũng đâu phải hiếm lạ, với cả lão ta có giơ đuốc xách gậy giết tới, cũng không phải giết không nổi. Nhưng không, lão ta phải chờ Thanh Phong quán nhận lệnh Doãn Đại tiến đánh U Minh hoàng đạo nguyên khí tổn thương nặng nề rồi mới đêm tối ra tay, hạ thuốc mê xong mới máu tanh tàn sát.”
“Giết người phóng hỏa không tính, còn lăng nhục mấy đạo cô đến chết, thi thể lột sạch treo trên cây ngoài đạo quán, đến cả mấy tiểu đạo đồng chưa đến mười tuổi cũng luyện thành người khô, chuyện phá bĩnh này, mất hết mặt Thần giáo. Xong việc còn dương dương tự sướng, thấy mình anh hùng cao minh vô cùng. Hừ, chết đáng đời!” Mộ Thanh Yến rất khinh thường.
Thiên Tuyết Thâm không kiềm được nhỏ giọng nói: “Xưa nay ta nghe nói Giáo chúng các ngươi lạm sát kẻ vô tội không từ thủ đoạn, Đoàn trưởng lão… không tính là khác người nhỉ?”
Mộ Thanh Yến lạnh lùng liếc xéo y: “Ngươi cho Thần giáo là cái gì, tiểu tặc hạ lưu à!”
Thiên Tuyết Thâm không dám nói tiếp.
Thái Chiêu nghe đến kinh tâm động phách, “Thì ra là thế, thảo nào cô của ta nổi giận phải hạ Cách sát lệnh… Ta nói này, tằng tổ phụ của ngươi chọn con nuôi đều có mắt nha, Nhiếp Hằng Thành, Đoạn Cửu Tu, đều hạng người gì không à.”
Mộ Thanh Yến thế mà cũng chẳng giận mấy, thủng thẳng nói: “Tạm thôi. Trong biển người mênh mông, tằng tổ phụ quả thực có thể lựa ra hai kẻ ác độc xảo trá dã tâm bừng bừng nhất. Ngược lại, ánh mắt cũng không tệ, “
Thiên Tuyết Thâm cười rơi mất cổ vịt trong miệng: “Mộ công tử không sợ mà tự giễu, mới thật sự là thoải mái.”
Thái Chiêu lườm y: “Đợi chừng hắn không cho ngươi thuốc giải ấy, nhất định càng thoải mái!”
Thiên Tuyết Thâm lập tức sụp đổ.
Không chỉ có họ đang xì xầm kẻ khác, kẻ khác cũng đang xầm xì bọn họ.
Nhưng trong tất cả số người bốn bàn kể cả Chu Trí Thâm Đông Phương Hiểu, đều đoán không ra lai lịch hai người Mộ Thái, thậm chí ngay cả võ công Mộ Thanh Yến cũng chẳng nhìn ra được.
Cũng chẳng gì lạ, mười chín năm qua Mộ Thanh Yến, không phải ở trong Ma giáo thì là Thường gia bảo và Thanh Khuyết tông, căn bản chưa từng giao du giang hồ; Thái Chiêu thì mới chân trước bước ra Lạc Anh Cốc, chân sau đã lên núi Cửu Lãi, mà đêm cô phát thần uy xuống núi hiển nhiên còn chưa lan truyền.
Vậy nên đám người dầu thế nào cũng đoán không ra.
Thiên Tuyết Thâm vừa ăn khoẻ, vừa ngáp, hình tượng hèn mọn vô cùng.
Thái Chiêu nhíu mày: “Ngươi đừng vừa ăn vừa ngáp được không, như tên quỷ bị lao á.”
Thiên Tuyết Thâm đáp lại: “Hôm qua ồn ào cả đêm bảo ta ngủ thế nào được. Vừa nằm xuống, một nhóm người đến; vừa mơ màng, lại một nhóm đến; thật vất vả ngủ thiếp đi, lại một nhóm người rầm rầm nữa… Cứ thế không dứt, ta một đêm không ngủ đó!”
Đêm qua Thái Chiêu ngủ vô cùng ngon, không khỏi mềm lòng: “Nếu không lát nữa ngươi ngủ lại một chút đi? Đợi lúc lên đường ta gọi ngươi. Một đêm không ngủ đặc biệt dễ đói, hẳn đêm qua ngươi đã gọi tiểu nhị đưa ít thức ăn khuya nhỉ.”
Thiên Tuyết Thâm nhíu mặt: “Cô nghĩ ta không gọi à. Chưởng quỹ và bọn tiểu nhị vội chiêu đãi khách mới, nào lo cho ta. Uầy, ta không còn cách nào khác đành tự xuống bếp tìm thức ăn. Được lắm, không tìm được thức ăn, đổi lại vừa vặn gặp trò hay!”
Thái Chiêu vội hỏi trò hay gì.
Thiên Tuyết Thâm hạ giọng: “Cái người phụ nữ vàng vọt ốm o hôm qua kia cô còn nhớ chứ? Thì ra cô ta là vợ chưởng quỹ, đêm qua lúc ta xuống bếp tìm thức ăn, thì thấy cô ta với đầu bếp ôm nhau!”
“Thiệt hả?!” cơn bát quái của Thái Chiêu hừng hực dấy lên.
“Ta thấy thật á.” con mắt Thiên Tuyết Thâm tỏa sáng, “Bị đánh thức mười bảy mười tám lần, ta rất tỉnh táo.”
Thái Chiêu ăn cười, “Chồng già vợ trẻ, đáng đời mang nón xanh, ta thấy…”
“Không phải mười bảy mười tám lần.” Mộ Thanh Yến đột nhiên nói, “cửa khách điếm mở tổng cộng năm lần, hẳn là năm nhóm người.”
Hai tên Thái Thiên đồng loạt ngó hắn, như là đang trách móc hắn làm tuột hứng.
Mộ Thanh Yến dùng đũa gõ bàn một cái nói, “Chu tiền bối và Đông Phương tiền bối một nhóm, Kim Bảo Huy Tứ Kỳ Môn một nhóm, đạo tặc độc hành Lam Điền Ngọc một nhóm, còn một chủ hai tớ kia là một nhóm. Hiện giờ trong hành lang, ngoại trừ chúng ta, chỉ có bốn bàn, còn một nhóm nữa đâu?”
Lúc này, chỉ nghe tiếng bước chân trầm ổn có lực từ lầu hai truyền đến.
Đi lại thâm trầm, tiếng chân thì thầm, thoảng như giẫm trong lòng mọi người, theo cầu thang gỗ, chậm rãi xuống lầu.
“Vừa nhắc đã tới.” Ánh mắt Mộ Thanh Yến hơi lạnh.
Đây cũng là nhóm người thứ năm.
Toàn bộ ba người, đi đầu là một người đàn ông anh tuấn bốn mươi tuổi, y phục lộng lẫy, khí phái uy nghiêm, ánh mắt khi nhìn người lạnh như điện, khí tức lúc đi lại không thể nghe thấy, hẳn là một vị cao thủ tu vi nội liễm đỉnh cao.
Theo sau y là một lão bộc và một thị thiếp xinh đẹp.
Nam tử anh tuấn đi đến bàn chính giữa, sai tiểu nhị, “Đi tìm chưởng quỹ các ngươi tới đây.”
Tiểu nhị nhanh chóng đáp lời,
Lão bộc mặt mũi bình thường, giờ này đang bận lau mặt bàn.
Song thị thiếp kia lại là vưu vật trời sinh, xinh đẹp yêu kiều không nói, một cái nhăn mày một nụ cười đầy đa tình chậm rãi, ánh mắt như duỗi ra từng thanh từng thanh móc câu, cào ngứa lòng đám đàn ông.
Nàng phục vụ nam tử anh tuấn ngồi xuống bàn, tự xoa tay rót nước cho y.
Con ngươi Mộ Thanh Yến sâu lại, đang định bảo Thái Chiêu phát hiện của mình, vừa quay lại phát hiện con mắt Thiên Tuyết Thâm đăm đăm, đang ngây nhìn vị cơ thiếp xinh đẹp kia.
Mà mắt Thái Chiêu còn trực tiếp hơn y.
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, đang muốn kéo Thái Chiêu hoàn hồn, thì nghe từ phía sau bếp bỗng có tiếng la thê lương.
“Có ai không! Cứu mạng! Chưởng quỹ chết rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương