Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Gió Xuân Dưỡng Núi Sông - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:37:31

Ta vội lấy chiếc áo trong từ mắc áo đưa , ngờ Vương Ngọc nhận mà bước khỏi rèm, để những dấu chân ướt đẫm sàn gỗ phía .

 

Ta chỉ dám lướt qua nhanh chóng mắt nơi khác, vắt chiếc áo mỏng nhẹ nhàng lên vai .

 

Vương Ngọc khẽ hừ một tiếng, dường như hài lòng với thái độ của : “Ngươi việc cần nhờ , thì nên thái độ như thế .”

 

Ta do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đành gạt bỏ ngại ngùng, bước tới chỉnh trang phục cho .

 

Vương Ngọc cao, gần như hơn nửa cái đầu, bờ vai rộng, nước da trắng nhợt như đá cẩm thạch, mạnh mẽ mà cứng cáp. Khi giúp mặc áo, tay tránh khỏi chạm làn da nóng bỏng , chợt nhận một điều.

 

Đối với , Vương Ngọc chỉ đơn thuần là một công tử quyền quý.

 

Hắn còn là một nam nhân, một nam nhân trẻ tuổi, vạm vỡ, mạnh mẽ.

 

Một nam nhân như thế, đuổi hết hầu ngoài, chỉ còn bên trong phòng, phục vụ mặc đồ cho , rốt cuộc ý gì đây?

 

Ta dám tự suy diễn, chỉ khẽ hỏi: “Sao lang quân chuyện nhờ?”

 

Vương Ngọc giơ tay để thắt dây áo, bình thản : “Nếu chuyện nhờ, ngươi tìm đến .”

 

Trước câu thẳng thừng , chỉ gượng.

 

“Ha… ha… thế ~”

 

Mặc xong áo trong, thêm đai lưng và quần áo, may mà cứ nhắm mắt nhắm mũi phục vụ nên cũng tạm . Tiếp theo là chiếc áo khoác ngoài…

 

mặc xong, Vương Ngọc vẫn hài lòng.

 

“Áo mùi hương.”

 

Ta thấy giá áo một lư hương, liền bê lư hương gần, để làn khói thơm lan tỏa quanh , lượt phía bên trái, bên , phía và phía

 

Không từ khi nào, tư thế trở nên khác lạ. Hắn , còn quỳ ngay ngắn mặt, hai tay nâng lư hương.

 

Cảm giác thật kỳ lạ…

 

Vương Ngọc dường như cũng cảm thấy điều gì đó, lúc đang cúi đầu , trong đôi mắt sắc lạnh ẩn chút tia máu, dường như chứa đựng cảm xúc hiểu: “Sau đừng gọi là Vương lang, hãy gọi là Chử Khanh.”

 

Vừa , đưa tay lạnh lẽo áp lên má , ánh mắt soi xét, hàng mi rủ xuống: “Thật là một kẻ đáng thương…”

 

“Sao mới vài ngày gặp, gầy đến nhọn mặt ?”

 

24

 

Nụ khó diễn tả bằng lời.

 

Vừa lôi cuốn, lạnh nhạt, xen lẫn một chút yêu thương mơ hồ, khiến trong lòng trào dâng một cảm giác bứt rứt khó tả, cả đều cảm thấy thoải mái.

 

Chuyện đúng lắm.

 

“Vương Ngọc, ngài uống tán thạch ?”

 

Một tay đặt lên vai , lòng bàn tay nóng rực, ngón tay lạnh băng. Ta vội đặt lư hương sang bên, đỡ hành lang .

 

Nhìn kỹ , mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, cơ thể nóng rẫy, cuối cùng ngã xuống, đầu tóc ướt đẫm dàn trải lên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-xuan-duong-nui-song/chuong-10.html.]

 

Không xa, hai tỳ nữ yên lặng, hề ý định giúp đỡ, chỉ từ xa.

 

“Kể từ khi gặp nạn núi hôm đó, lang quân mắc chứng đau chân, cứ trời âm u là uống thuốc tán.”

 

Thì .

 

Sau khi uống thuốc, cơ thể sẽ nóng bừng, cởi áo khoác, mở rộng cổ áo. Nghe những kẻ phóng khoáng còn bới cả tóc để tìm vài con chấy ăn .

 

Thế nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy Vương Ngọc bới tóc tìm chấy.

 

Trời tối dần, tỳ nữ mang đến một bình rượu mơ ướp lạnh, rót từng ly sứ mỏng, mặt còn thả vài quả mơ ngọt, rượu màu đỏ nhạt, tỏa hương thơm ngào ngạt.

 

Vương Ngọc chỉ bình rượu: “Rót rượu.”

 

Miệng yêu cầu hầu hạ, nhưng tỳ nữ lùi xa, dần dần khuất bóng hẳn.

 

Ta đành cầm ly rượu, rót từng ngụm đôi môi mềm mại của , phục vụ uống vài chén, mới thận trọng dò hỏi: “Vương Ngọc, nguyện vọng của thể đổi ?”

 

“Ngươi lấy gì để đổi?”

 

Hắn khẽ nhếch môi , ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt: “Chẳng ngọc đám ở Tam Lăng cướp sạch .”

 

Nghe thế, lưng lạnh toát: “Ngài sớm ý định của , thế mà còn hầu hạ y phục và rót rượu cho ngài?”

 

Thật đáng sợ. Dù ở Tam Lăng Trường Châu, dù ở nơi cao sang chốn giang hồ, lẽ chẳng gì lọt qua tai mắt nhà họ Vương!

 

Hắn tự hớ, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

 

“Dư Mục là con chuột đầu đàn của Tam Lăng. Phủ Thái thú đầy lũ chuột đói, ngươi là một con chuột đồng, xông ổ của chúng, còn lấy cắp thịt về?”

 

Ta nghẹn lời, mãi một lúc gì.

 

“Tất nhiên, chỉ ngươi mất ngọc, còn ngươi thương mặt.”

 

Nói , ngón tay lạnh giá của chạm nhẹ vết thương , vết thương từ đụng tường trong hẻm tối hôm , vẫn lành hẳn, gây cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

 

… Hắn dường như đang ngầm ám chỉ điều gì, gì đó hoặc gì đó.

 

Lúc mới dần nhận , từ khi bước , hành động của dường như…

 

Đang khơi gợi ?

 

giờ vốn coi thường , thì rốt cuộc là ý gì đây?

 

Không, Nam Cẩm Bình, đừng ảo tưởng!

 

Giữa và Vương Ngọc, như mây với bùn. Dù ý với , một gia tộc phân biệt đẳng cấp như nhà họ Vương, một đứa con thứ như cũng chỉ là vết nhơ, ai thấy cũng thể giẫm lên.

 

Hồng Trần Vô Định

Chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nắm lấy tay , giả vờ như hiểu ngụ ý của .

 

“Vương Ngọc, với năng lực của ngài, lấy ngọc cướp chẳng khó khăn gì. Sau đó thể bán ngôi nhà, trả ngọc nguyên vẹn…”

 

Thấy mà như chú ý, khỏi đỏ mắt.

 

“Chỉ xin ngài, hãy giúp tìm Tiểu Mai.”

Loading...