
Giang Thời Âm
Ngay lúc tôi chuẩn bị từ bỏ suất tuyển thẳng đại học, định cùng Kỳ Nhiên lén lút nếm trái cấm, trước mắt tôi bỗng nhiên hiện ra cả loạt dòng bình luận như đập thẳng vào mặt:
【Nữ phụ này lú rồi hả, không chịu làm thiên kim nhà giàu, lại đi trốn học dính lấy thằng nghèo rớt mồng tơi...】
【Bước ngoặt đời người đấy chứ còn gì nữa, bỏ học rồi giúp nam chính vay nợ, từ đây một bước sai, sai cả đời!】
【Sau này Kỳ Nhiên thành thương nhân giàu sụ, mặc kệ cô bị người ta chà đạp, rồi quay lại khinh bỉ cô bẩn thỉu, mặc kệ cô bị người ta chà đạp...】
【Các bác không hiểu "văn học phòng trọ" à? Trong căn phòng nhỏ xíu nóng nực ấy, họ nghèo đến nỗi chỉ còn lại tình yêu! Kỳ Nhiên dù có giàu cỡ nào, cả đời cũng chỉ nhớ mãi cái phòng trọ ọp ẹp với cô ấy!】
Tôi không thèm hé môi, để mặc đám bình luận và cả Kỳ Nhiên mơ mơ màng màng, họ đâu biết tôi đã thức tỉnh hoàn toàn.
Ngay sau đó, Kỳ Nhiên vòng tay qua ôm vai tôi, giọng trầm khàn thì thầm:
"Bảo bối à, tối nay ra ban công nấu cơm với anh nha?"
Tôi dứt khoát hất tay hắn ra, nắm chặt tay lại, rồi ——
BỐP! Một cú đấm bay thẳng tới mặt hắn:
"Nấu cái đầu nhà anh ấy!"
Bình luận