Gió Xuân Không Quay Lại - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
【Ngoại truyện – Tạ Hiên】
Kiếp trước, ta từng cố tình tiếp cận Cố Ân Ân, mượn danh nghĩa người yêu mà trà trộn vào phe cánh Thất hoàng tử.
Suốt bảy năm, ta nhẫn nhục, từng bước thu thập bằng chứng, cuối cùng một mẻ bắt gọn tất cả.
Ta tưởng đã xong, đã có thể đường đường chính chính quay lại tìm Ngưng Nhi.
Nào ngờ… người hầu báo:
“Nàng ấy… đã mất rồi.”
Ngưng Nhi của ta, mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể chết?
Ta lao đến biệt viện ngoài thành — nơi ta từng đưa nàng tới vì "an toàn".
Chỉ thấy thi thể gầy khô nằm đó.
Ta truy hỏi, bọn hạ nhân chỉ bảo: nàng ngày ngày ngồi bên cửa sổ, u uất buồn phiền, chưa từng ra khỏi sân.
Cây táo nàng từng thích trèo, nàng chẳng nhìn.
Non giả trong sân, nàng chẳng bước qua.
Ta tưởng mình bảo vệ nàng.
Nhưng ta đã nhốt nàng trong cái lồng bằng vàng – giam cầm tâm hồn, khiến nàng héo mòn mà chết.
Ta tự trách.
Tang lễ ngày ấy, ta không chịu nổi, hộc máu ngất đi.
Mở mắt… ta lại trở về trấn Bình An.
Ta… trọng sinh rồi!
Kiếp này, ta thề: sẽ không để nàng chịu khổ thêm nữa.
Ta âm thầm sắp xếp mọi việc – đổi quan sai, cung cấp ám khí, thu xếp hộ tống.
Chỉ mong nàng và gia đình an toàn.
Vì để bảo hộ nàng, ta chấp nhận từ bỏ thân phận hoàng tử, tự xin giáng xuống làm dân thường.
Thánh thượng tức giận, nói:
“Ngươi đã là Trạng nguyên, sao lại từ bỏ?”
Ta nói:
“Ta có lý do riêng.”
Sau đó, ta đánh cược:
“Nếu Ngưng Nhi chịu lấy ta, ta giữ thân phận hoàng tử. Nếu không… xin hãy để ta làm thường dân.”
Ta thắng cuộc chiến, nhưng thua ván cược.
Nàng không chấp nhận.
Chỉ nói một câu:
“Một đời ngu si… đủ rồi.”
Đêm ấy, ta ngồi dưới cây đa cũ, uống rượu một mình.
Ngoại tổ đi qua, chỉ nói một câu:
“Năm xưa ta cũng từng khuyên mẹ ngươi: chuyện cũ không thể níu, tương lai mới cần nắm lấy. Tiếc thay, bà ấy chẳng tỉnh ngộ, giờ đến lượt ngươi.”
Khi rượu đã ngà say, có người xuất hiện.
Là Lưu Triệu Hưng – thằng bạn béo năm xưa.
Hắn vừa thở vừa hỏi:
“Tạ Hiên, ngươi là hoàng tử, còn buồn cái gì nữa?”
Ta đáp:
“Ta vừa thua một vụ đánh cược.”
Hắn tròn mắt:
“Vậy có mất bạc không?”
Ta cười:
“Không, vì ta không đặt cược. Là người khác cược ta.”
Hắn ngơ ngác:
“Thế thì hay rồi! Không mất gì còn buồn làm gì?”
Ta bật cười, buông hồ rượu, đứng dậy:
“Phải rồi. Thua thì thua. Mất nàng… nhưng thiên hạ này rộng lớn, nàng đi đâu, ta theo đó là được.”