Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân
Chương 42
Ed: Jang Bò
Lục tỷ không thích ta, bởi vì trước khi mẹ ta vào cửa, Lục tỷ rất được mẹ cưng chìu, sau khi mẹ ta xuất hiện, cha thường xuyên đi bộ trong sân của chúng ta. Nếu như để tiên sinh kể chuyện kể lại đoạn chuyện cũ năm xưa thì nhất định sẽ có một màn cẩu huyết như sau một: một đám thứ nữ tranh sủng, thứ nữ ta là chính phái, tỷ tỷ đại nhân xin tha mạng.
Nhưng một tỷ tỷ đã từng nhìn thấy ta sẽ lạnh mặt đối đãi, lại xắn ống tay áo hoa lệ, nghiêm túc thoa thuốc cho ta. Ta khẽ rút tay về, còn tưởng rằng ta đau, nhẹ nhàng thổi thổi, hình như có giảm bớt đau đớn.
Thủy Hành Ca ngồi ở một bên, sắc mặt hết sức khó coi, nhìn chằm chằm mấy lỗ kim trên ngón tay của ta mặt tràn đầy lệ khí. Ta nghĩ nếu không phải Thành chủ là Lục tỷ phu của ta, hắn đã sớm một đao bổ đối phương. Ta nhe răng cười với hắn: "Đừng nhíu mày nữa, còn nhăn nữa sẽ thành Tiểu Lão Đầu rồi."
Hắn thản nhiên nhìn ta một cái, lệ khí giảm bớt, không có nói gì.
Lục tỷ tên là Thẩm Thanh thanh, lấy tự《 Kinh Thi 》"Thanh Thanh Tử Khâm du du ngã tâm", năm đó khi Lục tỷ ra đời cha ta vẫn còn có kiên nhẫn làm văn nhân có văn hóa, nhưng đến phiên bốn người chúng ta, một câu Xuân Hạ Thu Đông, không hề mỹ cảm.
Mười ngón tay đã quấn tốt, mặc dù nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nhìn kỹ vẫn rất sâu đời ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì a. . . . . .
Giọng nói của Lục tỷ bình thản: "Sau khi Thẩm gia tan rã, muội đã đi đâu, sao lại tới Lạc Thành."
"Ưmh, mấy tháng đầu làm ăn xin, sau đó lại vào Ngũ Độc giáo. Hiện tại muốn đi tìm Y Thánh Tiền Lai, vừa vặn đi qua nơi này." Ta vội vàng nói: "Bởi vì nuôi một con chim bồ câu khốn khiếp, rất thích nhặt đồ có ánh sáng lấp lánh, Minh Nguyệt châu cũng là nó nhặt, bây giờ đang ở khách sạn, muội sẽ đi lấy, đợi muội."
Giọng nói Lục tỷ nhàn nhạt: "Không vội, trước tiên dưỡng thương cho tốt." Lại ngẩng đầu phân phó người làm: "Chuẩn bị thức ăn."
"Dạ, phu nhân."
Bị Long Diệu Âm cùng Trình Sương lừa gạt ta đã sinh ra ám ảnh, nhìn thấy Lục tỷ lúc đầu rất vui mừng, nhưng bây giờ bình phục lại, lại có điểm lo lắng: "Tỷ, ta phải đi tìm Y Thánh rồi."
Lục tỷ cau mày: "Muội bị thương ở đâu?"
Ta gãi gãi đầu, nàng lại nói: "Tìm Y Thánh gấp như vậy, chẳng lẽ bị bệnh gì? Nếu không những hộ vệ kia tại sao lại nói muội là yêu quái?"
Ta ngẩn người, chớp mắt: "Yêu quái?"
"Muội có biết hôm đó những hộ vệ trở về nói muội như thế nào không? Mắt đỏ như ma, sát khí ngập trời."
Ta nghe mà mờ mịt, dừng một chút nhớ tới hôm đó người áo đen đúng là có nói hai chữ "Yêu quái", mà trong mắt Thủy Hành Ca, rõ ràng là thương tiếc cùng bất đắc dĩ. Ta vẫn cho là là bởi vì khi đó ta nghĩ Thủy Hành Ca chết rồi, chỉ muốn báo thù cho hắn, vì vậy trong lòng mới tràn đầy cảm giác muốn giết chóc, thì ra là không phải. . . . . .
Lục tỷ không hỏi nữa, Thủy Hành Ca cũng không nói gì.
Cơm trưa thì ta nhìn Lục tỷ phu Tô Ảnh cùng Lục tỷ, hai người này từ đầu tới đuôi cũng không cười lấy một cái. . . . . . Nhưng hành động gắp thức ăn cho đối phương tuyệt không thiếu món nào, xem ra ân ái quả thật không phải khanh khanh ta ta mới có thể thể hiện ra.
Ăn đã gần xong, Tô Ảnh mới nói: "Để Nhị thập thất muội phải chịu khổ, thật sự xin lỗi."
Dứt lời liền cầm ly rượu đứng dậy đưa tới, ta vội lấy ly rượu, Thủy Hành Ca cầm cổ tay của ta, nhận lấy ly: "Tửu lượng của Thu Thu kém, ta có thể uống thay không?"
Tô Ảnh gật đầu: "Tất nhiên có thể, muội phu xin mời."
Mới vừa rồi giống như ta nghe Lục tỷ phu rất thuận miệng gọi Thủy Hành Ca là muội phu, trong lòng ta bỗng thấy vui mừng, nếu tỷ phu cũng cho rằng ta là nha hoàn theo hắn, vậy ta đúng là không còn cách nào xoay người.
Sau khi ăn cơm xong, Thủy Hành Ca muốn dẫn ta trở về khách điếm, Lục tỷ cũng không giữ lại, chỉ nói: "Cũng được, dù sao cả Lạc Thành này đều là của Tô gia, các ở đâu cũng vậy."
Quả nhiên đủ khí phách. . . . . .
Ngoài ý muốn gặp lại Lục tỷ, hơn nữa còn hòa thuận, người của Thẩm gia làm ta đau so với người khác sâu hơn rất nhiều, nhưng là cho ta hạnh phúc, cũng là hạnh phúc mà người khác không thể cho.
Trở lại khách điếm, đã là buổi tối, ta trấn an Vũ Thiên Tầm đi ngủ, trở về trong phòng mình đi tìm Minh Nguyệt châu.
Tìm kiếm trong bao đồ hồi lâu, mới tìm được hạt châu nho nhỏ, nhìn xung quanh không còn nhìn ra cái gì khác thường, không khỏi hỏi Thủy Hành Ca đang ngồi một bên: "Bọn họ nói hạt châu này có thể mua năm tòa thành trì, mà ta nhìn thế nào cũng thấy không giống, chàng xem một chút."
Thủy Hành Ca cúi người nhận lấy, nhìn một hồi, nhíu chân mày. Chợt giơ tay lên, ngọn đèn dầu trong nhà bỗng dập tắt, ta kêu lên một tiếng, sau đó nhìn thấy trong tay hắn hiện lên ánh sáng, lúc này mới hiểu, đây là dạ minh châu. Lát sau, hắn lại đốt đèn lên, ta cắn răng: "Có lúc nửa đêm tỉnh dậy, ta còn tưởng là Quỷ Hỏa, Quỷ Hỏa a."
Thủy Hành Ca nói: "Dạ minh châu này mặc dù cũng là hàng thượng đẳng, nhưng nhìn độ sáng cũng không giống như có giá trị năm tòa thành trì."
"Lâu không phơi nắng, nguồn sáng bị giảm chút cũng bình thường thôi." Ta cúi người thổi tắt ngọn đèn dầu, kéo hắn ngồi xuống nhìn hạt châu, "Ngày mai sẽ trả lại cho Lục tỷ, tối nay nhìn cho đủ đi."
Năm tòa thành trì a, năm tòa nha, phải xem đủ mới không phụ lòng mười ngón tay của ta.
"Thu Thu."
Nghe giọng hắn không gợn sóng không có gì lạ, tâm ta thắt chặt, thật thấp đáp một tiếng: "Ừm."
Hồi lâu, hắn mới nói: "Nàng có thích Lạc Thành không? Có nguyện ở lại bên cạnh Lục tỷ?"
Ta đặt hạt châu xuống, ôm hông của hắn giọng nói kiên định: "Ta hiểu rõ chàng muốn làm gì, chàng muốn giao ta cho Lục tỷ chăm sóc, chàng cảm thấy ta biến thành yêu quái mắt đỏ là bởi vì do chàng mới trúng ma độc."
Thủy Hành Ca thở dài, giọng điệu trong đêm đông có vẻ có chút ngân nga: "Nếu nàng hiểu, chẳng lẽ không sợ sao? Không sợ sau này sẽ trở nên giống như ta, không phải người cũng không phải thú?"
Ta cười cười, ở trong đêm tối ngửa đầu nhìn hắn: "Vậy chính ta tự có thể biến thành Gấu trúc rồi."
Lạc Thành cấm đi lại ban đêm, lúc này bên ngoài đã không có ngọn đèn dầu, bên trong nhà ánh sáng long lanh của dạ minh châu, nhìn vào trong con ngươi của Thủy Hành Ca, giống như ánh trăng thanh tuyền, hết sức đẹp mắt. Ta nhẹ nhàng vươn tới hôn hắn một cái, còn chưa thu hồi, ngang hông đã bị một bàn tay ôm chặt, trên môi sức lực đè xuống.
Trong nhà không có ngọn đèn dầu, chỉ có ánh sáng lành lạnh như ánh trăng của hạt châu. Trên người hơi nóng bốc lên, hơi thở thở lại không muốn buông ra.
Không sớm một bước, không muộn một bước, vừa vặn vào giây phút ấy, gặp được Thủy Hành Ca.
Cũng không biết vì sao lại ràng buộc, nhiều lần muốn tách ra nhưng lại bị trói buộc ở chung một chỗ, đây có lẽ chính là duyên phận đi.
Nếu đã như vậy, sao phải nghịch số mệnh mà tách ra.
Dù thật sự sẽ biến thành quái thú, chỉ cần có thể ở chung một chỗ, cũng không có gì sợ hãi.
Hồi lâu, cách đôi môi lạnh lẽo, ta rơi lệ, giọng run run: "Không được bỏ lại ta."
Thủy Hành Ca than thở, khom người ôm chặt ta: "Ừ, tuyệt đối sẽ không."
Như gió thổi qua, một câu đơn giản, như thế là đủ rồi.
&&&&&
Hôm sau, ta cùng Thủy Hành Ca mang theo Minh Nguyệt châu đi tới nhà tỷ phu, lúc này hộ vệ áo đen thấy ta, ngược lại lễ độ cung kính.
Nghe nói năm đó Tô Ảnh ở bên ngoài lịch lãm, kết quả bị thúc phụ đuổi giết muốn cướp chức thành chủ, cơ hồ bỏ mạng. Sau gặp được Lục tỷ, thấy tính tình cô lãnh còn tưởng rằng nàng là người câm, vì vậy vì an toàn của bản thân, bắt nàng làm nha hoàn chữa thương cho mình. Hai người đã trải qua thiên tân vạn khổ trở lại Lạc Thành, Tô Ảnh chính miệng cầu hôn Lục tỷ, Lục tỷ gật đầu, một chữ "Tốt" rơi xuống, Tô Ảnh dù đối mặt với trăm ngàn sát thủ mặt cũng không đổi sắc đã lảo đảo một bước.
Ta nghe đại thẩm trong sân bát quái xong, bèn cảm khái Lục tỷ thật sự là lười nói chuyện nha. . . . . . Tính cách của nàng vốn không phải băng sơn mỹ nhân tiếc chữ như vàng, mà là lười biếng thành tinh được chứ. . . . . .
Khi Lục tỷ đi tới, ta đã ăn xong toàn bộ điểm tâm rồi.
"Tỷ."
Lục tỷ gật đầu một cái, lại đặt Minh Nguyệt châu ở trên bàn đá, hỏi: "Hạt châu này chính là hạt mà lúc đầu muội nhặt được?"
Ta gật đầu, cảm giác lo lắng: "Chẳng lẽ là giả?"
Sắc mặt Tô Ảnh ngưng trọng: "Là giả, mặc dù viên dạ minh châu này cũng hết sức trân quý, nhưng lại không phải là Minh Nguyệt châu"
Ta lập tức nói: "Ta không có đánh tráo."
Lục tỷ nhìn ta một cái: "Muội là muội muội của ta, sẽ không ai hoài nghi muội."
Trong lòng ta ấm áp, ở trong giang hồ cặn bã mười năm, nhất là người thân cũng đều là kẻ cặn bã, Lục tỷ rõ ràng chính là một dòng nước ấm áp trong suốt.
Lục tỷ nói: "Hôm qua muội nói hạt châu này là do huyết cáp nhặt về, huyết cáp đam mê vật lấp lánh, quả thật không sai. Chỉ là Minh Nguyệt châu vẫn luôn bị niêm phong cất trong kho ở trong mật thất, tại sao lại bị một con chim bồ câu nhặt đi?"
Tô Ảnh nói: "Hôm nay nghĩ lại, có lẽ là cửa đã bị người khác mở ra, hơn nữa còn dùng một hạt châu giả thay thế hạt châu thật. Ám ảnh chạy tới mật thất thì chỉ thấy huyết cáp cắp một khỏa tròn tròn sáng sáng rời đi, bèn đặt mục tiêu khóa trên người các muội. Cẩn thận ngẫm lại, dường như đã bị đạo tặc dùng một chiêu điệu hổ ly sơn."
Ta dừng một chút, nhìn về phía Thủy Hành Ca, thấy hắn cũng hơi có nghi ngờ, ta thì biết rõ hắn đến muốn cùng ta rời đi.
Bởi vì hắn từng nói qua, địa phương nào hắn xuất hiện, huyết cáp sẽ một mực ở đó. Nhưng tại sao huyết cáp đột nhiên biến mất mấy ngày rồi lại xuất hiện ở Lạc Thành?
Rời khỏi Tô phủ, thấy trong mắt hắn có vẻ hoang mang, lắc lắc tay của hắn: "Thủy Hành Ca, chàng đang nghĩ gì? Tại sao huyết cáp lại xuất hiện ở Lạc Thành?"
Hắn cười cười: "Ta đã từng nói qua với nàng rằng ta có một người huynh trưởng chưa?"
". . . . . . Chưa từng." Ta bỗng hiểu ra: "Là huynh trưởng của chàng gọi huyết cáp đi, sau đó mượn huyết cáp đánh lạc hướng, cầm Minh Châu chạy mất?"
Thủy Hành Ca gật đầu một cái, hình như nhìn thấy tay ta quấn lụa trắng ở trước mặt hắn đong đưa nhớ ra cái gì đó, nhẹ giọng: "Lại liên lụy nàng bị thương."
Ta lắc đầu một cái: "Ta rất quan tâm ca ca của chàng trộm dạ minh châu làm cái gì, còn nữa, bây giờ hắn đã đi đâu rồi."
Sắc mặt Thủy Hành Ca lạnh nhạt: "Sáu năm trước sau khi Ma Giáo bình loạn, hắn rời đi. Giữa sáu năm này cũng đã trở lại mấy lần, nhưng ta cũng không biết rốt cuộc hắn đang làm gì."
Ta cau mày: "Huyết cáp không phải là do chàng nuôi sao, dù là gặp qua mấy lần, cũng không nhất định sẽ nghe lời của hắn chứ?"
"Nàng có biết vì sao huyết cáp nhận chủ?"
Thấy hắn hỏi nghiêm túc, ta bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt, Thủy Hành Ca nói: "Muốn nuôi dưỡng huyết cáp bồ câu, phải cho nó uống máu của mình. Mà khi đó thân thể của ta trung ma độc, vì vậy đã để huynh trưởng nuôi hộ. Mặc dù huyết cáp vẫn do ta nuôi dưỡng ở bên cạnh, nhưng nếu huynh trưởng cho gọi, nó vẫn sẽ nghe hắn phân phó."
Nội tâm đen tối của nhất thời vùng dậy: "Huynh trưởng của chàng là muốn rũ bỏ tội danh ăn trộm, hoặc là giá họa nó lên người của chàng?"
Thủy Hành Ca cười: "Điểm này ta không thể xác định, chỉ là từ trước đến giờ huynh trưởng làm việc luôn thần bí khó có thể đoán được." Hắn cúi đầu nhìn ta, mấp máy cười: "Hình như nàng đang vui vẻ?"
Ta cười hắc hắc nói: "Để cho ta cao hứng một chút đi."
Thủy Hành Ca cười thất thanh: "Được, như vậy, trong lòng nàng đã thăng bằng hơn chưa?"
Ta cười ha ha, hắn bị huynh trưởng lừa gạt, ta bị tỷ tỷ lừa gạt, căn bản chính là một đôi phu thê khổ mệnh: "Thăng bằng!"
Con người lúc còn sống không thể vừa ý, đều là bởi vì gặp quá nhiều người cặn bã ngang ngược đúng chứ.
"Thủy Hành Ca, ca ca chàng tên gì?"
"Thủy Hành Uyên."
Tác giả có lời muốn nói, để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người tác giả xin được tiết lộ một chút ngoại truyện, mọi người đọc xong nhớ ủng hộ tác giả tiếp nha.
【 Tiểu tiết ngoại truyện 】
Thu Thu ở Thẩm gia sau khi thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ, rút ra được kinh nghiệm xương máu, ở Tây Vực an tâm thêu hoa. . . . . .
Phấn đấu một tháng, năm ngón tay đều bị thương, rốt cuộc thêu thành công một bức "Uyên ương nghịch nước", hưng phấn đưa cho Giáo chủ nhìn.
Sau khi Giáo chủ nhìn tận lực khen ngợi "Thu Thu quả nhiên huệ chất lan tâm, bức gà con mổ thóc này, trông rất sống động, chất phác đáng yêu. . . . . ." .
Thu Thu nghe xong bình tĩnh bày tỏ tiếp nhận, chỉ là, mùng một tháng sau, trong ngực nàng có thêm một con gà con.
Lục tỷ không thích ta, bởi vì trước khi mẹ ta vào cửa, Lục tỷ rất được mẹ cưng chìu, sau khi mẹ ta xuất hiện, cha thường xuyên đi bộ trong sân của chúng ta. Nếu như để tiên sinh kể chuyện kể lại đoạn chuyện cũ năm xưa thì nhất định sẽ có một màn cẩu huyết như sau một: một đám thứ nữ tranh sủng, thứ nữ ta là chính phái, tỷ tỷ đại nhân xin tha mạng.
Nhưng một tỷ tỷ đã từng nhìn thấy ta sẽ lạnh mặt đối đãi, lại xắn ống tay áo hoa lệ, nghiêm túc thoa thuốc cho ta. Ta khẽ rút tay về, còn tưởng rằng ta đau, nhẹ nhàng thổi thổi, hình như có giảm bớt đau đớn.
Thủy Hành Ca ngồi ở một bên, sắc mặt hết sức khó coi, nhìn chằm chằm mấy lỗ kim trên ngón tay của ta mặt tràn đầy lệ khí. Ta nghĩ nếu không phải Thành chủ là Lục tỷ phu của ta, hắn đã sớm một đao bổ đối phương. Ta nhe răng cười với hắn: "Đừng nhíu mày nữa, còn nhăn nữa sẽ thành Tiểu Lão Đầu rồi."
Hắn thản nhiên nhìn ta một cái, lệ khí giảm bớt, không có nói gì.
Lục tỷ tên là Thẩm Thanh thanh, lấy tự《 Kinh Thi 》"Thanh Thanh Tử Khâm du du ngã tâm", năm đó khi Lục tỷ ra đời cha ta vẫn còn có kiên nhẫn làm văn nhân có văn hóa, nhưng đến phiên bốn người chúng ta, một câu Xuân Hạ Thu Đông, không hề mỹ cảm.
Mười ngón tay đã quấn tốt, mặc dù nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nhìn kỹ vẫn rất sâu đời ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì a. . . . . .
Giọng nói của Lục tỷ bình thản: "Sau khi Thẩm gia tan rã, muội đã đi đâu, sao lại tới Lạc Thành."
"Ưmh, mấy tháng đầu làm ăn xin, sau đó lại vào Ngũ Độc giáo. Hiện tại muốn đi tìm Y Thánh Tiền Lai, vừa vặn đi qua nơi này." Ta vội vàng nói: "Bởi vì nuôi một con chim bồ câu khốn khiếp, rất thích nhặt đồ có ánh sáng lấp lánh, Minh Nguyệt châu cũng là nó nhặt, bây giờ đang ở khách sạn, muội sẽ đi lấy, đợi muội."
Giọng nói Lục tỷ nhàn nhạt: "Không vội, trước tiên dưỡng thương cho tốt." Lại ngẩng đầu phân phó người làm: "Chuẩn bị thức ăn."
"Dạ, phu nhân."
Bị Long Diệu Âm cùng Trình Sương lừa gạt ta đã sinh ra ám ảnh, nhìn thấy Lục tỷ lúc đầu rất vui mừng, nhưng bây giờ bình phục lại, lại có điểm lo lắng: "Tỷ, ta phải đi tìm Y Thánh rồi."
Lục tỷ cau mày: "Muội bị thương ở đâu?"
Ta gãi gãi đầu, nàng lại nói: "Tìm Y Thánh gấp như vậy, chẳng lẽ bị bệnh gì? Nếu không những hộ vệ kia tại sao lại nói muội là yêu quái?"
Ta ngẩn người, chớp mắt: "Yêu quái?"
"Muội có biết hôm đó những hộ vệ trở về nói muội như thế nào không? Mắt đỏ như ma, sát khí ngập trời."
Ta nghe mà mờ mịt, dừng một chút nhớ tới hôm đó người áo đen đúng là có nói hai chữ "Yêu quái", mà trong mắt Thủy Hành Ca, rõ ràng là thương tiếc cùng bất đắc dĩ. Ta vẫn cho là là bởi vì khi đó ta nghĩ Thủy Hành Ca chết rồi, chỉ muốn báo thù cho hắn, vì vậy trong lòng mới tràn đầy cảm giác muốn giết chóc, thì ra là không phải. . . . . .
Lục tỷ không hỏi nữa, Thủy Hành Ca cũng không nói gì.
Cơm trưa thì ta nhìn Lục tỷ phu Tô Ảnh cùng Lục tỷ, hai người này từ đầu tới đuôi cũng không cười lấy một cái. . . . . . Nhưng hành động gắp thức ăn cho đối phương tuyệt không thiếu món nào, xem ra ân ái quả thật không phải khanh khanh ta ta mới có thể thể hiện ra.
Ăn đã gần xong, Tô Ảnh mới nói: "Để Nhị thập thất muội phải chịu khổ, thật sự xin lỗi."
Dứt lời liền cầm ly rượu đứng dậy đưa tới, ta vội lấy ly rượu, Thủy Hành Ca cầm cổ tay của ta, nhận lấy ly: "Tửu lượng của Thu Thu kém, ta có thể uống thay không?"
Tô Ảnh gật đầu: "Tất nhiên có thể, muội phu xin mời."
Mới vừa rồi giống như ta nghe Lục tỷ phu rất thuận miệng gọi Thủy Hành Ca là muội phu, trong lòng ta bỗng thấy vui mừng, nếu tỷ phu cũng cho rằng ta là nha hoàn theo hắn, vậy ta đúng là không còn cách nào xoay người.
Sau khi ăn cơm xong, Thủy Hành Ca muốn dẫn ta trở về khách điếm, Lục tỷ cũng không giữ lại, chỉ nói: "Cũng được, dù sao cả Lạc Thành này đều là của Tô gia, các ở đâu cũng vậy."
Quả nhiên đủ khí phách. . . . . .
Ngoài ý muốn gặp lại Lục tỷ, hơn nữa còn hòa thuận, người của Thẩm gia làm ta đau so với người khác sâu hơn rất nhiều, nhưng là cho ta hạnh phúc, cũng là hạnh phúc mà người khác không thể cho.
Trở lại khách điếm, đã là buổi tối, ta trấn an Vũ Thiên Tầm đi ngủ, trở về trong phòng mình đi tìm Minh Nguyệt châu.
Tìm kiếm trong bao đồ hồi lâu, mới tìm được hạt châu nho nhỏ, nhìn xung quanh không còn nhìn ra cái gì khác thường, không khỏi hỏi Thủy Hành Ca đang ngồi một bên: "Bọn họ nói hạt châu này có thể mua năm tòa thành trì, mà ta nhìn thế nào cũng thấy không giống, chàng xem một chút."
Thủy Hành Ca cúi người nhận lấy, nhìn một hồi, nhíu chân mày. Chợt giơ tay lên, ngọn đèn dầu trong nhà bỗng dập tắt, ta kêu lên một tiếng, sau đó nhìn thấy trong tay hắn hiện lên ánh sáng, lúc này mới hiểu, đây là dạ minh châu. Lát sau, hắn lại đốt đèn lên, ta cắn răng: "Có lúc nửa đêm tỉnh dậy, ta còn tưởng là Quỷ Hỏa, Quỷ Hỏa a."
Thủy Hành Ca nói: "Dạ minh châu này mặc dù cũng là hàng thượng đẳng, nhưng nhìn độ sáng cũng không giống như có giá trị năm tòa thành trì."
"Lâu không phơi nắng, nguồn sáng bị giảm chút cũng bình thường thôi." Ta cúi người thổi tắt ngọn đèn dầu, kéo hắn ngồi xuống nhìn hạt châu, "Ngày mai sẽ trả lại cho Lục tỷ, tối nay nhìn cho đủ đi."
Năm tòa thành trì a, năm tòa nha, phải xem đủ mới không phụ lòng mười ngón tay của ta.
"Thu Thu."
Nghe giọng hắn không gợn sóng không có gì lạ, tâm ta thắt chặt, thật thấp đáp một tiếng: "Ừm."
Hồi lâu, hắn mới nói: "Nàng có thích Lạc Thành không? Có nguyện ở lại bên cạnh Lục tỷ?"
Ta đặt hạt châu xuống, ôm hông của hắn giọng nói kiên định: "Ta hiểu rõ chàng muốn làm gì, chàng muốn giao ta cho Lục tỷ chăm sóc, chàng cảm thấy ta biến thành yêu quái mắt đỏ là bởi vì do chàng mới trúng ma độc."
Thủy Hành Ca thở dài, giọng điệu trong đêm đông có vẻ có chút ngân nga: "Nếu nàng hiểu, chẳng lẽ không sợ sao? Không sợ sau này sẽ trở nên giống như ta, không phải người cũng không phải thú?"
Ta cười cười, ở trong đêm tối ngửa đầu nhìn hắn: "Vậy chính ta tự có thể biến thành Gấu trúc rồi."
Lạc Thành cấm đi lại ban đêm, lúc này bên ngoài đã không có ngọn đèn dầu, bên trong nhà ánh sáng long lanh của dạ minh châu, nhìn vào trong con ngươi của Thủy Hành Ca, giống như ánh trăng thanh tuyền, hết sức đẹp mắt. Ta nhẹ nhàng vươn tới hôn hắn một cái, còn chưa thu hồi, ngang hông đã bị một bàn tay ôm chặt, trên môi sức lực đè xuống.
Trong nhà không có ngọn đèn dầu, chỉ có ánh sáng lành lạnh như ánh trăng của hạt châu. Trên người hơi nóng bốc lên, hơi thở thở lại không muốn buông ra.
Không sớm một bước, không muộn một bước, vừa vặn vào giây phút ấy, gặp được Thủy Hành Ca.
Cũng không biết vì sao lại ràng buộc, nhiều lần muốn tách ra nhưng lại bị trói buộc ở chung một chỗ, đây có lẽ chính là duyên phận đi.
Nếu đã như vậy, sao phải nghịch số mệnh mà tách ra.
Dù thật sự sẽ biến thành quái thú, chỉ cần có thể ở chung một chỗ, cũng không có gì sợ hãi.
Hồi lâu, cách đôi môi lạnh lẽo, ta rơi lệ, giọng run run: "Không được bỏ lại ta."
Thủy Hành Ca than thở, khom người ôm chặt ta: "Ừ, tuyệt đối sẽ không."
Như gió thổi qua, một câu đơn giản, như thế là đủ rồi.
&&&&&
Hôm sau, ta cùng Thủy Hành Ca mang theo Minh Nguyệt châu đi tới nhà tỷ phu, lúc này hộ vệ áo đen thấy ta, ngược lại lễ độ cung kính.
Nghe nói năm đó Tô Ảnh ở bên ngoài lịch lãm, kết quả bị thúc phụ đuổi giết muốn cướp chức thành chủ, cơ hồ bỏ mạng. Sau gặp được Lục tỷ, thấy tính tình cô lãnh còn tưởng rằng nàng là người câm, vì vậy vì an toàn của bản thân, bắt nàng làm nha hoàn chữa thương cho mình. Hai người đã trải qua thiên tân vạn khổ trở lại Lạc Thành, Tô Ảnh chính miệng cầu hôn Lục tỷ, Lục tỷ gật đầu, một chữ "Tốt" rơi xuống, Tô Ảnh dù đối mặt với trăm ngàn sát thủ mặt cũng không đổi sắc đã lảo đảo một bước.
Ta nghe đại thẩm trong sân bát quái xong, bèn cảm khái Lục tỷ thật sự là lười nói chuyện nha. . . . . . Tính cách của nàng vốn không phải băng sơn mỹ nhân tiếc chữ như vàng, mà là lười biếng thành tinh được chứ. . . . . .
Khi Lục tỷ đi tới, ta đã ăn xong toàn bộ điểm tâm rồi.
"Tỷ."
Lục tỷ gật đầu một cái, lại đặt Minh Nguyệt châu ở trên bàn đá, hỏi: "Hạt châu này chính là hạt mà lúc đầu muội nhặt được?"
Ta gật đầu, cảm giác lo lắng: "Chẳng lẽ là giả?"
Sắc mặt Tô Ảnh ngưng trọng: "Là giả, mặc dù viên dạ minh châu này cũng hết sức trân quý, nhưng lại không phải là Minh Nguyệt châu"
Ta lập tức nói: "Ta không có đánh tráo."
Lục tỷ nhìn ta một cái: "Muội là muội muội của ta, sẽ không ai hoài nghi muội."
Trong lòng ta ấm áp, ở trong giang hồ cặn bã mười năm, nhất là người thân cũng đều là kẻ cặn bã, Lục tỷ rõ ràng chính là một dòng nước ấm áp trong suốt.
Lục tỷ nói: "Hôm qua muội nói hạt châu này là do huyết cáp nhặt về, huyết cáp đam mê vật lấp lánh, quả thật không sai. Chỉ là Minh Nguyệt châu vẫn luôn bị niêm phong cất trong kho ở trong mật thất, tại sao lại bị một con chim bồ câu nhặt đi?"
Tô Ảnh nói: "Hôm nay nghĩ lại, có lẽ là cửa đã bị người khác mở ra, hơn nữa còn dùng một hạt châu giả thay thế hạt châu thật. Ám ảnh chạy tới mật thất thì chỉ thấy huyết cáp cắp một khỏa tròn tròn sáng sáng rời đi, bèn đặt mục tiêu khóa trên người các muội. Cẩn thận ngẫm lại, dường như đã bị đạo tặc dùng một chiêu điệu hổ ly sơn."
Ta dừng một chút, nhìn về phía Thủy Hành Ca, thấy hắn cũng hơi có nghi ngờ, ta thì biết rõ hắn đến muốn cùng ta rời đi.
Bởi vì hắn từng nói qua, địa phương nào hắn xuất hiện, huyết cáp sẽ một mực ở đó. Nhưng tại sao huyết cáp đột nhiên biến mất mấy ngày rồi lại xuất hiện ở Lạc Thành?
Rời khỏi Tô phủ, thấy trong mắt hắn có vẻ hoang mang, lắc lắc tay của hắn: "Thủy Hành Ca, chàng đang nghĩ gì? Tại sao huyết cáp lại xuất hiện ở Lạc Thành?"
Hắn cười cười: "Ta đã từng nói qua với nàng rằng ta có một người huynh trưởng chưa?"
". . . . . . Chưa từng." Ta bỗng hiểu ra: "Là huynh trưởng của chàng gọi huyết cáp đi, sau đó mượn huyết cáp đánh lạc hướng, cầm Minh Châu chạy mất?"
Thủy Hành Ca gật đầu một cái, hình như nhìn thấy tay ta quấn lụa trắng ở trước mặt hắn đong đưa nhớ ra cái gì đó, nhẹ giọng: "Lại liên lụy nàng bị thương."
Ta lắc đầu một cái: "Ta rất quan tâm ca ca của chàng trộm dạ minh châu làm cái gì, còn nữa, bây giờ hắn đã đi đâu rồi."
Sắc mặt Thủy Hành Ca lạnh nhạt: "Sáu năm trước sau khi Ma Giáo bình loạn, hắn rời đi. Giữa sáu năm này cũng đã trở lại mấy lần, nhưng ta cũng không biết rốt cuộc hắn đang làm gì."
Ta cau mày: "Huyết cáp không phải là do chàng nuôi sao, dù là gặp qua mấy lần, cũng không nhất định sẽ nghe lời của hắn chứ?"
"Nàng có biết vì sao huyết cáp nhận chủ?"
Thấy hắn hỏi nghiêm túc, ta bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt, Thủy Hành Ca nói: "Muốn nuôi dưỡng huyết cáp bồ câu, phải cho nó uống máu của mình. Mà khi đó thân thể của ta trung ma độc, vì vậy đã để huynh trưởng nuôi hộ. Mặc dù huyết cáp vẫn do ta nuôi dưỡng ở bên cạnh, nhưng nếu huynh trưởng cho gọi, nó vẫn sẽ nghe hắn phân phó."
Nội tâm đen tối của nhất thời vùng dậy: "Huynh trưởng của chàng là muốn rũ bỏ tội danh ăn trộm, hoặc là giá họa nó lên người của chàng?"
Thủy Hành Ca cười: "Điểm này ta không thể xác định, chỉ là từ trước đến giờ huynh trưởng làm việc luôn thần bí khó có thể đoán được." Hắn cúi đầu nhìn ta, mấp máy cười: "Hình như nàng đang vui vẻ?"
Ta cười hắc hắc nói: "Để cho ta cao hứng một chút đi."
Thủy Hành Ca cười thất thanh: "Được, như vậy, trong lòng nàng đã thăng bằng hơn chưa?"
Ta cười ha ha, hắn bị huynh trưởng lừa gạt, ta bị tỷ tỷ lừa gạt, căn bản chính là một đôi phu thê khổ mệnh: "Thăng bằng!"
Con người lúc còn sống không thể vừa ý, đều là bởi vì gặp quá nhiều người cặn bã ngang ngược đúng chứ.
"Thủy Hành Ca, ca ca chàng tên gì?"
"Thủy Hành Uyên."
Tác giả có lời muốn nói, để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người tác giả xin được tiết lộ một chút ngoại truyện, mọi người đọc xong nhớ ủng hộ tác giả tiếp nha.
【 Tiểu tiết ngoại truyện 】
Thu Thu ở Thẩm gia sau khi thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ, rút ra được kinh nghiệm xương máu, ở Tây Vực an tâm thêu hoa. . . . . .
Phấn đấu một tháng, năm ngón tay đều bị thương, rốt cuộc thêu thành công một bức "Uyên ương nghịch nước", hưng phấn đưa cho Giáo chủ nhìn.
Sau khi Giáo chủ nhìn tận lực khen ngợi "Thu Thu quả nhiên huệ chất lan tâm, bức gà con mổ thóc này, trông rất sống động, chất phác đáng yêu. . . . . ." .
Thu Thu nghe xong bình tĩnh bày tỏ tiếp nhận, chỉ là, mùng một tháng sau, trong ngực nàng có thêm một con gà con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương