Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Gió Xuân Dưỡng Núi Sông - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:37:52

49

 

Phụ của Vương Ngọc từ Lạc Thành đến Trần  Quận, xuống ngựa còn kịp uống nước gọi ngay nhi tử tiền sảnh trò chuyện. Ta bước theo Vương Ngọc, vì búi tóc quá cao nên suýt chút nữa qua nổi bậc cửa.

 

Vương Thuật, phụ của Vương Ngọc, diện mạo giống hệt nhi tử, để râu , bước chậm rãi theo , sắc mặt hài lòng: "Nữ tử là ai?"

 

Vương Ngọc để cạnh , ôn tồn giới thiệu: "Phụ , đây là bên cạnh con."

 

Vương Thuật gật gù, vẻ mặt hài lòng: "Rất , cuối cùng con cũng khai thông ."

 

Trưởng công chúa bên cạnh, thôi.

 

Vương Thuật lờ , bắt đầu chuyện với Vương Ngọc về việc xây dựng hoàng cung, tân đế tuyển tú, dời đô và tế trời. Vương Ngọc rõ ràng chuẩn kỹ càng, trình bày từng việc một, giao nhiệm vụ đến từng , đầu đuôi rành mạch khiến Vương Thuật liên tục gật đầu tán thưởng.

 

"Con sớm đến Lạc Thành. Hoàng đế còn nhỏ, Mộ Dung Thùy nhiều hành động vượt quyền, cần con bên cạnh kiềm chế."

 

Vương Ngọc chỉ : "Chỉ tiếc Tần Tần còn khỏi hẳn chân, đợi vài ngày nữa nàng hồi phục, chúng con sẽ lập tức lên đường."

 

Nghe , Vương Thuật mới đến , xoa râu : "Không tệ, nữ tử dung mạo thanh tú, ánh mắt đoan chính, là nữ nhi nhà ai ?"

 

Vương Ngọc vẫn giữ vẻ bình thản: "Là tiểu nữ của Nhị phu nhân nhà họ Tạ."

 

Vừa thấy dối mặt , Trưởng Công chúa yên nữa, nổi giận lộ rõ mặt: "Vương Ngọc!!"

 

Vương Thuật thấy bà kích động như , khó hiểu: "Sau khi dời đến Lạc Thành, con sẽ phong vị tam công. Nạp thêm một nữ nhân thì gì là ?"

 

Trưởng Công chúa giận dữ đập bàn, kiềm chế cơn giận: "Không nạp , nó cưới chính thê! Chính thê đó!"

 

Vương Thuật mới gật gù: "À, đúng là cần ý kiến của con."

 

Vừa dứt lời, thấy sắc mặt Vương Ngọc trầm xuống, ông vội thêm: " đây đều là chuyện nhỏ, chủ yếu vẫn là tự con quyết định."

 

Một câu của ông khiến Trưởng Công chúa tức đến ngả .

 

Khi Vương Thuật , Trưởng Công chúa run rẩy môi, chỉ : "Vương Ngọc, nó chỉ là nữ tử con nhà bình dân, cho nó đồng ý, nhưng để nó chính thê là tuyệt đối thể!"

 

"Con tìm Nhị phu nhân nhà họ Tạ giả cho nó, chẳng giở trò chỉ hươu bảo ngựa, khiến cả thiên hạ chế nhạo nhà họ Vương ?!"

 

Nghe , định lên rời , nhưng Vương Ngọc nắm chặt cánh tay , bình tĩnh : "Mẫu quên , ngay cả triều đình Tư Mã gia cũng là do nhà họ Vương dựng nên."

 

"Trên đời chuyện gì mà Vương Ngọc ?"

 

Nhìn Trưởng Công chúa sững sờ, kéo lên, khi rời khỏi còn đầu .

 

"Chỉ hươu bảo ngựa? Mẫu quả nhiên nghĩ một chủ ý tuyệt diệu."

 

50

 

Trước khi lên đường Lạc Thành, Vương Ngọc dành mấy đêm liền để vẽ. vẽ chuột nữa mà là một con hươu oai phong với đôi sừng to và bộ lông sọc vằn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-xuan-duong-nui-song/chuong-26.html.]

Hồng Trần Vô Định

 

Sau khi vẽ xong, cho đóng khung giấy, treo bên giường cho khô.

 

"Định gì với bức vẽ ?" Ta hỏi.

 

Vương Ngọc khẽ: "Đến Lạc Thành nàng sẽ hiểu."

 

Đến ngày khởi hành, xe của mà kéo lên xe của Trưởng công chúa, treo bức tranh con hươu oai phong lên đầu xe.

 

"Mẫu , xem đây là gì?"

 

Trưởng Công chúa liếc qua đáp: "Là hươu."

 

Vương Ngọc mỉm : "Không , đây là ngựa."

 

Trưởng Công chúa ý gì, chỉ im lặng gì.

 

Xe cứ thế lăn bánh rời khỏi Trần Quận. Dọc đường , ít công tử thế gia thấy xe nhà họ Vương đều đến hành lễ, Vương Ngọc lập tức gọi , hỏi bọn họ xe treo tranh gì.

 

Đám công tử ngắm sức tán thưởng: "Vương lang quân vẽ con hươu oai phong dũng mãnh, thật là thần kỳ tuyệt kỹ."

 

" ! Vương lang văn thao võ lược, tài hoa xuất chúng, chúng sánh !"

 

Vương Ngọc khẽ , chỉ bức tranh mà : "Đây hươu, mà là ngựa."

 

Một trong đó thoáng nghi ngờ: " rõ ràng đây là…"

 

Lời dứt bên cạnh thúc một cái, vội vàng đổi lời: "Thật là mắt mờ lầm! Oai phong như thế, dĩ nhiên là ngựa!"

 

Vương Ngọc khẽ nhạt.

 

Đám công tử thấy , liền rối rít phụ họa, ca ngợi bức tranh ngựa của thật sống động như thật.

 

Sau đó dọc đường qua bao nhiêu điền trang, phàm là đến thăm hỏi, Vương Ngọc đều như . Mọi đó là hươu nhưng vẫn thuận theo mà bảo là ngựa, thật khiến nghĩ mà sợ.

 

Chẳng rõ đây là thiên hạ nhà họ Tư Mã là của nhà họ Vương.

 

Trưởng Công chúa nếu đến giờ vẫn hiểu, thì đúng là ngây thơ đến đáng thương.

 

Vậy nên suốt dọc đường đến Lạc Thành, gần nửa tháng, bà luôn im lặng, mặt biểu cảm.

 

Vương Ngọc thấy hiệu quả đạt , liền thu bức tranh , coi như từng chuyện gì xảy .

 

 51

 

Trải qua mấy tháng bôn ba, cuối cùng chúng cũng đến Lạc Thành. Vừa cổng thành, thấy đường phía tắc nghẽn, xe ngựa đông đúc, một đội mũ lông đỏ, khoác giáp nặng, dắt ngựa giữa đường lớn, giọng vang vọng gọi to: "Long Tương Tướng quân Mộ Dung Thùy, đặc biệt đến nghênh đón Vương lang quân!"

 

Cử chỉ của đối phương tựa như bỏ qua hiềm khích cũ, chủ động giảng hòa. Vương Ngọc còn kịp đáp lời, Trưởng Công chúa hừ lạnh một tiếng: "Mộ Dung Thùy! Hắn còn mặt mũi đến ?"

 

"Chính hại con rơi bẫy của bọn Hồ, suýt nữa c.h.ế.t trong biển lửa. Ngọc nhi, con triều nhất định tấu xin bệ hạ ban c.h.ế.t cho !"

Loading...