Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 37



Diệp Hữu đi ra xe ngựa thì phải đi qua chỗ Đức Như đại sư đang nằm.

Giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ có một thước. (1 thước=33,3 cm)

Lúc Diệp Hữu nhìn sang, thì đối phương cũng dời mắt lên người y, trong mắt toàn là tơ máu, vẻ mặt dữ tợn khủng bố.

Đức Như đại sư nhìn y chằm chằm, đồng thời co hai chân gồng lưng lên, vận sắc chờ phát động. Đây không giống như là muốn tự sát, Diệp Hữu lập tức bảo tiểu thần y: "Người ngồi im đừng nhúc nhích!".

Y nói xong liền xốc màn xe lên, liếc thấy động tác của Đức Như, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Văn Nhân Hằng cũng nghe thấy tiếng sáo, lúc này đang muốn nhảy lên xe ngựa. Diệp Hữu liếc mắt nhìn thấy, không chút nghĩ ngợi nhào về phía hắn, đâm thẳng vào trong lòng hắn. Văn Nhân Hằng theo bản năng ôm lấy người, chưa mở miệng thì thấy phía sau sư đệ có một thân hình nhoáng lên, gần như là bay ra sát với sư đệ, "Bộp" một tiếng ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.

Mồ hôi lạnh lập tức túa ra, hắn ôm chặt người trong lòng, hỏi: "Ngươi sao rồi?".

"Không bị thương". Diệp Hữu nói, quay đầu lại nhìn.

Đức Như đại sư bị xích sắt trói lại, hai tay không thể hành động, chỉ có thể dựa vào hai chân mượn lực. Hắn như là không biết đau vậy, sau khi ngã nhào xuống đất liền nhảy dựng lên, lại tiếp tục nhìn Diệp Hữu, chân đạp một cái lên mặt đất, lại nhằm vào y lần nữa.

Văn Nhân Hằng nghiêng người, thoải mái tránh thoát.

Những người xung quanh bị biến cố này làm cho không kịp trở tay, lúc này mới hồi hồn vây xung quanh. Từ Nguyên phương trượng cũng vội vàng đến, muốn khống chế đồ đệ. Tần Nguyệt Miên thì bước nhanh đến xe ngựa, xốc màn xe lên, phát hiện tiểu thần y đã mò đến cửa, đối mắt với hắn.

Tiểu thần y bám cửa xe ngó ra ngoài: "Y đâu rồi?".

Tần Nguyệt Miên nhìn hắn từ đầu đến chân, hỏi: "Không sao chứ?".

Tiểu thần y nói: "Ừ, lúc nãy y bảo ta ngồi im đừng nhúc nhích, nên ta không dám động đậy".

Tần Nguyệt Miên vươn một ngón tay ra, chọc trán hắn đẩy về: "Nghe y đi".

Tiểu thần y dẫm chân trụ lại, hỏi: "Y đâu?".

"Cẩn thận, bên ngoài có rất nhiều người". Tần Nguyệt Miên bỏ màn xuống, nhìn về phía cuộc chiến.

Trong lúc hai người nói chuyện, Văn Nhân Hằng đã mang sư đệ đến bãi đất trống bên cạnh. Đức Như đại sư theo sát mà lên, rồi bị những người được Văn Nhân Hằng sắp xếp đứng chờ ở đó bao vây.

Văn Nhân Hằng thấy Từ Nguyên phương trượng mang theo người của Thiếu Lâm đánh từ trên xuống, lúc này mới cẩn thận nhìn lại người trong lòng, cảm nhận ấm áp xuyên qua lớp quần áo, nghe mùi thảo dược thoang thoảng, không nỡ buông tay, hỏi: "Không sao thật chứ?".

Diệp Hữu "ừ" một tiếng, muốn xoay người.

Văn Nhân Hằng tiếc hận trong lòng, săn sóc buông y ra, liếc thấy Ngụy Giang Việt chạy đến liền thấy hơi khó chịu, tiểu tử này gần đây khá để tâm đến sư đệ, không biết là vì áy náy hay vì gì khác.

Khuôn mặt luôn có vẻ đạm mạc cao ngạo thường ngày của Ngụy Giang Việt hiếm khi xuất hiện mấy phần lo lắng như lúc này, nhìn Hiểu công tử: "Ngươi có bị thương không?".

Diệp Hữu nói: "Không".

Ngụy Giang Việt thở phào một hơi, thấy Đức Như đại sư từ đầu đến cuối đều trừng trừng về phía Hiểu công tử, một vẻ không đâm chết người thì không bỏ qua, liền hỏi: "Hắn muốn giết ngươi sao?".

"Hình như vậy", Diệp Hữu đoán ra hắn lại muốn khuyên mình phải thu liễm bớt, liền nói: "Nhưng không hẳn là đặc biệt nhằm vào ta, dùng tiếng sáo ra lệnh không thể nào chuẩn như vậy được, chắc mệnh lệnh là bảo hắn giết người gần mình nhất, lúc đó ta cách hắn gần nhất, chỉ là không biết hắn giết xong liệu có tự sát hay không".

Ngụy Giang Việt nhíu mày: "Ngươi và tiểu thần y đều ở bên cạnh hắn, với quân trắng mà nói, ai trong các ngươi chết hắn đều vui mừng".

Diệp Hữu nhếch môi, không phủ nhận lời này. Ngụy Giang Việt thấy nhuệ khí nơi khóe mắt y, muốn khuyên thêm mấy câu, nhưng lại nghĩ Văn Nhân Hằng còn không khuyên nổi y, hẳn là không thể khuyên được, đành nuốt lời muốn nói xuống.

Văn Nhân Hằng nhìn phía trước: "Ta nhớ trước khi Từ Nguyên phương trượng đưa người đến thì đã phong tỏa nội lực của hắn?".

Ánh mắt Diệp Hữu sâu thẳm: "Ừ, hiển nhiên là không có tác dụng gì".

Bọn họ đi vội vã, tiểu thần y không rảnh để phối dược, nhuyễn cân tán cũng không hạ được, chỉ trói một sợi xích sắt cho Đức Như đại sư rồi đi, bây giờ chứng minh phong tỏa nội lực chẳng có tác dụng gì với dược nhân, cũng không biết nếu hạ nhuyễn cân tán thì có thể đi được hay không.

Tiếng sáo chưa ngừng, bỗng sắc bén hơn.

Từ Nguyên phương trượng và mấy vị đại sư Thiếu Lâm vừa mới đè Đức Như lại, liền cảm giác được nội lực của hắn hình như lại tăng vọt lên, xích sắt quấn trên người bị chân khí tấn công, đập vào nhau kêu keng keng, như là lúc nào cũng có thể đứt ra vậy.

Sắc mặt mọi người khẽ biến, vội tăng thêm nội lực.

Lúc này chợt thấy bóng trắng lóe lên, Đào cô nương lướt qua nhảy lên nóc xe cách bọn họ gần nhất, lấy cầm trên lưng đặt ngang, tùy tay gẩy, một khúc túc sát vang lên, lan thẳng đến kẻ đang thổi sáo trong bóng tối.

Một chiêu này quả thực là dựng sào thấy bóng, tiếng địch ở xa xa lập tức xao động, có thể nghe được cảm giác vội vã, kiên trì một khắc, cuối cùng khúc không theo nhịp.

Sát ý trong đôi mắt đầy tơ máu của Đức Như đại sư dần biến mất, yên tĩnh trở lại. Từ Nguyên phương trượng nhân cơ hội đến gần, đập hôn mê đồ đệ. Sắc mặt mọi người thả lỏng, đều nhìn về phía Đào cô nương.

Đào cô nương vẫn đang giằng co với người ở xa, đến khi tiếng sáo hoàn toàn biến mất mới dừng lại, nhưng ngón tay vẫn đặt trên dây cầm, chăm chú nhìn núi rừng, vẫn chưa thả lỏng. Gió núi thổi bay làn váy của nàng, phong tư yểu điệu, phiêu dật như tiên.

Ở đây có không ít người đều nhìn không chớp mắt.

Diệp Hữu cũng nhìn thân ảnh kia, trong mắt xen lẫn tán thưởng và một cảm xúc khác, khiến người ta không thể nào nhận rõ.

Văn Nhân Hằng liếc nhìn y, nói: "Về thôi, lúc nãy Kỷ thần y cũng ngồi xe ngựa đến, ngươi và tiểu thần y đến chỗ ông ấy đi, để Đức Như đại sư một mình một xe".

Diệp Hữu khẽ đáp lại, đi theo hắn trở về, rồi nói: "Tìm người nhắc nhở Đào công nương, bảo nàng cẩn thận một chút".

Văn Nhân Hằng chỉ cho y một chữ: "Ừ".

Diệp Hữu không nhịn được hỏi một câu: "Sư huynh, ngươi thấy nàng thế nào?".

Văn Nhân Hằng dối lòng ôn hoàn nói: "Rất tốt".

Ánh mắt Diệp Hữu đảo quanh mặt hắn xem thử, ngay lúc hắn nhìn mình thì đúng lúc thu lại, ngẩng đầu liền thấy người của Thiếu Lâm đang nâng Đức Như đại sư vào xe, trong lòng hơi động, hỏi: "Sư huynh, chủy thủ kia của ngươi có ở trên người không?".

Văn Nhân Hằng nói: "Không có".

Từ sau chuyện "mộng du" qua đi, hắn để đề phòng sư đệ lại nghĩ ra cách giày vò khác nữa liền không mang vũ khí sắc bén bên người.

Diệp Hữu lui mà cầu tiếp: "Cái khác cũng được".

Văn Nhân Hằng chưa hỏi y muốn làm gì, Ngụy Giang Việt đi về cùng bọn họ đã nói hắn có, rồi lấy một chủy thủ tinh xảo đưa đến. Diệp Hữu cầm lấy rồi "xoạt" rút ra, cầm đi lên xe ngựa của Đức Như đại sư.

Người của Thiếu Lâm: "...".

Ngụy Giang Việt: "...".

Sắc mặt Từ Nguyên phương trượng khẽ biến, sợ y chọc đồ đệ mấy đao, liền vội vàng theo sau: "Thí chủ ngươi...".

Còn chưa dứt lời, ông liền thấy vị công tử kia cắt trên tay áo của đồ đệ mấy cái, giật xuống hai mảnh vải, vo thành cục nhét vào trong lỗ tai đồ đệ.

Ông giật mình, hỏi: "Liệu có tác dụng không?".

"Thử một lần xem sao". Diệp Hữu nói.

Tiếng sáo có lẫn nội lực, y cũng không đảm bảo mảnh vải có thể ngăn được.

Từ Nguyên phương trượng cũng không có cách nào khác, liền gật đầu, đi ra ngoài cùng y.

Lúc này tiểu thần y đã bịch bịch bịch chạy đến bên cạnh Kỷ thần y, đang nói với ông tình huống lúc nãy, nói với sư phụ may mà có Hiểu công tử, nếu không chắc chắn hắn sẽ chết. Kỷ thần y nghe xong cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ánh mắt nhìn Hiểu công tử không giống như lúc trước nữa, thấy y đi theo Văn Nhân Hằng đến chỗ bọn họ, liền thật tâm thật lòng cảm ơn, hỏi, "Vết thương của ngươi sao rồi?".

Diệp Hữu nói: "Tốt rồi".

"Tốt?". Kỷ thần y đầu tiên là sửng sốt, rồi nghĩ có thể là đồ đệ chữa khỏi, vui mừng nhìn đồ đệ, kết quả liền nghe đồ đệ nói: "Nội lực của y mất hết rồi".

"...". Kỷ thần y hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?".

Diệp Hữu nói: "Gặp chuyện ngoài ý muốn, vừa đi vừa nói đi".

Kỷ thần y gật đầu, mang bọn họ lên xe ngựa, đi theo mọi người tiếp tục lên đường đến Thiếu Lâm, trên đường đi nghe tiểu đồ đệ nói hết những chuyện đã xảy ra, rồi bảo Hiểu công tử vươn tay, bắt mạch giúp y một lúc, sắc mặt khẽ biến, giương mắt nhìn y.

Diệp Hữu hỏi: "Sao rồi?".

Kỷ thần y vuốt râu mép, im lặng một lúc rồi nói: "Mất hết võ công, ngươi muốn luyện lại sẽ rất khó khăn, sau này sẽ rất nguy hiểm, có biết không?".

Diệp Hữu nhìn ông: "Ta biết, tiền bối, ta sẽ chú ý".

Văn Nhân Hằng, Tần Nguyệt Miên và Ngụy Giang Việt ở ngay bên cạnh xe ngựa, nghe rõ cuộc đối thoại bên trong, cơ thể đều khựng lại. Văn Nhân Hằng nhắm mắt, chờ đến khi mở ra, tất cả cảm xúc đã giấu dưới vẻ mặt không có cảm xúc gì. Tần Nguyệt Miên liếc nhìn hắn mấy lần cũng không nhìn ra, liền thu lại ánh mắt tìm tòi.

Ngụy Giang Việt mím môi, trong lòng càng nặng nề hơn, cảm giác như trên ngực đè một tảng đá lớn vậy.

Mấy người trong xe ngựa không hề cảm giác được.

Tiểu thần y cuối cùng đã gặp được sư phụ, liền lấy bình sứ ra, thảo luận với ông chuyện thuốc bột, thuận tiện hỏi những vấn đề khó hiểu đã đọc trong sách lúc đi đường. Kỷ thần y hiền lành xoa đầu đồ đệ, kiên nhẫn giải thích thắc mắc cho hắn, hai người nhanh chóng sa vào cuộc trò chuyện.

Diệp Hữu nghe mà choáng đầu, liền lấy cớ đi ra ngoài tìm sư huynh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của sư huynh, lúc này mới thấy thoải mái hơn.

Kỷ thần y nhìn hướng y rời đi, hít vào một hơi rất nhẹ.

Tiểu thần y hỏi: "Sư phụ?".

Kỷ thần y nói: "Không có gì, chúng ta nói tiếp đi".

Tiểu thần y: "A".

Văn Nhân Hằng đi theo xe ngựa chỉ vì bảo vệ cho sư đệ, bây giờ thấy y đã đi ra, liền bước chậm theo, hỏi: "Sao không ngồi ở trong?".

Diệp Hữu nghiêm túc nói: "Sư đồ bọn họ lâu lắm mới gặp, sao ta nhẫn tâm quấy rầy họ được".

Văn Nhân Hằng không vạch trần y, nói: "Kỷ thần y chỉ còn một đồ đệ này, tất nhiên là coi trọng".

Diệp Hữu biết rõ còn hỏi: "Đồ đệ khác đâu?".

Văn Nhân Hằng nói: "Đại đồ đệ của ông ấy nghe nói cũng kinh tài tuyệt thế, tiếc là nhiều năm trước đã mất rồi, nhị đồ đệ học thành rời núi chí ở con đường làm quan, bây giờ đã là thái y đương triều, tam đồ đệ chính là Phương tiểu thần y".

Diệp Hữu hỏi: "Sao đại đồ đệ của ông ấy lại mất?".

Văn Nhân Hằng nói: "Không rõ lắm, đã là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi".

Diệp Hữu gật đầu.

Trên quãng đường tiếp theo, tiếng sáo không còn xuất hiện nữa.

Người đi lục soát núi mà đám người minh chủ phái đi đều đã trở về, nói là không thấy ai cả. Mọi người đều hiểu đối phương lại chạy mất, thở dài, sau đó rất nhanh đã đến Thiếu Lâm Tự.

Từ Nguyên phương trượng sắp xếp cho mọi người, từng người đều trở về phòng nghỉ ngơi, thuận tiện chờ nước cờ tiếp theo của quân trắng và quân đen, nhưng chờ đến sáng hôm sau vẫn không có chuyện gì xảy ra, làm bọn họ thấy không quen lắm.

Cát bang chủ biết chỗ ở của Văn Nhân Hằng, không nhịn được chạy đến tìm Hiểu công tử, hỏi cái nhìn của y.

"Ta cũng không biết", Diệp Hữu phỏng đoán nói, "Nhưng quân đen tìm đủ mọi cách để phơi bày chuyện trong Bồ Đề lao, cũng không thể trông cậy vào bạch đạo tự tìm hiểu được, cũng có thể sẽ có hành động khác".

Y vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng ầm ĩ nhốn nháo, ngay sau đó người của thư viện Định Thiên chạy vào sân, nói: "Bang chủ, quân đen bắt được người thổi sáo, sai người đưa đến đây!".

Cát bang chủ khiếp sợ nhìn Hiểu công tử, quả thực muốn nhảy dựng từ trên ghế.

Diệp Hữu cười nói: "Tiền bối đừng nhìn ta như vậy, đúng lúc thôi, chưa chắc đã thực sự là nước cờ của quân đen".

"... Không phải", Cát bang chủ nhanh chóng hồi hồn, nghiêm túc hỏi, "Sau này Hiểu công tử có dự định nào không? Nếu chưa có thì hay là suy xét thư viện Định Thiên của ta?".

Diệp Hữu trầm mặc nhìn về phía sau ông.

Cát bang chủ thấy được, như nhận ra gì đó, vội xoay người lại, chỉ thấy Văn Nhân Hằng đang bước nửa bước ra cửa phòng, rất ôn hòa nhìn bọn họ.

Cát bang chủ: "...".
Chương trước Chương tiếp
Loading...