Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 76: Không Ít Chuyện Lôi Thôi





Hai lão già Tây, Bắc sứ vừa ra khỏi cửa thì thấy cái xác tên truyền tin đã nằm bên ngoài sân trước, một mũi tên bắn xuyên ngực chỉ nghe hắn rú lên một tiếng khẽ rồi tắc thở. Cả hai vội vàng chạy đến thấy hắn đã chết rồi, đưa mắt nhìn ra trước, hét lớn “Ai dám giết người của ta đó?”
Lão Bắc Sứ vừa nói dứt lời đã nghe tiếng gió rít ‘vù vù’, thất kinh phất tay lên phóng kình lực ra trước, vừa lúc một loạt tên bắn đến trúng phải kình lực lão phóng ra đều rơi rụng hết xuống đất, còn lại lão tây Sứ đưa tay gạt đi không mấy khó khăn. Lão giận dữ hét lớn “Bọn chó má nào đó!”
Lão vừa chửi rủa dứt câu đã thấy ánh đuốc cùng lúc hai phía Nam, Bắc thành sáng rực ùng ùng kéo đến, trên dưới khắp mái nhà bên kia đường cùng lúc hơn mấy trăm phục binh xuất hiện, tay giương cung. Một lúc thấy phía nam thành có tiếng vó ngựa dồn dập nhìn kỹ thì thấy một tên võ tướng đầu đội khăn gấm, quần áo thêu kim tuyến đỏ hẳn là một tên thiếu úy. Phía sau hắn còn có hơn chục kỵ binh đều mặc giáp phục, vừa chạy đến trước cửa khách quán thì ghì cương ngựa hý vang, quân binh một lúc đã kéo đến vây kín khắp ba mặt khách quán trùng trùng điệp điệp. Ánh đuốc sáng rực, binh khí loang loáng trong đến lạnh người như chuẩn bị xảy ra một trận chiến vậy. Một tên võ quan ra ngựa chạy đến gần tên thiếu úy nói “Tướng quân đúng là nơi này rồi, bên trong đều là lũ phản nghịch!” Nhìn kỹ hóa ra là tên tướng bị Chế Pháp đánh trọng thương ban nãy, hắn chạy về bẩm báo với người trấn giữ thành nói oang oang ở đây có kẻ phản nghịch nên mới xảy ra cảnh tượng trước mắt.
Tên võ tướng vốn là kẻ ngạo mạng, độc tài vừa thấy người của mình bị hành hung thì đã đùng đùng nổi giận không cần hỏi rõ đầu đuôi, đúng sai, thế nào đã kéo quân đến vây kín xung quanh khách quán. Hắn trỏ tay về phía hai lão già Lâm, Lều nói “Hai tên kia mau quy hàng, bản quan sẽ tha mạng cho, còn dám kháng lệnh thì hãy xem cái tên cứng đầu kia chết thế nào!”

Hai lão già Lâm, Lều nhìn xác chết của tên truyền tin giận bầm gan, nhưng ngọn ngành đầu đuôi thì chẳng hiểu ra làm sao, nên vẫn còn chưa động thủ, nghe xem đám cẩu bình này định làm gì tự dưng vô cớ lại kéo quân đến đây làm vậy! Thấy tên võ tướng ăn nói ngỗ ngáo hừ dài nói “Cái tên cẩu quan vô lại này muốn gây chuyện với hai lão già chúng ta à! To gan thật lắm”
Tên võ tướng từ xa nghe không rõ, dưới ánh đuốc chập chờn làm sao nhìn rõ hai lão chỉ trỏ mắng mỏ mình, chỉ nhếch miệng cười nói vọng lên “Hai tên điêu dân còn không quy hàng mau!”
Lão Bắc Sứ Lâm Ngạc nghiến răng nghiến lợi nhổ một bãi nước bọt, hùng hổ bước lên trước nói“Ta không cần biết bọn cẩu quan các ngươi muốn gì, ta quyết đánh cho các ngươi dập mong, sưng đít có muốn ỉa cũng không xong! Nhà ngươi nói mau sao lại giết người của lão gia ngươi?”
Tên võ tướng lúc này nhìn kỹ mới thấy rõ hai người chỉ là hai lão già còm nhom, bẩn thiểu thì cười ha hả nói “Hóa ra chỉ là hai lão già, các người dám ăn nói vô lễ với bản quan phải không!” Hắn hất tay hơn chục cung thủ phía sau chạy ra trước giương cung về phía hai lão già Lâm, Lều hai người nhìn nhau bật cười nói “Này này, bọn cẩu các ngươi tưởng thứ cứt đó có thể làm gì được bọn ta hay sao!”
“Cung thủ sẵn sàng!”
Hai lão già định thần vận kình lên chưởng lực thì nghe một tiếng hét phía sau “To gan!” Hai người quay lại nhìn nhận ra đó chính là Trần Hưng Lễ, chép chép môi nói “Cái tên tiểu tử nhà người làm gì đó, đang đến lúc hay, ngươi lại xía vào. Không sợ chết à!”
Trần Hưng Lễ khẽ cúi đầu nói “Vãn bối thấy chuyện bất bình thật khó mà ngồi yên được. Trong chức phận của vãn bối, vãn bối có thể ngăn chuyện này lại được.” Nói rồi bước lên phía trước.
Hai lão gia nhún vai đưa mắt nhìn nhau hừ dài một tiếng nói “Không phải là do ngươi gây chuyện với đám cẩu quan chúng mà lôi thôi đến bọn ta đó chứ!”
Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Không phải, vãn bối thậm chí đến đây sau hai lão tiền bối lý nào lại gây chuyện với chúng. Vãn bối sẽ ra nói chuyện phải quấy trước với chúng đây!” Nói rồi rảo bước thong dong về phía tên võ tướng. Đám quân binh thấy hắn bước đến thì giương cung lên. Tên võ tướng đưa mắt nhìn kỹ thấy Trần Hưng Lễ ăn mặc sang trọng, dáng vẻ nho nhã xem ra không phải là đám người giang hồ thì hạ tay xuống cho đám cung thủ đợi lệnh. Đến gần hắn còn nhìn rõ chiếc lệnh bài màu đồng đeo ở cổ tay Trần Hưng Lễ thò ra vẻ ngạc nhiên, há hốc miệng nhìn kỹ mới giật mình nhận ra đó là Lệnh phù Kỵ Tướng Quân khi Trần Hưng Lễ đứng trước đầu ngựa. Hắn vội vàng xuống ngựa quỳ bái kiến không dám liếc mắt nhìn một lần nữa “Hạ quan không nhận ra tướng quân, mong tướng quân xá tội cho!”
Trần Hưng Lễ phẩy quạt nói “Đứng lên đi!”

Đám quân binh đừng gần đó vội vàng chạy đến bái kiến. Trần Hưng Lễ ngạo nghể nói “Ta nghe trong thành tình hình khẩn cấp, cớ sao các ngươi lại rời bỏ hàng ngủ mà kéo đến đây. Không biết là có chuyện gì quan trọng hay không?”
Tên võ tướng gật đầu nói “Đúng là vậy, hạ quan nghe nói trong khách quán có kẻ phản loạn, theo lời hắn tả lại thì không khác mấy bọn mật thám người nước Chiêm! Vì vậy hạ quan đã cấp tốc cho người vây quanh khách quán để tróc nã, không ngờ bên trong còn có tướng quân. Hạ quan sẽ lập tức cho người rút hết quân lính mong tướng quân cho phép!”
Trần Hưng Lễ gật đầu vẻ lo lắng nói “Bên trong có mật thám nước Chiêm Thành hay sao!” Vốn Trần Hưng Lễ đến đây chỉ để gặp Lê Hiểu Bình nhưng nghe tên võ tướng nói vậy trong lòng động tâm nghĩ đến Chế Vân, nếu để họ gặp nhau đương nhiên sẽ hỏng chuyện. Tên võ quan bị Chế Pháp đáng gãy tay lúc này đừng đằng xa, thấy Trần Hưng Lễ mơ hồ nghĩ ngợi thì chạy đến nói “Thưa tướng quân rõ ràng bên trong là người của nước Chiêm Thành, hạ quan ở đây nhiều năm không thể lầm vào đâu đước. Hắn ta có võ công rất cao cường, chỉ với một cục xương gà mà đã làm hạ quan gãy hết bàn tay!” Hắn vừa nói vừa trỏ tay vào cánh tay băn bó của mình.
Trần Hưng Lễ ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói “Được rồi, các ngươi cứ đợi lệnh ta ở ngoài ta sẽ quay vào đó xem sao! Còn hai lão già kia các ngươi chớ có gây chuyện với họ.”
Hai lão già Lâm, Lều lúc này bước lại gần nghe câu cuối của hắn thì hả hê nói “Lý nào lại đơn giản như vậy! Đám cẩu quan các ngươi chẳng phải giết chết người của ta, các ngươi tính sao đây?”
Tên võ tướng nghe vậy vội vã nhếch môi cười nịnh nọt nói “Vãn bối có mắt không tròng mong hai lão tiền bối thứ cho!”
Lão Bắc Sứ mắng “Thứ con mẹ nhà ngươi! Giết người xong, phẩy đít xin lỗi là xong hay sao?”
Trần Hưng Lễ cười nói “Mong hai lão tiến bối bỏ quá cho, chỉ là chút hiểu nhầm không đáng có mà thôi! Trong thành lúc này rất lộn xộn, có nhiều kẻ gian trà trộn làm mật thám trong thành, nếu không đề phòng kỹ hẳn sẽ gây ra chuyện không nhỏ. Lúc đó không chỉ một hai người mất mạng, mà có thể mất cả thành trì vào tay giặc mất. Hai tiền bối có thể vì đại sự làm trọng không chấp nhặt chuyện nhỏ được hay chăng?”
Hai lão già nghe Trần Hưng Lễ ăn nói lưu loát, lọt tai thì đưa mắt nhìn nhau làu bàu nói “Bọn ta đâu phải hai lão già nhỏ mọn, được thôi! Tên tiểu tử ngươi nói chí lý lắm. Bọn ta không chấp nhặt nữa!”
Lão Tây Sứ gật gật đầu nói “Mau mau đi thôi không thì hỏng hết đại sự!”

Trần Hưng Lễ bái biệt hai người còn chưa kịp nói câu gì nữa thì hai cái bóng đã gia tăng cước bộ, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Lúc này hai tên võ tướng mới hoàn hồn thầm nghĩ “Hai lão già này thật lợi hại suýt chút nữa đắc tội đến thì cái mạng nhỏ của mình không còn nữa rồi!”
Trần Hưng Lễ ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi “Ngươi hãy tả xem; có đúng người đánh ngươi trọng thương, có vẻ mặt nám đen, râu mép dài, dáng dấp quý phái, tóc chớm bạc, đi cùng với một vị thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi và một người phụ nữ cùng một đứa bé!”
Tên võ quan nghe ra thì cười hí hửng gật đầu nói “Đúng rồi! Đúng rồi!”
Trần Hưng Lễ khẽ thở dài một tiếng nghĩ “Quả thực đúng dự đoán của mình, không biết họ đã gặp tên tiểu tử họ Lê kia hay chưa nữa?”
Hai tên võ tướng thấy Trần Hưng Lễ vẽ mặt lo lắng thì hỏi liền “Tướng quân! Tướng quân không sao cả chứ?”
Trần Hưng Lễ nghe hỏi lắc đầu không trả lời, định thần sải bước đi vào trong xem sao thì nghe tiếng gió rít vù vù, một bóng người phóng đến nhanh như chớp, hai chưởng đánh thẳng đến huyệt Đản Trung. Tuy trong đêm tối nhưng Trần Hưng Lễ cũng nhìn thấy cái bóng đó, động tâm lách người né tránh vừa lúc chưởng lực quét tới kình lực nóng rát cả mặt mày. Trần Hưng Lễ vung quạt ra trước thủ thế phía trước, cái bóng biến chiêu lộn trên không hai vòng, hai chưởng tập kích đánh tới trước mặt Trần Hưng Lễ, hắn hú dài một tiếng nhảy lui ra sau không dám đôi chưởng cản lại, phất quạt một cái chỉ nghe đánh ‘tách’ một tiếng hai phi tiêu xé gió phong ra. Bóng đen lách qua né tránh thủ pháp vô cùng mau lẹ, đồng thời chụp tới trước mặt Trần Hưng Lễ. Hắn giật mình vung quạt ra, cái bóng không hề sợ bên trong có phi tiêu phóng ra lần nữa mà vẫn một mực quyết chụp vào ngực, hắn lại nghe một mùi hôi nồng nặc thì dùng Thần Pháp Đằng Không nhảy lên né tránh, miệng hét lớn “Hóa ra là Chế Pháp các hạ!”
Quả nhiên đó chính là Chế Pháp, y nghe vậy bật cười hà hà nói “Hà hà chúng ta lại gặp nhau!” Y vừa nói dứt lời đã vung chưởng đánh tới. Trần Hưng Lễ vốn biết trong chưởng pháp của y hư hư thực thực tám phần dùng độc tán ám toán mình, nếu giao chưởng ắt sẽ nguy hiểm nên tung ngươi ra sau tránh né nghĩ “Nếu không dùng mưu trí khó lòng thắng y!”
Quả nhiên Chế Pháp vốn lần trước đã có ác ý với Trần Hưng Lễ muôn phần là muốn giết chết hắn, rõ ràng trong chưởng pháp đều có ý đoạt mạng. Chế Pháp nổi tiếng dùng Chủy Thủ nhưng y tính khí ngạo mạng hiếm lần dùng đến độc chiêu của mình, kể từ khi gia nhập phiệt trấn Âm Môn nếu không phải là trong tình thế bắt buộc. Tuy là vậy đọc chưởng của y cũng không phải là tầm thường. Trân Hưng Lễ tuy có thân pháp mau lẹ nhưng cũng toát mồ hôi lạnh để tránh né, thủy chung không giáp chưởng, chỉ lòng vòng tránh chưởng của Chế Pháp. Chế Pháp bề ngoài thong thả nhưng trong lòng cũng có cơ tâm, biết Trần Hưng Lễ là kẻ gian manh, thép phiến của hắn bên trong chứa rất nhiều ám khí nếu không cẩn thận khó bề tránh được. Tuy chiếm thế thượng phong nhưng cũng không dám bức bách quá, hai bên một đuổi, một tránh né mãi vẫn không phân thắng bại.


Chương trước Chương tiếp
Loading...