Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Gió Xuân Dưỡng Núi Sông - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:37:51

Ta , bộ mặt khổ sở: "Vương Ngọc, đầu là quá cao ?"

 

Hắn liếc , ánh mắt chút cảnh cáo: "Đây là cách trang điểm mà quý nữ kinh thành yêu thích, đừng rối tung lên."

 

Hồng Trần Vô Định

"Ồ."

 

Hắn cúi sát hơn, kỹ khuôn mặt trang điểm phấn mỏng của , chợt lẩm bẩm: "Còn thiếu chút gì đó."

 

Hắn lấy từ hộp trang điểm một cây bút vẽ môi, nhúng son đỏ khẽ chấm hai nốt son mắt , trong gương với vẻ hài lòng: "Như hảo, trông cũng năm sáu phần giống."

 

Sau đó, trong trạng thái đầy mơ hồ, các tỳ nữ đưa lên xe ngựa.

 

Vương Ngọc cũng lên xe, đối diện với , tay cầm một quyển sách cuộn, cúi đầu chăm chú .

 

Không kiềm sự tò mò, hỏi: "Lang quân đang ?"

 

Hắn khẽ nhướng mày, thấy tò mò ngó qua, liền đáp trêu ghẹo: "Đang về một con chuột phú quý."

 

"..."

 

Xe ngựa lăn bánh, đến một nén nhang đến một cổng phủ rộng lớn, quy mô còn hơn cả nhà họ Vương.

 

"Tạ Phủ?"

 

Ta ngẩng đầu lên tấm biển, trong lòng khỏi kinh ngạc.

 

Chẳng đây chính là Tạ gia ở Trần Quận nổi tiếng ngang hàng với Vương gia ở Lang Nha ?

 

 

 

47

 

Không cần thông báo, xe ngựa của nhà họ Vương chính là thông hành nhất. Người gác cổng thấy dấu hiệu xe liền vội vã hạ then cài, cung kính mở cổng đón Vương Ngọc và trong.

 

Vương Ngọc tiến Tạ phủ như sân nhà , thấy vài tỳ nữ bưng hộp thức ăn về phía tây nam, liền tiến tới chào hỏi: "Cô mẫu dùng cơm ?"

 

Tỳ nữ dẫn đầu thấy , tươi đáp: "Nhị phu nhân đang chuẩn dùng bữa."

 

Vương Ngọc gật đầu, kéo tay cùng theo, băng qua một cổng hoa rủ, men theo hành lang chảy dọc theo dòng nước, đến cuối hành lang, xa một phụ nhân đang bận rộn giàn nho.

 

Hắn bước tới gần, mỉm gọi: "Cô mẫu, con đến xin một bữa cơm đây."

 

Nữ nhân tiếng, thậm chí ngẩng đầu lên: "Nhà họ Vương thiếu thức ăn cho con ?"

 

Dù giọng thiết, nhưng hẳn là ấm áp.

 

Vương Ngọc trò chuyện vài câu, kéo lên , : "Cô mẫu xem, nữ lang chút giống cô mẫu chứ?"

 

thế, cũng ngước mắt đánh giá một lượt với vẻ nghiêm khắc. Bà khuôn mặt tròn trĩnh, mắt hạnh môi đào, cũng tròn đầy; còn mắt phượng, mặt trái xoan, ngoại trừ búi tóc cao một thước và hai nốt chu sa mắt, thì hai thật chẳng chút giống nào.

 

Thấy cố tình bịa chuyện, nữ nhân xụ mặt: "Con đến chọc ghẹo ?"

 

"Con nào dám!" Vương Ngọc liên tục xua tay: "Chỉ là thấy cô mẫu cô đơn, nên mang đến cho cô mẫu một đứa con gái để giữ bên cạnh thôi."

 

Nhị phu nhân , mặt lộ vẻ khó chịu: "Ta ba đứa con trai , cần thêm con  gái  nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-xuan-duong-nui-song/chuong-25.html.]

 

Ta cúi đầu hổ, nhưng thấy lang quân bên cạnh nhẹ , nở một nụ nhạt: "Nữ lang khác dĩ nhiên xứng đáng, nhưng nàng là thê tử của Vương Ngọc ."

 

Bà khi mới , ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo như Vương Ngọc: "Chuyện con đồng ý ?"

 

Vương Ngọc khẽ hừ: "Đồng ý cũng chẳng ."

 

"Con hai mươi lăm tuổi , bỏ qua , sẽ ở ? Chẳng lẽ cô mẫu cũng như con, thà thấy phòng trống còn hơn là để con cưới nữ lang nhà tứ đại gia tộc?"

 

chỉ lắc đầu thở dài liên tục, nhưng phản đối thêm.

 

48

 

Nửa canh giờ , từ nhà họ Tạ trở về, giờ đây mang họ Tạ và tên mới là Tạ Tần. Về đến nhà họ Vương, đầu óc vẫn còn rối như tơ vò. Vương Ngọc thấy vẻ ngơ ngác của , liền phất nhẹ ống tay áo xuống ghế thở dài.

 

“Nếu vì nàng, nào cần hạ cầu xin một vị tiểu quận chúa?”

 

Thấy vẻ mệt mỏi, vội vòng bóp vai cho , khẽ : “Cảm ơn lang quân, vất vả cho quá !”

 

“Chỉ là hiểu. Rõ ràng vị phu nhân vui lòng, vì cuối cùng vẫn đồng ý?”

 

Vương Ngọc hỏi , đặt chén xuống, kéo lên đùi : “Nàng xưa lanh lợi là thế, giờ ?”

 

“Tứ đại thế gia kết thông gia lâu, vốn dĩ cùng khí đồng nguyên. Nhị phu nhân nhà họ Tạ nữ nhi, nam nhi xuất sắc, lúc kết với nhà họ Vương, tự nhiên chẳng thể bỏ lỡ.”

 

Ta chợt hiểu , hóa dựa ánh hào quang của Vương Ngọc, bỗng thấy sống mũi cay cay, hai hàng lệ chực trào.

 

Vương Ngọc thấy , vẻ mặt lộ vẻ khó chịu: “Dạo nàng thế,  cứ như thể là nước mà tạo thành .”

 

Ta cũng hiểu vì , lòng đầy vui mừng mà nước mắt cứ rơi mãi thôi. Nghe , vội chớp mắt, cố nén lệ.

 

“Có lẽ là do từng ném khăn cho bao nhiêu , nhưng lang quân là đầu tiên thê tử, khiến khó lòng kìm nén …”

 

Vương Ngọc nhẹ nắm cằm : “Chuyện đến nước , còn gọi lang quân gì nữa?”

 

Lúc mới hiểu ý, ngập ngừng gọi một tiếng: “Chử… Chử khanh…”

 

Lời dứt, gương mặt màu ngọc lan của thoáng qua một lớp hồng nhạt, ánh mắt cũng dần trở nên mờ ảo.

 

Ta thấy, khẽ cất giọng trầm ấm gọi tiếp: “Khanh khanh.”

 

“… Phu quân.”

 

Hơi thở của Vương Ngọc trở nên gấp gáp, đôi mắt sáng rực, khẽ cắn nhẹ tai : “Con chuột nhỏ ngốc nghếch của , nhưng những thứ thế thì học nhanh lắm!”

 

Bị cắn, rùng , đành liên tục xin tha. Vương Ngọc càng lấn tới, giọng khẽ khàng:

 

“Chuột ăn mèo, nhưng mèo ăn chuột, nàng ?”

 

Dứt lời, còn kịp phản ứng thì bất ngờ đẩy xuống bàn, vén lên lớp váy áo, vội vàng kêu lên cầu xin: “Phu quân, Trưởng Công chúa còn đang đợi chúng dùng bữa tối, chuyện thể !”

 

, hai chữ mới thật tuyệt vời, nàng cứ gọi thêm vài để …”

 

Vương Ngọc vẫn tiếp tục trêu đùa, ngoài cửa tiếng bước chân ngày càng dồn dập, bóng lay động, bỗng tiếng ho nhẹ vang lên.

 

“Ngọc nhi, phụ chuyện với con.”

Loading...