Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Giang Thời Âm - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:32:33

1

 

Cú đấm của tôi khiến mặt Kỳ Nhiên lệch hẳn sang một bên.

Hắn ngơ ngác một giây, rồi bỗng nhiên bật cười.


"Bảo bối, em đến kỳ à? Đúng lúc đấy, càng kích thích."

 


Tôi chec lặng nhìn Kỳ Nhiên.

 

Có khoảnh khắc, tôi cảm thấy mọi thứ trước mắt thật nực cười, như một giấc mơ vỡ nát.


"Ánh trăng sáng" mà tôi từng yêu, giờ đã thối rữa tận gốc.

 

Tôi và Kỳ Nhiên học cùng cấp hai.


Ngày 8/3, nhà trường tổ chức buổi giáo dục cho toàn bộ học sinh.

 

Cô giáo nghiêm túc đứng trên bục giảng, phổ biến rằng trong kỳ kinh nguyệt, con gái yếu ớt hơn bình thường.

Thế mà bây giờ, trong miệng Kỳ Nhiên, lại biến thành "càng kích thích hơn".

 

Thấy tôi sững người, hắn cười càng buông thả:

 

 "Bảo bối, chúng ta còn chưa thử lúc đó bao giờ mà. Biết đâu lần này lại thành trải nghiệm tuyệt vời thì sao?"

 


Lúc ấy tôi chỉ muốn tự vả vào cái bản thân từng mù quáng ngày trước.

 

Kỳ Nhiên đẹp trai thật, cả người phóng đãng ngang tàng.

Tôi từng say mê cái dáng vẻ hắn ngồi dựa tường, phì phèo thuốc lá, ánh mắt bất cần đời.

 

Yêu một kẻ tồi, đúng là chuyện chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

 

Quả nhiên, đám bình luận cũng chẳng thương tiếc:

 

【Nhìn bộ dạng nữ phụ kia, đừng bảo định gật đầu đồng ý nhé, chưa tốt nghiệp mà "nghiên cứu sinh" trước rồi đấy.】

 

【Nữ phụ thảm còn hơn gà không công, haha.】

 

【Nữ phụ nhớ kỹ đi, trong cái nghề này, điều cấm kỵ nhất là động lòng thật sự.】

 

Tôi không thèm liếc thêm, cũng mặc kệ Kỳ Nhiên, xoay người bước đi.

 

Tay nắm cửa phòng trọ gỉ sét, tôi vừa chạm vào thì phía sau, Kỳ Nhiên đã túm lấy tay áo tôi.

 

"Giang Thời Âm, con mẹ nó em dám bày sắc mặt với anh?!"

 


Tôi quay đầu lại.


Nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt Kỳ Nhiên dịu xuống đôi chút:


 "Thời Âm, anh đâu có ép em. Nhưng em cũng đừng quá đáng. Chuyện đã nói rồi mà, em còn định đi đâu?"

 


Tôi bật cười, đẩy cửa ra ngoài.


"Tôi không đi đâu hết."

 


"Tôi chỉ là —— chia tay anh."

 

2

 

Kỳ Nhiên chec lặng ngay tại chỗ.

 

Tôi nghĩ, hắn chắc cũng từng nghĩ tới tình huống tôi giận dỗi, hờn mát.

 

Nhưng trong đầu hắn, giải quyết rất đơn giản, mua ly trà sữa dỗ ngọt là xong.

 

Dù gì trước đây, núi quần áo bẩn chất đống trong phòng trọ suốt một tuần, chỉ cần hắn giận dỗi với làm nũng một câu:

 

 "Bảo bối, anh bận lo sự nghiệp, bận đến chóng mặt, lấy đâu ra thời gian giặt đồ chứ..."

 

Thế là tôi, giữa mùa đông giá rét, tay lạnh đỏ buốt, cũng cặm cụi giặt sạch cho hắn.

 

Chỉ cần hắn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, tôi đã cảm thấy ấm lòng.


Đã từng tin, chỉ cần cố gắng, mọi khổ cực đều xứng đáng.


Nhưng hiện tại, bỏ qua thân phận "bạn gái của Kỳ Nhiên", tôi là thiên kim của tập đoàn lớn nhất Bắc Kinh.

 

Tiền đồ vô hạn.

 

【Gì vậy trời, sao không giống mấy kịch bản tôi từng đọc, nữ phụ dám chủ động chia tay hả?】

 

【Không sao đâu, chưa đến một ngày, nữ phụ sẽ quay về khóc lóc xin nối lại thôi.】

 

【Cứ chia đi, cùng lắm sau này nữ phụ phá sản, khóc lóc cũng không ai thèm để ý!】

 

【Nữ chính nhà giàu sắp tới rồi, đoán xem nam chính chọn ai?】

 

【Còn đoán gì nữa, chọn em gái nuôi chắc luôn. (liếc mắt.jpg)】

 

Khi tôi gặp Lê Duệ, cô ấy cười ngọt ngào:


 "Chị dâu, chị tới rồi!"

 

Tôi im lặng.


Kỳ Nhiên mặt đen sì, gằn giọng:


"Duệ Duệ, đừng gọi cô ta là chị dâu nữa. Cô ta đang đòi chia tay anh đây."

 

Nghe vậy, Lê Duệ nhéo tai hắn, mắng ầm lên:


"Lại chọc giận chị dâu à? Anh không nhớ lời em dạy sao, yêu đương thì được, nhưng đừng chec não!"

 

"Mau xin lỗi đi!"

 

Không ngờ, người tự cao tự đại như Kỳ Nhiên lại thật sự cúi đầu.


Hắn gãi mũi, lúng túng nói:


"Thời Âm, đừng giận nữa. Anh xin lỗi. Lần sau anh không thế nữa."

 

Lê Duệ kéo tay tôi:


 "Chị dâu, em hiểu anh ấy hơn chị nhiều! Anh ấy nhận sai rồi, đừng giận nữa nhé!"

 

Tôi chẳng đáp, chỉ quay người bước đi.

 

Lê Duệ vội cởi áo khoác xanh nhạt, để lộ chiếc áo ngắn cũn lộ rốn bên trong, vừa trong sáng vừa gợi cảm.


Cô ta đạp thẳng vào mông Kỳ Nhiên:


 "Đi giặt đồ cho em đi!"

 

Tôi sững người.


Lúc này mới nhận ra, thì ra, bấy lâu nay, đống quần áo bẩn tôi giặt, đều là... cho em gái nuôi của hắn.

 

Kỳ Nhiên lập tức quát:


"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được mặc hở như vậy, lạnh bụng thì sao?!"

 


Lê Duệ mắt đỏ hoe, tủi thân:


 "Anh quát cái gì mà quát..."

 

Tôi đứng chec trân tại chỗ.


Không phải vì ghen, mà vì ký ức bỗng ùa về.

 

Mùa đông năm ngoái, Kỳ Nhiên đặt cả đống nội y ren hở hang về, bắt tôi mặc giữa trời rét không lò sưởi.

 

Tôi rét run, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm, giọng khản đặc:


 "Ngoan, em có biết em bây giờ trông mê hoặc đến mức nào không?"

 


Tôi ngu ngốc mặc suốt cả ngày, để mặc hắn giày vò thỏa thích.


Giờ phút này, tôi thực sự không thể nhịn thêm nữa.


Tôi quay người bỏ đi.


Kỳ Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ lạnh lùng mỉa mai:


 "Giang Thời Âm, chỉ vì chuyện này mà em đòi chia tay? Em nghiêm túc đấy à?"

 


3

 

Tôi không trả lời.


Kỳ Nhiên cũng không đuổi theo.

 

Vì hắn còn bận... dỗ dành Lê Duệ đang khóc sụt sùi như bé con.


Trước đây, để không tổn thương lòng tự trọng của hắn, tôi chưa bao giờ tiết lộ thân thế.


Nhưng giờ, chẳng cần giấu nữa.

 

Vừa về tới ký túc xá, tôi dứt khoát đề nghị: thanh toán tiền điện nước sớm.


Lê Duệ cùng phòng với tôi.


Cô ta bật cười khinh miệt:


 "Giang Thời Âm, bây giờ chị cũng bày trò 'nữ cường tự lập' hả? Chị đòi chia tay anh tôi rồi, còn mặt dày tiêu tiền của anh ấy à?"

 


Trong ký túc xá, Lê Duệ chỉ đóng vai ngoan hiền trước mặt Kỳ Nhiên, ngoài đời thì bản chất thảo mai rõ mồn một.


Cô ta cố tình nói to, để cả phòng đều nghe thấy.


Tôi không phản bác, chỉ hỏi:


"Ai giúp tôi chuyển hành lý? Một lần, một vạn."

 

Tức thì cả phòng im phăng phắc.


Tôi chớp mắt:


"Hả? Ít quá à?"

 

Lê Duệ cười to như nghe chuyện hài:


 "Một vạn? Vạn... vàng mã hả? Haha!"

 

Mấy bạn cùng phòng cũng lúng túng.


 "Thôi nào Thời Âm, cần gì tiền bạc, tụi mình giúp là được."

 

Tôi nghiêm túc:


"Là thật. Một vạn, tiền mặt."

 

Phòng im thin thít.


Một giây sau..


"Tôi làm!"


"Tôi cũng làm!"


"Tôi chuyển hai chuyến được không?"

 

Tôi mỉm cười.


Dù sao, ngoài Lê Duệ ra, mọi người cũng từng tử tế với tôi.


Chỉ cần chút tiền vặt, tôi vui lòng đáp lễ.


Lê Duệ thì mặt xanh mét, rồi đột nhiên nở nụ cười quái dị:


 "Giang Thời Âm, chị tưởng mình còn tiền chắc? Chị định b á n t h ậ n à?"

 

Tôi lười tranh cãi.


Chỉ dặn mọi người:


 "Trước năm giờ chiều ngày kia, chuyển xong ra cổng trường giúp tôi."

 

 "Được!"

 

Bị cả phòng lạnh nhạt, Lê Duệ tức đến run bần bật.


Tối hôm đó, cô ta cố ý gọi điện thoại cho Kỳ Nhiên, còn bật loa ngoài.


"Anh ơi... anh đừng cho Giang Thời Âm về nhà mình nha..."

 

Kỳ Nhiên nghe vậy, lại mừng rỡ:


"Cô ta chịu về thật à?"

 

Lê Duệ thất vọng đấm gối.


"Chẳng lẽ không?! Anh còn muốn nhường phòng cho cô ta à?!"

 

Kỳ Nhiên im lặng hồi lâu, rồi quyết đoán:


 "Duệ Duệ, cứ để cô ta về. Anh có cách đuổi."

 

"Giang Thời Âm ngoan lắm, giống như con chó nhà mình hồi ở quê vậy."

 

"Đừng lo, anh chỉ coi cô ta như bạn giường, không lãng phí!"

 

 "Dù sao cô ta rớt suất tuyển thẳng rồi, suất đó sẽ là của em."

 

Nghe hắn nói cứ như đang thề thốt yêu đương.


Lê Duệ suýt hét toáng lên vì vui sướng.


Tiếc rằng—


Biết hết sự thật, lòng tôi chẳng hề lay động.


Từ khoảnh khắc bước khỏi căn phòng trọ ấy, tôi đã liên hệ trường xin kiểm tra lại suất tuyển thẳng.


Kết quả: tôi đã tự nguyện từ bỏ, trường đã nộp hồ sơ, không thể cứu vãn.


Nếu vậy...


Tôi rút điện thoại, gọi cho quản gia.


Đầu dây bên kia mừng rỡ như sắp khóc, lập tức thu xếp mọi chuyện.


Ba ngày sau, tôi sẽ chính thức chuyển trường, quay lại Thanh Hoa Phụ Trung danh tiếng nhất Bắc Kinh.

 


4

 

Cả ngày hôm đó, Lê Duệ vui như mở cờ.

 

Khi đi ngang qua bàn Kỳ Nhiên, mặt cô ta đỏ ửng, còn cố tình để phần dưới cọ nhẹ vào mép bàn hắn.

 

Kỳ Nhiên tựa đầu vào tay, cơn buồn ngủ lập tức bay biến,

quay mặt về phía cô ta, khóe môi cong lên, đầy ý vị.

 

Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt hai người đã nói lên tất cả.

 

Bạn cùng bàn huých nhẹ vào tay tôi:


"Này, cậu có thấy không? Kỳ Nhiên với Lê Duệ, bầu không khí giữa họ là lạ thế nào ấy?"

 

 "Ồ?"

 


Tôi thản nhiên đáp, thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn bài tập Toán Olympic trải trên bàn.


Bạn cùng bàn lắc vai tôi:


"Tớ nhớ ra rồi!


Trước đây xem một bộ phim 'người lớn', nam nữ chính cũng như vậy, ngoài mặt giả bộ không quen, sau lưng thì liếm nhau đến nát bét.

 

Mà tụi mình á, chỉ là mấy gã chồng ngủ mê bị lừa mà thôi!"

 

Tôi giơ ngón cái:


"Wow, trìu tượng ghê."

 

Một lúc sau, bạn ấy mới phản ứng kịp, lúng túng:


 "Khoan đã, tớ lỡ lời rồi... Kỳ Nhiên không phải bạn trai cậu sao?"

 

Giờ cơm trưa, Kỳ Nhiên và đám bạn tụ tập hút thuốc ngoài lan can.

 

Áo đồng phục bay phần phật trong gió, ngông nghênh mà quyến rũ.

 

Khi nghe thấy họ nhắc tới tên mình, tôi khựng lại.


"Này, Kỳ ca, cậu và Giang Thời Âm sao vậy? Cả buổi sáng cô ấy chẳng dính lấy cậu, bình thường đâu rời nửa bước."

 

Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, cười khẩy:


 "Dỗi đấy. Lười để ý. Cùng lắm mấy hôm nữa lại tự động mò về liếm chân thôi."

 

Đám con trai cười rộ, còn chọc ghẹo:

 

Loading...