Giang Hồ Tứ Quái
Chương 39: Đại hiệp... khiêu chiến
Danh thiếp màu hồng.
Chữ viết thật khéo, xem như nắn nót từng nét một.
“Thiên Thủ Như Lai, Đại Tuý Khách, Quách Đại Lộ đại hiệp bái kiến”.
Tấm danh thiếp được trịnh trọng trao tận tay gã quản gia nhà Kim đại sư.
Chính tay của Quách Đại Lộ trao ra.
Tên quản gia là một người không lớn tuổi lắm, nhưng vẻ mặt hắn xem ra đã già khằn, mặt dầu hắn rất béo, rất hồng hào, cái nét già của hắn có bởi đôi mắt quá lanh, quá xảo của hắn.
Hắn cầm tấm danh tiếp xem qua, mắt hắn như híp lại :
- Vị Quách đại hiệp này bây giờ ở đâu?
Quách Đại Lộ chỉ vào ngực mình :
- Đây, ta chính là “Thiên Thủ Như Lai…
Tên quản gia ngẩn mặt lên nheo mắt :
- À… thì ra đây là Quách đại hiệp, thất kính, thất kính…
Quách Đại Lộ hất mặt lên, hắn cố làm ra vẻ… “đại hiệp” nhiều hơn chút nữa.
Tên quản gia cười hề hề :
- Quách đại hiệp đến đây có phải muốn kiếm lão gia tôi tỷ thí ám khí không nhỉ?
Quách Đại Lộ ngơ ngác :
- Sao ngươi lại biết?
Tên quản gia him híp mắt nói một cách tỉnh bơ :
- Mỗi một tháng đều có mấy vị “đại hiệp” đến đây, cho nên nếu tôi không biết được Quách đại hiệp đến đây để làm gì thì đó mới là chuyện lạ chứ?
Quách Đại Lộ nặng mặt :
- Nếu biết thì sao chưa chịu vào thông báo cho lão gia của ngươi biết?
Tên quản gia cố ý dòm Quách Đại Lộ từ trên xuống dưới :
- Hình như Quách đại hiệp hôm nay chưa uống rượu thì phải?
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- “Đại Túy Khách” đâu nhất định lúc nào cũng uống rượu say mềm?
Tên quản gia cười :
- Vậy thì tôi khuyên Quách đại hiệp hãy về đi, bởi vì nơi cửa này đã đến quá nhiều đại hiệp, riết rồi lão gia tôi nói chỉ cần nghe đến danh từ “đại hiệp” là phát nhức đầu, lão gia tôi nói chẳng thà tiếp những tên chết bầm chết dịch mà còn dễ chịu hơn là tiếp những ông “đại hiệp”.
Tấm danh thiếp trở lại tay Yến Thất.
Quách Đại Lộ mặt đỏ còn hơn gấc chín :
- Hay quá, ý kiến anh hay quá, hay đến mức tôi có thể độn thổ luôn, nội cái cười như mang guốc trong bụng thiên hạ của cái tên quản gia là tôi ê cả mặt mày!
Yến Thất chớp chớp mắt :
- Thế sao anh không tặng cho hắn mấy tát tay?
Quách Đại Lộ nói :
- Có tịch là nhúc nhích, mang cái xấu trong bụng chình ình đây mà còn nói chuyện đánh ai?
Yến Thất cười.
Tự nhiên cái cười của hắn dễ chịu hơn cái cười xoi mói của tên quản gia rất nhiều, vì thế cái tức của Quách Đại Lộ bỗng xẹp lép.
Hắn vừa cười vừa nói :
- Xem kỹ ra thì cái da mặt của anh cũng không dày mấy, còn thua bức tường kia nhiều quá.
Quách Đại Lộ thở dài ủ rũ :
- Vì thế cho nên bây giờ tôi chỉ muốn đi thôi, đi cho khuất chỗ này, đi càng nhanh chừng nào càng tốt chừng nấy.
Yến Thất kéo tay Quách Đại Lộ gắt nhỏ :
- Gấp cái gì dữ vậy? Tôi còn có phương pháp khác hay lắm.
Quách Đại Lộ nhảy dựng lên :
- Thôi thôi… anh có thể làm ơn cất kỹ dùm những cái phương pháp hay của anh cho tôi nhờ tý.
Yến Thất làm mặt trang nghiêm :
- Không, lần này hay thật mà.
Quách Đại Lộ bụm lỗ tai lại :
- Anh làm ơn đừng cho lọt vào lỗ tai tôi là tốt nhất…
Yến Thất nắm tay Quách Đại Lộ và cười :
- Để người ta nói cho mà, hay lắm, hay hơn phương pháp hồi nãy nhiều mà…
Quách Đại Lộ nói :
- Một ý kiến của anh vừa rồi tôi đã gần phải cắt cái mặt liệng đi, bây giờ thêm một phương pháp khác nữa chắc tôi chịu đời không thấu quá.
Yến Thất gặn lại :
- Anh nghĩ rằng đi làm cái chuyện này là mất mặt đi à?
Quách Đại Lộ thở dài ảo não…
Yến Thất nói :
- Tôi hỏi anh cái này nghe, lúc Đại Ngô Công tung ám khí định giết anh và khi anh bắt được anh có liệng trả lại hắn không?
Quách Đại Lộ trừng mắt :
- Anh bảo tôi điên à? Ném lại đặng cho hắn lấy đó hại chết mình à?
Yến Thất nói :
- Như thế là đúng rồi.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Đúng ở cái gì?
Yến Thất nói :
- Một con người đã dùng vàng chế ám khí, thì một khi hắn đã nổi hứng rồi thì không ai có thể cản hắn được cả, có phải thế không?
Quách Đại Lộ gật đầu :
- Đúng rồi.
Yến Thất hỏi :
- Hắn dùng ám khí để đánh mình, chỉ cần mình bắt được, đó là bản lĩnh của riêng mình, đúng như thế chứ?
Quách Đại Lộ gật đầu :
- Đúng.
Yến Thất gật gật :
- Một con người có thể kiếm tiền bằng vào bản lĩnh của mình và thi thố trước mặt mọi người thì nhất định không có gì gọi là mất mặt chứ?
Quách Đại Lộ gật gật đầu :
- Đúng.
Yến Thất hỏi :
- Nãy giờ được mấy điểm đúng rồi nhỉ?
Quách Đại Lộ nói :
- Ba.
Yến Thất hỏi :
- Thế thì bây giờ anh còn có gì để nói nữa không?
Quách Đại Lộ cười :
- Không.
Yến Thất hỏi :
-Thế anh còn có muốn nghe ý kiến của tôi nữa không?
Quách Đại Lộ thở ra :
- Muốn nghe đến chết thôi…
* * * * *
Đã biết không có tiền trả, thế mà vẫn phải đi tính sổ nợ.
Đúng là một việc làm muối mặt.
Quách Đại Lộ là một con người rất trọng thể diện, nhưng lại vẫn phải mang mặt đi làm cái chuyện xấu hổ như thế, tại vì hắn thương bằng hữu.
Bất luận người nào, trong đời nếu có thể kết giao được một người bằng hữu có thể vì mình mà đi làm một chuyện mất mặt thì nhất định công tình giao kết ấy không bỏ phí chút nào.
Quách Đại Lộ y theo kế sách của Yến Thất.
Lần này thì hắn tin, mặc dầu sau lần thất bại, hắn đã có hơi dè dặt, nhưng sau khi nghe Yến Thất rỉ tai, hắn nhất quyết tin rằng làm theo cách đó là thành công.
Hắn nghĩ nếu đổi lại là hắn, hắn là Kim đại sư thì có chết nhất định cũng phải ra mặt, chứ không khi nào chịu nổi cái cách của Yến Thất sắp bày.
Quách Đại Lộ có thể nói từ nhỏ đến giờ không hề mắng chửi ai, hắn cũng không biết chửi như thế nào, nhưng được cái là giọng hắn khá lớn.
Hắn đứng ngay giữa cổng nhà Kim đại sư mà chửi, hắn chửi mà Yến Thất ngồi tuốt ngoài đầu hẻm cũng nghe lồng lộng.
Ngoài đầu ngõ có cây bạch dương khá lớn, dưới tàng cây có bục đá, Yến Thất ngồi trên bục đá đó.
Hắn ngồi nghe Quách Đại Lộ chửi, hắn vừa tức cười mà cũng có vẻ khoái, hắn biết lần này thì thành công, vì thế hắn ngồi dán tai nghe, y như người ngồi nghe hát.
Bởi vì Quách Đại Lộ không phải chửi hắn mà là chửi lão Kim đại sư.
Quách Đại Lộ chửi :
- Họ Kim, ngươi là con người mà, tại sao ngươi lại cứ rụt đầu vào trong nhà y như là con rùa rút cổ thế? Mẹ nó, chẳng lẽ lỗ mũi của ngươi bị thiên hạ đánh bể rồi cho nên xấu hổ không dám chường mặt ra?
Yến Thất càng nghe càng khoái, vì những câu chửi ấy hắn đã dạy cho Quách Đại Lộ, hắn đã bảo Quách Đại Lộ cứ đứng ngay giữa cổng chửi riết là Kim đại sư nhất định phải ra.
Cái phương pháp đó gọi là “ma chiêu”.
Cổ nhân cũng đã có dùng rồi.
Khi một tên tướng thua trận hay vì lẽ gì cứ án binh bất động, người ta cho quân sĩ đến trước mặt thành cởi áo ra chửi, chửi riết làm cho tên tướng thủ thành nóng mặt phải ra binh…
Nghe nói hình như thời Tam Quốc, Gia Cát Khổng Minh đã làm cho Tào Tháo một trận như thế thì phải.
Quách Đại Lộ vốn không chịu làm chuyện đó, nhưng Yến Thất nói với hắn :
- Đây là một “chiến thuật” mà trước kia Gia Cát tiên sinh còn phải dùng, thế thì tại sao anh chê chứ?
À, nếu đã là một thứ “chiến thuật”, đã không phải là chuyện làm càn thì có thể được…
Mà đã là “chiến thuật” thì phải tận dụng, vì thế Quách Đại Lộ chẳng những chửi thả giàn mà còn ráng rống lên cho thật lớn.
“Chiến thuật” chứ bộ tuồng chơi sao?
Chỉ cần Kim đại sư nghe thấy thì nhất định ông ta có lỳ mấy cũng phải ló đầu ra.
Mà làm gì lại không nghe?
Ngồi tuốt ngoài đầu ngõ như Yến Thất mà còn nghe lồng lộng, huống hồ ở sát một bên?
* * * * *
Nhưng ở đời có nhiều chuyện lạ mà không ai đoán được.
Giọng ào ào của Quách Đại Lộ đi cả nửa ngày đường còn nghe thấy, thế nhưng Kim đại sư trong nhà vẫn cứ im lìm.
Sướng không? Chẳng lẽ lão điếc?
Người bị chửi không nóng mặt mà Quách Đại Lộ thì đã bắt thấy khó chịu dữ rồi.
Nhưng câu chửi của Yến Thất dạy cho hắn, hắn đã lặp đi lặp lại mỗi câu hơn mười bận rồi, chính tai hắn nghe cũng đã phát chán, vậy mà vẫn chưa kết quả.
Hắn định phải sáng tác một vài câu chửi nào có vẻ “tân kỳ” một chút may ra mới có hy vọng, nhưng hắn mới vừa “định” như thế chứ chưa nghĩ ra nổi thì cánh cửa mở ra.
Lại cũng cái tên quản gia trời đánh ló cái lỗ mũi hỉnh hỉnh, cái hỉnh hỉnh như “chửi cha” thiên hạ ấy, cái dáng điệu là Quách Đại Lộ vừa thấy đã nghe nóng ran cả mặt…, lần này hắn ra có kèm theo một cái ghế, ghế nệm bọc da cẩn thận.Hắn vẫn cười cười, hắn đặt chiếc ghế xuống và sửa đi sửa lại cho khỏi gập ghềnh, hắn làm việc y như rất sợ sự sơ xuất trước mặt một vị… thượng khách của chủ gia.
Quách Đại Lộ cau mặt :
- Ngươi làm cái lối gì thế chứ?
Tên quản gia cười hề hề :
- Đây là lão gia tôi bảo mang ra.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Nhưng hắn có nghe tiếng… chửi của ta không?
Tên quản gia lật đật đáp :
- Dạ nghe, nghe rất rõ từng tiếng một. Lão gia chúng tôi tuy niên kỷ cũng đã khá cao, nhưng sự thật thì còn thính tai lắm, khi nào gặp…
Quách Đại Lộ nhảy dựng :
- Nghe rồi… thôi à?
Tên quản gia đáp :
- Dạ đâu có thôi, chính vì nghe nên lão gia chúng tôi mới sai chúng tôi mang ghế ra đây, thứ ghế này êm lắm, da bọc là thứ da tốt nhất của dân du mục miền Bắc mà lão gia tôi đã…
Quách Đại Lộ ngắt ngang :
- Sai mang ghế ra làm chi?
Tên quản gia cung kính :
- Dạ lão gia của chúng tôi sợ Quách đại hiệp mỏi chân nên sang mang ghế này ra cho Quách đại hiệp ngồi…, lão gia chúng tôi còn căn dặn, nếu khi nào thấy khô cổ, xin Quách đại hiệp cứ gọi, chúng tôi sẽ mang rượu ra cho Quách đại hiệp giải khát…
Hắn cười hề hề và nói tiếp :
- Những “đại hiệp” đến đây tuy đông lắm, nhưng thật ra thì chưa có người nào… chửi hay như Quách đại hiệp bữa nay, vì thế lão gia chúng tôi bảo chuyển lời thưa với Quách đại hiệp là nếu có thể xin Quách đại hiệp chửi kha khá một chút, càng lớn hơn nữa càng hay… Lão gia chúng tôi xin trân trọng gửi lời cám ơn trước.
Quách Đại Lộ nhìn chiếc ghế bằng đôi mắt sững sờ, hắn không nói được câu nào và ngoe nguẩy bỏ đi ra một nước…
Tên quản gia vẫn đứng cười hề hề và nói với theo :
- Quách đại hiệp đi à? Xin lỗi không tiện đưa ra, khi nào rỗi mời Quách đại hiệp ghé ngang chửi chơi, đây có rượu ngon mà lại còn có cam thảo, có chanh để cho Quách đại hiệp thông cổ…
* * * * *
Quách Đại Lộ giận rung.
Hắn có cái tật, khi nào giận quá mức là môi hắn xanh lè.
Yến Thất cười :
- Tôi bảo anh đi chọc giận người ta, thế mà người ta chưa giận thì anh đã giận trước rồi!
Quách Đại Lộ nghiến răng :
- Anh mà anh thấy cái bộ mặt đểu cáng của cái thằng quản gia chó chết đó thì xem anh có giận chết luôn không thì biết.
Yến Thất nói :
- Hắn nói gì thây kệ hắn, anh cứ coi như hắn là một thằng khật khùng là được chứ chuyện chi phải giận?
Quách Đại Lộ nói :
- Chính hắn chẳng coi tôi ra cái thớ gì đấy chứ, chính hắn nhìn tôi y như nhìn một tên khật khùng chứ còn gì nữa?
Yến Thất hỏi :
- Hắn nói anh khật khùng thật à?
Quách Đại Lộ nói :
- Cần gì hắn nói, nội cái cười của hắn còn quá chửi cha thiên hạ…
Yến Thất hỏi :
- Vậy mà anh chịu nổi à?
Quách Đại Lộ nói :
- Sao lại không nổi?
Yến Thất hỏi :
- Tại sao hay vậy?
Quách Đại Lộ bật cười :
- Tại vì tôi đúng là… khật khùng chứ sao.
Yến Thất ngó thẳng vào mặt Quách Đại Lộ và nhoẻn miệng cười.
Nụ cười của hắn đã rạng rỡ mà cái nhìn của hắn lại rất dịu dàng, bao nhiêu cơn tức giận trong lòng Quách Đại Lộ bỗng tiêu mất hết.
Yến Thất ngưng cười, nhưng đôi mắt cứ dán vào mặt của Quách Đại Lộ làm cho hắn đâm ngượng, hắn hất mặt lên làm mặt nghiêm khỏa lấp :
- Sao? Bây giờ anh còn có ý kiến nào tuyệt diệu nữa không? Bày hết ra đi, bày riết cho da mặt của tôi nó dày như cái mo chai cho rồi.
Yến Thất cười :
- Còn muốn nghe nữa à?
Quách Đại Lộ nói :
- Muốn gần chết luôn đây chứ sao lại không muốn?
Yến Thất thở ra :
- Rất tiếc là bây giờ tôi chẳng còn có ý kiến nào hay hơn nữa cả.
Quách Đại Lộ nhướng nhướng mắt :
- Một “thiên tài” như anh mà cũng có thể bí lối nữa à?
Yến Thất nói :
- Anh vào cái tên quản gia đó xỏ lá, chứ tôi thì tôi thấy chính cái lão Kim đại sư mới đúng là xỏ lá đấy.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Chính anh nói lão là con người hào phóng, rộng rãi kia mà?
Yến Thất nói :
- Thật mà, lúc trước nếu hắn giao đấu với anh mà thua, hắn sẽ thưởng cho anh vài trăm lượng bạc, còn nếu thắng hắn cũng sẽ bồi thường cho anh vài trăm lượng cơm thuốc nữa đấy.
Nhưng rồi hắn lại thở ra :
- Có lẽ gần đây Kim đại sư đã bị thiên hạ chơi xỏ quá nhiều, vì thế bây giờ lão đâm ra cẩn thận không để bị “xỏ” nữa.
Quách Đại Lộ gật gật đầu :
- Hắn không bị “xỏ” thì tôi bị “xỏ”!
Yến Thất cười :
- Kể ra thì anh cũng chẳng thiệt thòi gì mấy, vì anh đã chửi được một mách sướng chán cái lỗ miệng rồi.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Bây giờ anh thấy tôi cần chửi nữa hay thôi?
Yến Thất hỏi :
- Chửi ai nữa?
Quách Đại Lộ nói :
- Chửi anh.
Yến Thất cười, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì chợt nghe vó ngựa từ xa vọng tới…
Ngựa phóng thật nhanh, chỉ nghe thấy là đã tới liền tới ngay đầu ngõ…
Quách Đại Lộ còn trong cơn tức, hắn không thèm ngó lại xem ngựa của ai, chỉ có Yến Thất đứng quay ra nên hắn thấy và hắn vụt cúi gằm mặt xuống.
Tuy phải qua một khúc quẹo và ngựa đang bỏ vó lớn, nhưng người ngồi trên yên kỹ thuật cưỡi ngựa thuộc vào hạng khá lắm, vừa thấy Yến Thất và Quách Đại Lộ là cương đã nhóng lên và bằng một thân pháp nhanh nhẹn nhảy ngay xuống đất.
Chưa thấy rõ mặt người là đã thấy tà áo màu hồng, màu hồng thật tươi và Quách Đại Lộ chợt thấy như trước mặt sáng ra, sáng một cách chói chang…
Hắn buột miệng kêu lên :
- À… cô…
“Toan Mai Thang” Mai Nhữ Nam.
Và bây giờ thì Quách Đại Lộ mới được hỏi hết câu :
- Cô đi đâu đấy?
Mai Nhữ Nam cười :
- Tôi cũng đang có một câu như thế, các anh dẫn nhau đi đâu đây?
Yến Thất nói hớt :
- Cô đến được còn chúng tôi không đến được à?
Mai Nhữ Nam gặn lại :
- Mà các anh đi đâu đây? Làm cái gì đứng láng cháng ở đây?
Yến Thất nói :
- Bọn này đang đợi cô.
Mai Nhữ Nam nhướng nhướng mắt :
- Làm sao các anh biết tôi đến mà đợi?
Yến Thất nói :
- Tôi biết bói toán chứ làm sao.
Mai Nhữ Nam dứ dứ tay :
- Giỏi ha, anh mà nói một trăm tiếng tôi cũng không tin nổi một tiếng nào, chính con người của anh còn…
Yến Thất đưa tay bụm miệng cô ta :
- Nè nè, cô mà nói tầm bậy là tôi đấm vỡ mồm ra đấy nhé.
Thấy hai người thân thiết với nhau mà Quách Đại Lộ sững sờ.
Rõ ràng hôm nào Yến Thất đã cự tuyệt về chuyện “cầu hôn ngược” của cô ta, đáng lý cô ta vì thẹn mà hận tới già chứ sao lại có thể thân thiết như thế ấy?
Mai Nhữ Nam nhìn Quách Đại Lộ, rồi nhìn Yến Thất, nàng vụt cười :
- Được rồi, tôi không thèm hỏi anh, vì anh không thật như tiểu Quách.
Và nàng hỏi luôn :
- Anh Quách, tôi hỏi anh chứ các anh đến đây để làm gì?
Quách Đại Lộ đằng hắng hai ba tiếng và cười gượng gạo :
- À à… không có làm gì, chỉ… chỉ đi chơi bậy bạ vậy mà, nhưng đến đây chơi chắc cũng không thể kể làm phạm pháp đấy chứ?
Mai Nhữ Nam nhìn Yến Thất mà cười :
- Anh có nghe không? Tiểu Quách tuy cũng nói dóc đấy nhưng dầu sao hắn cũng không nói được tự nhiên như anh.
Cô ta đấm cho Yến Thất một cái đấm lên vai :
- Nói chơi vậy chứ các anh không nói tôi cũng biết các anh đến đây để làm gì rồi.
Yến Thất hất mặt :
- Làm gì nói nghe chơi?
Mai Nhữ Nam chớp đôi mắt từ mặt Quách Đại Lộ sang Yến Thất, nàng cười :
- Gần đây các anh thua dữ lắm phải không? Chính vì thua sạch túi nên tính đến kiếm vài viên đạn của Kim đại thúc tôi về làm vốn chứ gì?
Quách Đại Lộ nhìn cô ta sửng sốt…
Cái cô gái này quả đúng là láu lỉnh, chỉ có mỗi một việc không biết làm sao để kiếm chồng thôi, chứ còn việc gì cô ta cũng đều biết hết!
Nụ cười hãy còn đọng trên môi Mai Nhữ Nam, nhưng cô ta lại thở ra :
- Chỉ có điều là các anh xui xẻo lắm, nhất định chuyến này đi không rồi lại trở về không.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại sao vậy?
Thật là ác cho cái miệng, cái miệng của Quách Đại Lộ càng mau chừng nào, càng làm hắn lòi đuôi chừng ấy.
Câu hỏi quá nhanh của hắn đã vô tình xác nhận lời phỏng đoán của Mai Nhữ Nam là đúng phong phóc mất rồi!
Nhưng cô gái không thèm “chèn” câu nói đó, cô ta tiếp tục thở ra :
- Một con người nếu niên kỷ càng cao thì càng có nhiều kinh nghiệm, Kim đại thúc của tôi năm nay đã ngoài năm mươi rồi, cho nên…
Quách Đại Lộ hỏi dồn :
- Cho nên làm sao?
Mai Nhữ Nam nói :
- Bây giờ thì ông ta thích xách từng cái túi đạn vàng ra đếm chơi giải buồn, ông ta thích làm cái chuyện đó hơn là lấy nó để bắn người.
Yến Thất vụt hỏi :
- Kim đại sư là đại thúc của cô?
Mai Nhữ Nam gật đầu :
- Không phải là chú ruột, nhưng ông ta quen thân với gia đình tôi từ lúc nhỏ.
Yến Thất hỏi luôn :
- Nghĩa là cô biết ông ta từ lúc nhỏ?
Mai Nhữ Nam cười :
- Lúc còn trong bụng mẹ là tôi đã có đến đây chơi rồi.
Yến Thất ngó Quách Đại Lộ, họ Quách muốn nói nhưng lại làm thinh…
Mai Nhữ Nam cười :
- Nhưng mà các anh định làm gì? Tôi đoán như thế là trúng ngay bon đấy chứ?
Yến Thất nói :
- Không đúng.
Mai Nhữ Nam nhún vai :
- Vậy thì thôi, tôi tính bày cách cho các anh mà nếu không phải thế thì thôi.
Quách Đại Lộ lật đật hỏi :
- Sao? Cách gì đâu? Nói nghe!
Mai Nhữ Nam điềm đạm :
- Đã không phải các anh có ý như thế thì tôi nói ra làm gì cho thất công?
Quách Đại Lộ nói :
- Nhưng giả tỷ như bọn này đến đây đúng là vì chuyện đó thì sao?
Mai Nhữ Nam nói :
- Nếu quả như thế thì rất có thể tôi sẽ có cách giúp các anh.
Quách Đại Lộ nói :
- Thế thì tôi nói cho cô biết là chuyện cô đoán bậy như thế mà đúng ngay bon, có lẽ nên phong cô làm nữ Gia Cát Lượng đấy.
Mai Nhữ Nam liếc Yến Thất và cười :
- Tôi nói có sai đâu? Tôi nói tiểu Quách thật tình hơn anh đó thấy chưa?
Quách Đại Lộ nói :
- Đừng có lộn xộn, nói cái cách của cô ra, không thì chết với tôi đấy nghen.
Mai Nhữ Nam lập nghiêm, hai tay cô ta chắp sau đít đi qua đi lại làm như thể mình đúng là… Gia Cát Lượng.
Yến Thất nhún vai :
- Còn tôi thì tôi biết rõ như một với một là hai rằng cái con người của cô không bao giờ nói được một chuyện thật nào.
Mai Nhữ Nam cười :
- Đừng có khích thất công, muốn nói là nói, muốn không là không chứ không ai có thể “khích tướng” được đâu.
Quách Đại Lộ nóng nước :
- Chứ bây giờ muốn sao cô mới chịu nói :
Mai Nhữ Nam đáp :
- Phải có điều kiện.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Điều kiện gì?
Mai Nhữ Nam chớp chớp mắt :
- Khi mà “hàng hóa” đã tới tay thì xẻ làm đôi, có chịu thế không?
Quách Đại Lộ cười :
- Đúng là cha ăn cướp.
Mai Nhữ Nam nói :
- Đâu phải cha ăn cướp, kẻ bày kế, người thi hành “lao tư lưỡng lợi” mà, thôi thì xẻ ba vậy nhé?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Nhưng nếu kế của cô không linh thì sao?
Mai Nhữ Nam nói :
- Linh hay không làm rồi mới biết chứ?
Quách Đại Lộ cười :
- Đúng là chuyện mua đầu chợ bán cuối chợ rồi đây.
Mai Nhữ Nam hỏi gặn :
- Nhưng mà các anh có chịu mua hay không thì nói?
Quách Đại Lộ nhún vai :
- Mua thì mua, lỗ lã gì đâu mà sợ chứ!