Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Gió Xuân Không Quay Lại - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Lúc vừa mở mắt, nhìn thấy mẫu thân, ta như mộng hoàn đêm trước.

 

Mẫu thân vẻ mặt đầy u sầu, khăn tay trong tay đã bị vò đến nhàu nát.

 

Cuối cùng, tựa như đã hạ quyết tâm, bà cắn răng nói:
 “Ngưng nhi, vậy thì chọn Tạ Hiên đi.”

Tạ Hiên?

 

Tên gọi ấy đã lâu không nghe đến, khiến ta thoáng chốc ngẩn ngơ.
 “Một đời sống nơi thôn dã, hắn từng chơi đùa cùng con, coi như thanh mai trúc mã. Nếu con gả cho hắn, nghĩ rằng hắn tất chẳng khi dễ con.”


Chưa kịp đáp lời, mẫu thân đã kéo tay ta, khẽ vỗ nhẹ mấy cái. Bà cuối cùng cũng thở dài một hơi, nhưng mắt đã hoe đỏ.

 

Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
 “Ngưng nhi, sau này mẫu thân không thể ở cạnh con nữa, tuyệt đối không được tùy hứng như trước nữa.”

 

“Gả chồng rồi, phải an phận làm vợ dạy con. Tạ Hiên là kẻ có chí tiến thủ, nếu có thể thi đỗ công danh, con sẽ là mệnh phụ phu nhân, còn thể diện hơn cả mẫu thân. Dù không đỗ, làm thầy đồ cũng không đến nỗi nào. Mẫu thân sẽ chuẩn bị cho con hồi môn chu đáo, cuộc sống ắt sẽ yên ổn.”


Ta nhìn bà đăm đăm, ánh mắt dần dần mờ đi.

 

Mẫu thân xoa đầu ta, dịu dàng nói:
 “Đứa ngốc này, khóc nỗi gì chứ? Chỉ là gả chồng thôi mà. Nếu nhớ nhà thì cứ hồi môn, mẹ con ta vẫn có thể gặp lại.”

Không gặp được nữa rồi!

 

Mẫu thân, người sẽ chếc vì trọng bệnh giữa đường lưu đày, phụ thân vì quá đau lòng cũng sẽ đi theo!

 

Ta ra sức lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.

Kiếp trước, phụ mẫu sớm biết đại họa sắp tới, rằng sẽ bị tịch thu gia sản, lưu đày cả nhà. Nhưng họ lại nói dối rằng chủ gia muốn ta gả cho một lão hầu gia đã ngoài bảy mươi, lấy lý do ấy để dụ ta gấp rút gả cho Tạ Hiên.

 

Khi ta hay tin mọi sự, thì phụ mẫu đã bỏ mạng trên đường đi.

Ta lau lệ nơi khóe mắt, mẫu thân thở dài:
 “Thôi, thời gian không còn nhiều, mẫu thân phải đến Tạ gia một chuyến, việc hôn sự cần định trong hai ngày tới.”

Ta vội vàng giữ lấy tay bà:
 “Mẫu thân, không được đâu!”

Bà thoáng ngạc nhiên, kế đó là cơn giận bộc phát:
 “Sao lại như vậy? Mẫu thân đã nói với con bao lời như thế, con vẫn không chịu hiểu? Chẳng lẽ con thật sự muốn gả cho lão già kia?”

Ta lắc đầu:
 “Mẫu thân, Tạ Hiên đã sớm có người trong lòng rồi.”

Câu nói ấy khiến mẫu thân ngẩn người, lẩm bẩm:
 “Không thể nào? Là con gái nhà ai?”
 “Cố Ân Ân!” Ta cố gắng thốt ra cái tên ấy.


Mẫu thân vẫn mải suy nghĩ:
 “Họ Cố? Trấn ta có nhà nào họ Cố đâu nhỉ?”


“Không phải người trong trấn, cũng chẳng phải huyện thành, mà là cô nương kinh thành. Nàng ấy và Tạ Hiên từ nhỏ đã có hôn ước.”

 

Ta tưởng mình sẽ đau lòng khi nhắc đến nàng, nhưng lại phát hiện, trong lòng chỉ còn bình thản.

Phải rồi!

 

Chếc một lần rồi, còn điều chi phải lưu luyến?

 

Chỉ là một kẻ không thương ta, thế thôi!

Ta và Tạ Hiên quen biết nơi thôn dã.

 

Khi ấy ta bảy tuổi, theo mẫu thân trở về trang viện tránh hè. Hắn chỉ là một hài tử mười tuổi, y phục rách rưới, từ tiểu lộ hoảng hốt lao ra, không kịp né tránh, đụng vào xe ngựa rồi hôn mê bất tỉnh.

 

Chúng ta vội vàng đưa hắn về trang viện, mời đại phu đến chữa trị.

 

Về sau mới biết, hắn là ngoại tôn của Tạ tú tài trong trấn. Mẫu thân hắn chưa lập gia thất đã hoài thai, làm tổn hại gia phong, bị đày về nông thôn sống mai danh ẩn tích.

Hắn lên bảy thì mẫu thân qua đời, nhà họ Tạ cũng chẳng ngó ngàng, hắn sống qua ngày, bữa đói bữa no.

 

Lúc đụng vào xe chúng ta, chính là vì đói quá, trộm quả nhà người bị đuổi chạy hai dặm.

 

Mẫu thân ta là người thiện lương, chẳng những cho mời đại phu mà còn sai hạ nhân giúp hắn tắm gội, đưa cho y phục mới, giữ lại ở trang viện tĩnh dưỡng.

Khi ấy ta rất nghịch ngợm, trẻ trong viện không dám chơi cùng ta, nên ta kéo Tạ Hiên leo cây hái đào, bắt ve sầu, xuống ruộng bắt cá, thậm chí suýt nữa lội sông mò trai, bị mẫu thân sai người lôi về.

 

Tạ Hiên luôn nhận tội thay ta, khiến mẫu thân không trách phạt, cũng nhờ vậy mà ta càng thêm yêu mến hắn.

Chúng ta thân thiết, mẫu thân để hắn ở lại trang viện, cho theo ta học chữ bên thầy đồ gần đó.

 

Không ngờ Tạ Hiên thông tuệ hơn người, nhanh chóng được tiên sinh yêu mến. Hai năm sau thi đậu đồng sinh, sau lại đỗ huyện thử, phủ thử, mười bốn tuổi đã là tú tài.

 

Cũng nhờ vậy, được ngoại tổ phụ nhận về lại Tạ gia.

Trước khi rời đi, Tạ Hiên quỳ trước phụ mẫu ta, dập đầu ba cái rất mạnh.


Mẫu thân từng nói: Tạ Hiên là kẻ trọng tình, hẳn sẽ không làm ngơ.

Đúng vậy!

 

Kiếp trước, khi mẫu thân đến Tạ gia cầu thân, đúng lúc Tạ Hiên từ phủ thành trở về. Dù trong lòng còn ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Song, tình không có thì chẳng thể cưỡng cầu.

 

Tình cảm thuở niên thiếu, chỉ chống đỡ được hai ba năm yên ấm.

Tới khi Tạ Hiên đỗ cử nhân, tiến về kinh thành, được nhận lại vào hầu phủ — hết thảy đều đã đổi thay.

So với Cố Ân Ân, tiểu thư danh môn đất kinh thành, ta đây — một nữ nhi nhà buôn chốn quê xa — quả thực thô thiển, chẳng thông lễ nghi, chẳng hợp mắt người.

 

Tạ Hiên yêu Cố Ân Ân, cũng là lẽ thường tình.

Chỉ là, nghĩ đến mà vẫn thấy chút không cam lòng.

 

Nếu đã không yêu, sao chẳng chịu buông tay? Việc hòa ly, há lại không thể? Vì cớ chi lại ràng buộc nhau, để rồi cùng nhau chịu đọa đày?

Đang ngẫm nghĩ, ánh mắt mẫu thân lại trút đầy lo âu khiến ta giật mình bừng tỉnh.

 

Phải rồi!

 

Tất thảy, đều là chuyện kiếp trước.

 

Nay ông trời cho ta sống lại một đời, sao có thể dẫm lên vết xe đổ ngày xưa?

“Làm sao lại có hôn ước từ trước?” Mẫu thân do dự, “Nhưng nếu không gả cho Tạ Hiên, thì gả cho ai? Nương hật chẳng yên lòng.”


Ta trầm giọng nói:
 “Vậy thì... không gả ai cả.”

“Con nói gì?” Mẫu thân kinh hoàng, “Ngưng nhi, con điên rồi sao? Không gả... thì sẽ phải...”

Lời bà còn chưa kịp dứt, bàn tay đã siết chặt chiếc khăn đến biến dạng, chỉ còn nắm được nỗi run rẩy trong mắt.

Phải rồi, không gả — tức là phải cùng gia tộc bị lưu đày.

 

Nơi bị lưu là vùng rừng núi Tây Nam, đường xa vạn dặm, hiểm nguy rình rập. 

Đến nơi, độc trùng miasma, rắn rết đầy rẫy — thật chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Dù ta từng ngang bướng, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa con được yêu thương nhất.

 

Phụ mẫu làm sao nỡ để ta chịu khổ?

 

Cho nên mới dối ta rằng chủ gia muốn gả ta cho một lão hầu gia già yếu.

 

Ngay cả thư từ cũng ngụy tạo, dốc hết tâm huyết để che giấu tai họa thật sự.

Kiếp trước, ta nhẹ dạ tin thật, lại thêm tình si với Tạ Hiên, nên mới vội vã chấp thuận.

 

Nhưng nay... ta đã sống lại rồi.

Lần này, dù có chết, ta cũng nguyện đi cùng phụ mẫu — chí ít... có thể đồng hành.

Thật lâu sau, mẫu thân mới nghẹn ra một câu:
 “Không gả cũng phải gả!”
Rồi phất tay áo, bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng cố chấp ấy, ta thấy mắt mình lại nhòe đi.

 

Ta lau lệ, lập tức đứng dậy gom hết trang sức, châu báu tích góp bao năm bỏ vào hòm son, ôm lấy hộp hồi môn mà chạy như điên.

Mười lăm tuổi, thân nhẹ như yến, ta chẳng mấy chốc đã đến tận cuối phố lớn, nơi cây đa cổ thụ đứng sừng sững.

 

Dân phong trấn Bình An chất phác, tuy ta là thiên kim tiểu thư của hiệu vải, nhưng được cha mẹ nuông chiều, đến tuổi cập kê vẫn có thể tự do chạy nhảy, nô đùa.

 

Bởi vậy, ta cũng có vài người bạn chơi thân, thường hay tụ hội dưới gốc cây đa này.

Từ xa, ta đã trông thấy một bóng người, lòng lập tức vui mừng, tưởng rằng bạn ta thấu hiểu tâm ý mà đến trước.
 

Nhưng vừa đến gần, liền sững sờ.

Người ấy... là Tạ Hiên.

“Ồ, tiểu tú tài Tạ, khi nào thì trở về vậy?”
Có người qua đường cười hỏi.

Tạ Hiên chỉ khẽ mỉm cười đáp:
 “Sáng nay mới về.”

Mười tám tuổi, tuy chỉ là tú tài, nhưng dung mạo tuấn tú, cử chỉ nhã nhặn, thực mang phong thái thư sinh, còn ta — chỉ là một nha đầu nghịch ngợm, sao có thể xứng với chàng?

 

Rốt cuộc... vẫn là ta vọng tưởng trèo cao.

Ánh mắt Tạ Hiên nhanh chóng dừng lại trên mặt ta, ánh nhìn sâu thẳm, khóe môi khẽ cong:
 “Ngưng nhi, ta đã trở về.”


Nếu là kiếp trước, hẳn ta sẽ vui mừng chạy đến, khoác lấy vai chàng, kể lể đủ chuyện mới lạ trong trấn mấy hôm nay.

 

Nhưng nay... ta không còn là Lâm Ngưng Nhi của ngày trước.

Ta đã thấy hắn mặc hồng y trong ngày thành thân, trên mặt là nụ cười thẹn thùng.

 

Cũng từng thấy hắn cưỡi ngựa cao đầu, đắc ý dạo phố, càng từng thấy trong gian phòng tăm tối, gương mặt hắn lạnh như băng tuyết.

Ngũ quan vẫn thế, nhưng cảm giác... đã chẳng còn như xưa.

 

Tạ Hiên giơ tay lướt qua trước mặt ta:
 “Ngưng nhi, nàng sao vậy?”

Ta gượng cười, môi cong lên thật nhẹ. Phải rồi…

Tất cả, đều do chính ta tự chuốc lấy.

 

Con gái nhà buôn, con gái tội nhân — sao dám vọng tưởng bước vào hầu phủ?

Ta vô thức lùi lại một bước.


Khi ta còn đang lúng túng chẳng biết đối diện Tạ Hiên thế nào, thì phía xa bỗng vang lên tiếng gọi rộn rã, mỗi lúc một gần:

“Ngưng nhi! Tạ Hiên! Ha ha ha, ta biết các ngươi ở đây mà!”


Người tới chính là Lưu Triệu Hưng, con út của Lưu đồ tể trong trấn.

 

Gã vốn thân hình béo tốt, ăn khỏe chạy chậm, lúc chạy đến nơi mặt đỏ như gấc, phải chống tay lên đầu gối mà thở phì phò.

“Tạ Hiên, sao ngươi lại bất ngờ trở về từ phủ thành thế? Chẳng phải sắp tới kỳ thi hương rồi ư?”

Lời hắn nhắc khiến ta lập tức bừng tỉnh.

 

Đúng vậy!

 

Nay đã tháng bảy, kỳ thi hương cử hành vào đầu thu tháng tám.

 

Kiếp trước, Tạ Hiên vốn định lần này phô diễn tài học, đoạt danh cử nhân, nhưng vì ta mà bị liên lụy chuyện lưu đày của nhà họ Lâm, thành ra lỡ mất thời cơ, khiến thầy giáo và ông ngoại hắn tức giận trách móc.

Nay kiếp này, không còn ta vướng bận, hắn hẳn là nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Ta bèn bật cười, trêu chọc:

“Phải đó, Tạ Hiên, sao đột nhiên trở về? Mau mau hồi phủ thành đi thôi, nếu lỡ kỳ thi, e rằng chẳng thể làm trạng nguyên năm nay rồi!”

“Phải đó, trạng nguyên...” Lưu Triệu Hưng toan hùa theo, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tạ Hiên liền lập tức co rụt cổ, câm bặt không dám nói gì thêm.


Ta cũng nhận ra thần sắc của Tạ Hiên có chút khác thường.

 

Khóe môi hắn ép chặt, mắt hàn quang lấp lóe, rõ ràng không vui.

 

Quả nhiên, hắn thật sự không vui — ngay khoảnh khắc tiếp theo liền túm lấy cổ áo ta, kéo ta ra xa mấy bước, còn lạnh lùng lườm Lưu Triệu Hưng một cái cảnh cáo.

Khi đã cách xa đám người, thấy ta vùng vẫy mãi, hắn mới chịu buông tay.

“Lâm Ngưng Nhi, nhà nàng xảy ra đại sự, vậy mà nàng vẫn còn cười cợt được sao?!”

Ta chết lặng.

 

Hắn... thì ra đã biết rồi.

“Ngươi... là vì biết chuyện nên mới vội vã quay về sao?” Ta khẽ hỏi.


Sắc mặt Tạ Hiên nghiêm lại:
 “Bằng không thì vì cái gì?”

Quả nhiên...

 

Mẫu thân ta đoán không sai.

 

Tạ Hiên, quả thực là người trọng tình trọng nghĩa.

Kiếp trước, ân nghĩa của nhà họ Lâm đối với hắn, cuối cùng cũng khiến vị trạng nguyên tương lai vẫn luôn khắc ghi trong lòng — như vậy... cũng xem như không uổng.


Chỉ là...

 

Khi ấy hắn vội vã quay về, có lẽ cũng chẳng ngờ tới — sẽ bị mẫu thân ta tóm lấy thời cơ, gấp rút thành hôn, buộc hắn cưới ta.

Nhưng kiếp này...

 

Sẽ không còn như thế nữa.

Ta nâng chiếc hộp son đang ôm trong lòng, đưa tới trước mặt hắn.


“Không cần đâu. Mẫu thân ta đã hỏi thăm rõ ràng, chẳng qua là bị tịch thu gia sản, lưu đày thôi.”

 

 “Đây là chút châu báu, nghĩ bụng nếu đã bị tịch thu, mấy thứ quý giá này cũng đừng để rơi vào tay quan phủ. Ta định chia cho các người một ít, sau này còn nhờ cậy lẫn nhau.”

Ánh mắt Tạ Hiên thoáng lạnh, cái nhìn trở nên sâu xa kỳ quái.

 

Hắn nheo mắt, con ngươi thu hẹp, như đang dò xét, lại như không tin nổi.
 “Ngưng nhi... sao lời lẽ của nàng hôm nay lại văn nhã như thế?”

Ta hơi khựng lại, rồi khẽ mỉm cười.

Mười mấy năm làm vợ chồng, rốt cuộc ta cũng bị hắn ảnh hưởng mà thay đổi rồi.

“Ta học ngươi nói đó!” Ta trêu đùa, “Tạ Hiên, sau này nếu ngươi đỗ trạng nguyên, làm quan to, nhớ đừng quên ta nhé!”

Tạ Hiên nhìn ta bằng ánh mắt quái dị, dường như đang suy nghĩ điều gì, bỗng sắc mặt đại biến, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

“Này! Sao lại giận rồi? Không phải ta nói chia cho ngươi phần nhiều hơn sao?”

Thấy hắn khuất bóng, ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng đập đập đầu mình.

“Ngưng nhi, thật sự... nhà ngươi sắp bị lưu đày sao?” Lưu Triệu Hưng tròn mắt kinh ngạc.

Ta thở dài, khẽ gật đầu:
 “Ừ, chủ gia phạm tội, chúng ta là chi phụ, bị liên lụy.”

“Hả?! Sao lại như thế chứ? Bình thường các ngươi chẳng được hưởng gì từ chủ gia, giờ chịu tội cũng không tránh được?” Hắn tức giận bất bình.

Ta cười khổ:
 “Thầy đồ không từng dạy đó sao — một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn.”

Nói đoạn, ta đưa hộp son sang cho hắn:
 “Cầm lấy. Đi, ta muốn tới tìm Tiểu Liễu. Nghe nói bị lưu đày về Tây Nam, nơi đó độc trùng khắp chốn. Một tiểu thư yếu đuối như ta, phải chuẩn bị đầy đủ thuốc thang mới dám lên đường. Bằng không mà bị rắn độc cắn một cái, chẳng phải sẽ sưng thành cái bánh bao như ngươi sao?”

“Ta không phải bánh bao! Mặt ta là tướng phúc khí!” Lưu Triệu Hưng lập tức phản bác.

Ta tiện tay nhéo tai hắn một cái:
 “Ừ, phúc khí lắm ấy.”

Đột nhiên, ta cảm thấy sống lưng lành lạnh như có kim châm, lập tức quay lại nhìn — nhưng sau lưng chỉ có vài người quen trong trấn.

Kỳ quái thật!

 

Ta nhíu mày, vuốt vuốt mái tóc rối, rồi theo bản năng bước vào dược đường phía trước.


Tiểu Liễu Nhi là con trai út của đại phu họ Liễu trong trấn.

 

Từ nhỏ thân thể yếu đuối, lại thường bị đám trẻ bắt nạt, nên khi lớn lên, suốt ngày chỉ trốn trong dược đường, người lúc nào cũng mang mùi thuốc bắc.

Hắn vốn là kẻ cố chấp, hành xử khắt khe, như lúc này chẳng hạn.

“Phụ thân từng dạy, nhà họ Liễu ta hành y là để cứu người, tuyệt chẳng thể hại người.”

Ta bèn giải thích:
 “Ta nào có hại ai, đây là để cứu mạng chính ta đó.”

Lưu Triệu Hưng ở một bên ra sức gật đầu:
 “Phải phải phải! Ngươi nhìn Ngưng nhi xem, xinh đẹp thế này, nếu trên đường lưu đày bị người ta dòm ngó, khi dễ thì sao? Nếu mặt nổi đầy mụn mủ, ai còn dám lại gần? Kẻ xấu cũng phải tránh xa.”

“Đúng vậy!” Ta dọa, “Nếu ngươi còn cứng đầu, tin không, ta liền cào vài đường lên mặt ngay bây giờ!”

Tiểu Liễu Nhi nghe thế liền hoảng, chỉ đành rụt cổ, gật đầu đáp ứng.

Chờ bốc xong thuốc, hắn lại lén đưa thêm mấy lọ dược hoàn, nói là thuốc phòng độc miasma.

Ta khoát tay, lắc đầu:
 “Ngươi không hiểu lưu đày là thế nào đâu. Ngay cả y phục thay đổi cũng không được mang theo, huống chi là thuốc thang. Nếu ngươi thật lòng muốn giúp ta, thì cho ta vài phương thuốc trị độc rắn, độc trùng, độc khí. Ta ghi nhớ kỹ, học thuộc thì vẫn kịp.”

Tiểu Liễu Nhi chau mày:
 “Hay là... ta đưa ngươi cuốn y thư ta chép tay nhé?”

Ta vỗ đầu hắn một cái, tán thưởng:
 “Tốt lắm! Hảo hảo học trò, có dạy được!”

Hắn lập tức hất tay ta ra:
 “Không được đập đầu, không cao lên được đâu.”

Sau đó, hắn đưa mắt lo lắng nhìn ta:
 “Ngưng nhi tỷ tỷ, tỷ chịu được khổ cực nơi lưu đày sao?”

Ta cười khẩy:
 “Ngươi không tin vào bản lĩnh của tỷ tỷ à? Ta có thể lên trời bắt chim, xuống đất bắt chuột, dọc ngang không ngán — chuyện ấy há là vấn đề?”

Lưu Triệu Hưng cũng hùa theo:
 “Đúng thế, chuyện ấy mà cũng hỏi!”

Cùng đám bạn nối khố thuở thiếu thời tụ họp một chỗ, ta có cảm giác như thời gian đang quay ngược.

 

Nhưng đáng tiếc, vui vẻ ngắn chẳng tày gang.

Ta còn chưa kịp ăn no một bữa cơm tại nhà Tiểu Liễu Nhi, thì Tiểu Biện Tử đã hớt hải chạy vào, nói:

“Ngưng nhi tỷ! Thẩm thẩm đã dẫn mai mối đến Tạ gia rồi!”

Quả nhiên...

 

Mẫu thân vẫn cố chấp, muốn gán gả ta bằng được.

Ta dặn dò Tiểu Liễu Nhi:
 “Mấy món châu báu này giao cho ngươi chia lại với Tiểu Biện Tử và các huynh đệ.”

 

Rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Nào ngờ chưa tới cổng Tạ gia, liền thấy Tạ lão tú tài đã cùng bà mối chậm rãi đi tới.

 

Phía sau họ là một đoàn người, ai nấy đều tay xách nách mang, các vật phẩm phủ tấm vải đỏ rực.

Trận thế ấy, đến cả mẫu thân ta cũng sững người.

 

Thấy ta đến gần, mẫu thân ghé tai hỏi nhỏ:

“Tạ gia là định cưới ai vậy? Là cô nương họ Cố kia sao?”

Chuyện này... ta làm sao biết được?

 

Kiếp trước vốn chẳng có đoạn này!

Ta nghi hoặc, lòng dấy lên nỗi lo — chẳng lẽ ta sống lại, đã thay đổi vận mệnh gì đó?
 

Nghĩ lại, kiếp trước lẫn kiếp này, Tạ Hiên đều quay về trấn Bình An đúng ngày hôm nay, phải chăng... hắn và Cố Ân Ân đã gặp nhau tại phủ thành, sớm đã thầm hứa trăm năm?

Hay là...

Chưa kịp nghĩ thông suốt, bà mối đội hoa đỏ bên tóc đã cười rạng rỡ, vẫy khăn đỏ tiến đến:
 “Ai da, Lâm phu nhân, thật là khéo! Tạ tiểu tú tài từ lâu đã thầm thương tiểu thư Ngưng nhi, lần này muốn chính thức cầu thân...”

Lời tiếp theo ta chẳng nghe được gì nữa.

 

Chỉ có câu ấy — “Tạ tiểu tú tài từ lâu đã thầm thương tiểu thư Ngưng nhi” — như tiếng sấm rền vang bên tai.

Không thể nào!

 

Sao có thể?

Nếu thật lòng yêu ta, vì sao lại lạnh nhạt?
 

Vì sao lại đưa ta đi biệt trang nơi thôn dã, chẳng đoái hoài?

Hay là...
Giờ phút này, hắn còn có tình với ta.

 

Nhưng rồi khi gặp Cố Ân Ân, lòng đổi thay?

Phải rồi!

 

Nam nhân là thế — nơi kinh thành, tam thê tứ thiếp đầy rẫy, hôm nay mến người này, ngày mai đã yêu người khác.

Ta cười nhạt.

Lâm Ngưng Nhi ơi Lâm Ngưng Nhi, sống lại một đời, cớ gì còn để lòng bị lay động bởi thứ tình ái nhi nữ nông nổi ấy?

Khi ta còn thất thần, mẫu thân đã bị lời lẽ khéo léo của bà mối thuyết phục, sắc mặt lộ rõ vui mừng.

 

Tới khi Tạ lão tú tài đích thân tiến lên hành lễ, đọc thiếp cưới rõ ràng, mắt mẫu thân đã hoe đỏ vì cảm động.

“Lâm phu nhân, hôn sự này, phu nhân thấy thế nào?”

Tự nhiên mẫu thân sẽ gật đầu thôi.

Ta vội vàng bước lên, chắn trước bà, hướng Tạ lão tú tài khẽ cười, cúi đầu thi lễ:

“Không thể nào, ta... không gả!”


Trấn Bình An tuy nhỏ, nhưng chuyện hôn sự thế này lại hiếm lạ vô cùng, vì vậy lúc này đã tụ tập không ít dân chúng xem náo nhiệt, ai nấy đều chờ mong.

 

Lời từ chối gả của ta vừa thốt ra, lập tức khiến quần chúng xôn xao:

“Là vì sợ Tạ tiểu tú tài không thi đậu cử nhân chăng?”

 

 “Chưa chắc đâu, nghe nói nhà họ Lâm từng làm quan lớn ở kinh thành đấy!”

 

 “Nhưng ta thấy Ngưng nhi và Tạ tú tài thân thiết lắm mà, sao lại từ hôn được?”
 …

“Ngưng nhi!” Mẫu thân nổi giận quát.

 

Chưa kịp răn dạy, ta đã bị người ta kéo mạnh sang một bên.

Kẻ kéo ta, chính là Tạ Hiên.

Hắn mặt mày âm trầm, giọng nói trầm thấp:
 “Ngưng nhi, ta có lời muốn nói cùng nàng.”

Chẳng đợi ta phản ứng, đã mạnh mẽ kéo ta vào phủ Tạ gia gần đó.

“Buông ra! Buông ra!”
 Vừa vào đến sân, ta giãy mạnh, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt đỏ ngầu của hắn.

Nghĩ rằng giờ đây Tạ Hiên đã có thật tình với ta, ta nhẫn nại khuyên nhủ:
 “Tạ Hiên, ngươi đừng—”

“Nàng cũng trọng sinh rồi đúng không?”

Ta ngây ra, không dám tin nhìn hắn, trong khi ánh mắt hắn lại tràn ngập xác tín.

Thì ra… hắn cũng trọng sinh sao?

Trầm mặc giây lát, ta bỗng cảm thấy lòng nhẹ đi mấy phần.

 

Đã cùng sống lại, vậy thì dễ nói rồi.

“Tạ Hiên.” Ta hít sâu một hơi “Kiếp trước điều ta hối hận nhất chính là không thể ở bên phụ mẫu khi họ lâm nạn, chuyện này ngươi biết rõ mà. Nếu ngươi còn chút cảm tình thời thơ ấu, hẳn là nên thành toàn cho ta, đúng chứ?”

Thân mình Tạ Hiên thoáng chao đảo, giọng nói khẽ khàng đến gần như vô thanh:
 “Vậy còn ta thì sao?”

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta:
 “Ngưng nhi… vậy còn ta? Nàng chưa từng nghĩ cho ta sao?”

“Ngươi?” Ta cười lạnh “Tạ tiểu hầu gia, nơi kinh thành còn có Cố Ân Ân, đệ nhất tài nữ chờ ngươi đó. Hai người tình đầu ý hợp, là đôi thần tiên lương duyên ai ai cũng ngưỡng mộ, không phải sao?”

Tạ Hiên lắc đầu:
 “Không phải, Ngưng nhi, nàng hiểu lầm rồi, ta…”


Ta giơ tay cắt ngang:
 “Dù có là hiểu lầm, thì cả kinh thành đều cho là thật. Mà thế gian này, điều người ta tin, chính là sự thật.”


Tạ Hiên mở miệng như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài.

“Cho nên lần này… Ngưng nhi, nàng thật không muốn gả cho ta nữa sao?”

Ta mỉm cười:
 “Tạ Hiên, báo ân đâu cần lấy thân báo đáp? Nếu sợ người ta dị nghị, ngươi có thể gửi thư đều đặn về Tây Nam, thay vì ép mình thành thân với ta.”


“Không phải ép buộc…”


Ta giơ tay ngăn lại:
 “Ta hiểu. Mẫu thân ta luôn nói ngươi là người trọng nghĩa, ngươi là tự nguyện, vì báo ân. Ta biết.”

“Không phải…” Hắn nhìn ta, mắt dâng ý thiết tha “Ta thật lòng yêu nàng, Ngưng nhi…”

“Tạ Hiên” Ta nhìn thẳng hắn, ánh mắt bình tĩnh như nước “Kiếp trước, ta chờ ngươi ở biệt trang từng ngày, từng đêm… nhưng ngươi, có từng một lần đến thăm ta không?”

Sắc mặt Tạ Hiên tái nhợt như tờ giấy.

Ta bật cười lạnh:
 “Cho nên, đừng tự lừa mình dối người nữa. Còn ta, Lâm Ngưng Nhi này, ngốc một đời… cũng đủ rồi.” 

Ngày hôm ấy, nhà họ Lâm và họ Tạ trở thành trò bàn tán khắp trấn Bình An.

Ta chẳng rảnh mà bận tâm lời đàm tiếu, nhân lúc mẫu thân đang giận dỗi, liền triệu tập tất cả nha hoàn, gia đinh cùng đám người làm ở hiệu vải, mỗi người phát năm mươi lượng rồi cho họ giải tán.


Mẫu thân sửng sốt, hồi lâu mới quay mặt đi lau nước mắt.


Phụ thân thì lúc này đã bụi đường trở về.
 Ta vội kéo ông lại:
 “Cha, người mau dỗ nương đi, cả ngày lau nước mắt thế kia, người ngoài nhìn thấy lại tưởng cha muốn nạp thiếp đó!”

“Con ăn nói vớ vẩn!” Phụ mẫu đồng thanh trừng mắt nhìn ta.

“Thôi thôi, con ra hiệu vải xem có còn gì giá trị không, chia bớt cho dân trong trấn, hai người tiếp tục ân ái đi nhé.”

Kiếp trước ta từng cùng Tạ Hiên quản lý việc nhà sáu bảy năm, nay xử sự cũng đâu ra đó. Chờ cha mẹ nguôi ngoai, cửa hiệu chỉ còn lại mấy tấm vải cũ.

“Con bé này, lanh lợi thật.” Phụ thân vừa cảm thán, vừa thở dài:
 “Nhưng Ngưng nhi à, nếu con cùng đi lưu đày, đường xa hiểm trở…”

“Cha yên tâm, con đã nhờ đại phu họ Liễu phối thuốc, chỉ cần bôi lên mặt vài hôm là sẽ mọc mụn nhọt mủ đầy, trên đường sẽ không bị ai dòm ngó.”

Phụ thân sửng sốt, hồi lâu mới thở dài một tiếng thật nặng nề:
 “Cha và nương con vốn định giấu chuyện lưu đày, nhưng… tin tức là Tạ Hiên truyền về. Nó xưa nay sủng ái con, chắc vô tình lộ miệng.”

Ta nhíu mày:
 “Cha, thật là Tạ Hiên gửi tin về sao?”

 

Loading...