Giang Sơn Đào Yêu - 11. Hết
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:45:23
33.
Trước khi rời cung, cầu xin Tạ Thuần thả A Ly, tại nửa đường để nàng rời .
Đoàn rước dâu hộ tống từ kinh thành đến biên cương, sẽ tổ chức hôn lễ ở thành Hắc Thủy, nơi Bắc Nhung công chiếm.
Ta lén giấu một con d.a.o găm trong tay áo, định tự c.ắ.t c.ổ đêm tân hôn.
Không vì lòng trung thành với Tạ Thuần, mà chủ yếu là vì nam nhân Bắc Nhung đều để râu, mà thì thích râu dài.
Nghe Đại Quân Bắc Nhung hai mươi tư tuổi , xứng với một nữ tử mười tám tuổi, xinh như hoa?
Tất nhiên, gây họa cho đoàn rước dâu.
Vì , thành Hắc Thủy, tổ chức hôn lễ, và đợi đoàn rước dâu mới thể chết.
Ta ngờ họ bắt tắm rửa và lục soát đồ đạc ngay khi đến nơi.
Ta thể chết, cũng thể chạy trốn. Tình cảnh thật bi thảm.
Đêm tân hôn, trong phòng tân hôn, run rẩy tấm mạng che mặt đỏ chót.
Ta ngủ với một nam nhân Bắc Nhung râu ria xồm xoàm.
Ta họ nổi tiếng với những vụ g.i.ế.c man rợ và thói quen ăn thịt sống tàn bạo. Vị Đại Quân của Bắc Nhung là kẻ tàn bạo nhất trong những nam nhân Bắc Nhung.
Râu của chắc hẳn dài hơn bất kỳ ai khác, và thậm chí còn hung dữ hơn.
Ta đang mải mê suy nghĩ thì thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Hình như Đại Quân Bắc Nhung đến để chia sẻ phòng tân hôn với .
Cạch một tiếng, cánh cửa mở từ bên ngoài.
Ngay lập tức, đôi giày da thêu chỉ vàng hiện mắt .
Một cơn hồi hộp đột ngột dâng lên trong , và theo bản năng lùi , để lộ chiếc mũ trùm đầu mặt.
Một giọng quen thuộc, say, vang lên bên tai .
"Là ."
Ta mở to mắt kinh ngạc, thể tin nổi những gì .
"Tinh Hằng???"
Hắn liếc đáp: "Ừ."
Hắn râu, trông cũng chẳng dữ tợn gì. Hắn chỉ một b.í.m tóc nhỏ, giống kiểu Trung Nguyên điển hình.
Ta ôm lấy cổ Tinh Hằng và nức nở.
Những uất ức mấy năm qua dường như cuối cùng cũng tìm lối thoát, như một dòng lũ, gì ngăn cản .
Ta cứ tưởng ngừng .
hóa chỉ mất thể để một cách tự do, ràng buộc.
34.
Khóc một hồi, bắt đầu giận dữ đ.ấ.m lên vai , mắng:
“Lúc đó ngươi , vì với một tiếng?”
“Rõ ràng ngươi từng hứa, chỉ cần , ngươi sẽ báo cho mà!”
Tinh Hằng xoa n.g.ự.c chỗ đ.ấ.m đau, khẽ :
“Lúc vốn nghĩ sẽ còn sống mà về, nên để ngươi hận .
Nếu c.h.ế.t , mỗi khi nhớ tới, ít ngươi sẽ quá thương tâm.”
Ta hít hít mũi, nấc :
“… nhưng mà cô cô… cô cô mất tích .”
“Giờ ngươi là Đại Quân của Bắc Nhung, trong tay bao nhiêu binh mã, ngươi hãy tìm cô cô về ?”
Nghe , Tinh Hằng thoáng kinh ngạc :
“Ngươi ?”
Ta ngẩn :
“Ta… gì ư?”
Tinh Hằng :
“Năm đó, Nguyệt Ảnh mang nàng còn đang trúng độc hôn mê tới tìm .
Vu y thảo nguyên chữa lành độc cho nàng .
Nàng chán ghét những ngày tháng c.h.é.m g.i.ế.c tranh quyền, liền cùng Vũ Văn Thái sư ngao du sơn thủy, ẩn cư điền viên.”
Ta đến nghẹn :
“Cô cô… cô cô ư? Độc của cô cô, sớm khỏi ?”
“Thế mà cô cô cùng Vũ Văn Thái sư tiêu d.a.o sơn thủy, mặc một chịu khổ ở lãnh cung, cô cô chẳng thèm tới tìm , ngươi cũng chẳng tới tìm ?”
Quả nhiên đúng là một đứa trẻ bạc mệnh, chẳng ai thương, chẳng ai thích.
Thôi, hôn nhân gả nữa!
Ta cũng nên giống Tiêu Hoàn, hắc hóa thôi!
35.
Ta và Tinh Hằng thành , từ một hoàng hậu Nam triều khi xưa, trở thành Đại Yết thị của đan vu Bắc Nhung.
*Đại Yết thị: là danh hiệu của hoàng hậu các dân tộc du mục phương Bắc
Người luôn né tránh, chẳng chịu cận với , giờ như thể bật một chiếc công tắc kỳ quái, ngày ngày đều quấn quýt rời.
Ta thở dốc, với :
“Tiêu Hoàn bảo, thế giới của chúng thật là giả, chúng chỉ là nhân vật trong một quyển sách.”
Tinh Hằng siết chặt eo , thở hỗn loạn:
“Ồ.”
Ta đầu :
“Nàng còn , chúng đều là phản diện, là kẻ , chắc chắn sẽ chẳng kết cục gì!”
Tinh Hằng ôm càng chặt hơn:
“Ừ.”
Ta còn thêm điều gì đó, nhưng chẳng bao lâu , chẳng thể thốt lời nào nữa.
Hắn luôn cách khiến chẳng nổi những lời kỳ lạ , để trong mắt, trong tim , chỉ còn một mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giang-son-dao-yeu/11-het.html.]
36.
Khi mang thai mười tháng, sắp đến ngày lâm bồn thì tin Nam triều nổi loạn.
Tiêu Hoàn – thành Hoàng quý phi – nắm trọn hậu cung, cướp con của Thư Mỹ Nhân về tay , phế truất Tạ Thuần để tự xưng Nhiếp chính Thái hậu.
Nào ngờ Tạ Thuần phản công trong cơn hấp hối, chết, mà nàng thì chết.
Có lẽ, nàng thật sự như chính lời từng xuyên nhầm sách chăng?
Tiêu gia sụp đổ, triều đình vốn lắng xuống cuồn cuộn sóng dậy, thế cục vỡ nát, một nữa xáo trộn chia bài từ đầu.
lúc đau bụng toát mồ hôi lạnh, tức tưởi hét:
“Ta đẻ nữa !” thì Tạ Cẩm Loan, biệt tích nhiều năm, bỗng xuất hiện.
Ta vươn tay, nước mắt ròng ròng nàng:
“Cô cô! A Yêu đau quá, A Yêu sinh con nữa, Tinh Hằng bắt nạt !”
Tạ Cẩm Loan bước tới, thẳng tay vỗ mạnh một cái lên gáy Tinh Hằng:
“Thằng nhóc thối! Ai cho ngươi bắt nạt A Yêu!”
Rồi nàng dịu giọng với :
“Không , cô cô sẽ đánh cho ngươi! Còn sức ? Cô cô ở đây với ngươi.”
Vốn mệt đến chẳng còn sức, nhưng khoảnh khắc nắm lấy tay cô cô, như tiếp thêm khí lực.
Trong sự đồng hành của Tạ Cẩm Loan, rốt cuộc sinh hạ một nam hài.
Tinh Hằng kích động lao đến ôm chặt lấy , hôn lên trán :
“A Yêu, , nàng là !”
Ta cố gượng dậy, đứa con đỏ hỏn, nhăn nheo đời, òa :
“Sao nữ nhi? Ta thích nữ nhi cơ!!!”
“Ờ…”
Tinh Hằng lúng túng :
“Lần sinh nữa?”
Ta càng dữ:
“Ta sinh nữa !”
Ta , nhi tử của cũng theo.
Tạ Cẩm Loan liếc xéo hai mẫu tử một cái, lắc đầu, ôm lấy đứa bé mang khoe với Vũ Văn Thái sư và các thủ lĩnh bộ lạc thảo nguyên:
“Đại Yết thị sinh hạ Thiếu quân, Đại Quân kế vị !”
Ta trợn tròn mắt, theo bóng nàng rời , trong lòng dấy lên chút ghen tị với đứa con mới chào đời.
“Hu hu hu! Cô cô ôm em bé, ôm !”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tinh Hằng bực buồn , ôm lấy , chạm nhẹ mũi :
“A Yêu càng ngày càng nũng nịu. Cô cô ôm nàng thì ôm nàng, ?”
Ta sụt sịt, chùi nước mắt nước mũi lên áo :
“Là hại sinh con…”
Tinh Hằng:
“Không chính nàng bảo hầu hạ giường ?”
Ta vội lấy tay bịt miệng .
Mấy chuyện … thể lung tung chứ???
37.
Tạ Cẩm Loan và Vũ Văn Thái sư ở Bắc Nhung giúp nuôi con suốt hai năm.
Nhi tử của – A Nhạc – tay chân bé xíu, năng sõi, chỉ giành sủng ái với .
Ta :
“Đây là cô cô của !”
Hắn chớp đôi mắt đen láy như quả nho, trong lòng Tạ Cẩm Loan ngọt lịm:
“Cô cô… cô cô…”
Tạ Cẩm Loan ôm , đến ngả nghiêng.
Một ngày, bế A Nhạc đến tìm, thấy cô cô chẳng hiểu hẳn chiến bào – giáp bạc sáng loáng, áo choàng đỏ rực, trong tay là thanh trường kiếm theo nàng nhiều năm.
Ta ngẩn :
“Cô cô định ?”
Tạ Cẩm Loan đáp:
“A Thuần bệnh nguy kịch, Nam triều sắp loạn . A Yêu trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!”
Nàng , khẽ vuốt má , xoa đầu nhỏ của A Nhạc, lưng rời .
Ta ngơ ngẩn theo bóng nàng khuất dần, chợt nhớ đến những lời Tiêu Hoàn từng lải nhải: Nàng Tạ Cẩm Loan mới là đại nữ chủ, lẽ sớm đăng cơ thiên hạ, chẳng hiểu vì phí công phò tá gã gỗ mục Tạ Thuần.
Ta nghĩ, cô cô hồi triều, chắc hẳn là để thật sự quân lâm thiên hạ .
Thật ghen tị với Tạ Thuần, dù đối xử với cô cô tệ hại đến , mà cô cô vẫn g.i.ế.c .
Tinh Hằng bước , thấy mắt hoe đỏ, liền véo véo má :
“Đồ mít ướt, nữa .”
“Tiểu A Nhạc, mau hôn A nương một cái.”
A Nhạc xong, chảy đầy nước dãi, chụt một cái mặt .
Ta: “…”
Chỉ thấy Tinh Hằng cũng ghé sát , hôn một cái lên má :
“A cha cũng thơm A nương một cái.”
Rồi ghé sát tai , thì thầm:
“Lần cô cô , mang theo một vạn lôi Kỵ, đừng lo lắng.”
Ta mím môi, khẽ nhoẻn .
“Ồ!”
___Hết___