Gương Hồn
Chương 3
“Như vậy mới giống.”
Anh ta chép chép miệng, thần sắc say mê: “Lâm Miểu Miểu ơi Lâm Miểu Miểu, cô thật sự không biết, cô có bao nhiêu giống cô ấy.”
“Ngay cả tên… cũng giống như vậy.”
“Cô nói xem, đây có phải là quà ông trời ban cho tôi không?”
Tôi chỉnh lại tóc: “Thật sự giống như vậy sao?”
Tống Yến Thanh thâm trầm nhìn tôi chằm chằm: “Thật sự, rất giống.”
Tôi mỉm cười: “Vậy anh có đồng ý chụp chung một tấm ảnh với tôi không?”
Tôi nói chân thành: “Yêu nhau một năm, không phải anh cũng không muốn chứ?”
Tống Yến Thanh tràn đầy tự tin đồng ý: “Nơi này đã bị phong kín, cô trốn không thoát đâu.”
Anh mở camera phía trước, ngẩn người nhìn mặt mình.
Tôi bật cười thành tiếng: “Anh bị gì thế? Phải dùng máy làm đẹp của tôi.”
Trước ống kính, ánh trăng gì cũng phải rơi xuống cho tôi.
Tôi bĩu môi: “Đưa điện thoại cho tôi?”
Anh ta có chút cảnh giác, nhưng vẫn đưa cho tôi.
Tôi cẩn thận gỡ kính cường lực đã vỡ.
Tống Yến Thanh còn đang nói: “Chụp ảnh xong, liền ngoan ngoãn chờ nửa đêm, không nên giở trò nha~”
Một giây sau, tôi đột nhiên mở màn hình, đem phù chú nhắm ngay cửa gương!
Rắc một tiếng rất nhỏ.
Gương lập tức xuất hiện vết nứt!
Tống Yến Thanh kinh ngạc phát hiện, gương đồng hồ quả quýt trước ngực giống như bị phủ một lớp bụi bặm, không chiếu ra được bóng người nữa!
“Con khốn!”
Tống Yến Thanh đột nhiên điên cuồng nhào về phía tôi: “Mày đã làm gì? Con khốn, mày đã làm gì thế?”
Tôi móc dao ra: “Anh đến gần thêm một bước nữa, có tin là gương của anh sẽ vỡ không?”
Tống Yến Thanh quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tôi dùng dao chỉ anh ta: “Cứ ngồi đó, đừng cử động.”
Anh ta gắt gao trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhanh chóng mở điện thoại ra trò chuyện nhóm.
Tín hiệu không tốt lắm, nhóm chat rất lâu mới có tin mới.
Đã bị bắn lên rất nhiều cái, tôi vội vã trên mạng kéo, thình lình phát hiện nửa giờ trước tôi cầu cứu, chủ nhóm đã gửi một cái tin: [Lâm Miểu Miểu, địa chỉ sai rồi!]
[Chúng tôi đã đến khách sạn này, nơi này… không có phòng 1814.]
8
Sợi dây trong trái tim tôi cuối cùng đã bị đứt.
Không có phòng 1814 à?
Nhưng lúc trước rõ ràng… là vào phòng 1814.
Làm sao có thể?! Sao lại như vậy?
Tôi gần như bắt đầu run rẩy.
Tôi thử nhắn tin cho họ: [Tôi bị giam rồi, mọi người mau nghĩ cách đi, tôi không biết tôi đang ở đâu, cứu tôi với!]
Tôi nhanh chóng liếc nhìn một vòng, bố cục phòng dường như không thay đổi.
Nhà vệ sinh cũng ướt.
Không có dấu vết trầy xước hay kéo lê trên người tôi.
Tôi vẫn ở trong căn phòng đó, nhưng nó không phải là 1814.
Khách sạn vẫn là khách sạn ban đầu.
Nếu người trong nhóm đã đến nơi này, vậy xác suất lớn còn chưa đi xa.
Còn có một cách để biết vị trí phòng!
Tôi dốc hết sức lực, ném điện thoại di động về phía cửa sổ!
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện khách sạn bố cục kém chất lượng, không dùng kính cường lực.
Nếu cửa sổ không vỡ, ít nhất… vỡ một chút, hoặc phát ra tiếng nổ lớn!
Nhưng một giây sau, tiếng kim loại trầm đục thật lớn vang lên!
Điện thoại di động bị trả lại nguyên vẹn!
Tống Yến Thanh cười khẽ một tiếng, kéo rèm cửa sổ ra.
Tấm sắt xuất hiện trước mắt tôi.
Không một kẻ hở.
Hoàn toàn…
Chặn đường thoát của tôi!
Cùng lúc đó, hiệu ứng của bùa chú biến mất.
Đồng hồ quả quýt trước ngực Tống Yến Thanh khôi phục trơn bóng.
Ngay cả vết nứt trên gương cũng nhạt đi không ít!
… Đây không phải cửa sổ khách sạn bình thường!
Đây là một căn phòng giết người, thiết kế riêng cho tôi!
“Miểu Miểu thật không ngoan. Tôi đã nói, nơi này bị phong kín rồi.”
Tôi muốn cầm lấy vũ khí phòng thân cuối cùng của tôi nhưng con dao lại bị Tống Yến Thanh một cước đá ra xa.
Tôi không còn cách nào khác.
Lúc này tôi giống như một con cá bị ném vào sa mạc.
Tôi cố gắng hít thở không khí, lại chỉ có thể trơ mắt chờ đợi tử vong.
Tống Yến Thanh đem tôi còng ở đầu giường.
Anh lấy ra một bộ đồ trang sức và son môi kết hợp.
Anh ta dịu dàng giúp tôi đeo từng món đồ trang sức.
Dây chuyền, lắc tay, nón, thắt lưng, thậm chí ba lô…
Mỗi lần đắp vào, tôi có cảm giác như bị bao phủ bởi một lớp da.
Thân thể từng tấc từng tấc chợt lạnh lẽo.
Giống như hoàn thành một nghi thức phức tạp.
Cuối cùng, anh móc ra một cây son lâu năm có mùi khó ngửi, đã biến sắc.
Mùi hôi làm tôi tỉnh táo lại.
Tôi liều mạng lắc đầu, giãy dụa.
Nhưng Tống Yến Thanh lại bóp cổ tôi lần nữa.
“Ngoan, há miệng…”
Đôi môi tôi được tô son với màu sắc kỳ lạ.
Anh buông cổ tôi ra và đưa tôi đến trước gương.
Anh ta đứng sau tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào tấm gương đáng sợ này: “Màu không đẹp lắm.”
“Nhưng điều đó không thành vấn đề, Miểu Miểu của anh.”
“Anh… sắp gặp em rồi!”
“Đến lúc đó, anh sẽ mua cho em tất cả son môi đẹp trên thế giới này!”
Anh ta càng nói càng kích động, trong cổ đã nổi lên gân xanh.
Một giây sau, đồng hồ báo thức vang lên.
0 giờ, tới rồi.
9
Tống Yến Thanh gỡ đồng hồ quả quýt xuống, đem mặt gương đối diện với gương đặt ở phía sau tôi.
Hai chiếc gương chiếu vào nhau, tạo ra một sự chồng chéo vô hạn không bao giờ kết thúc.
Tôi nhìn thấy vô số mặt của chính mình.
Tống Yến Thanh nhắm hai mắt lại, bắt đầu thuần thục ngâm tụng một ít câu chú mà tôi nghe không hiểu.
Ánh sáng đột nhiên trở nên mờ mịt.
Trong ánh đèn nhấp nháy, những bóng đen lóe lên trên mặt tôi tạo thành vô số biểu cảm.
Vui vẻ, tức giận, bi thương, đờ đẫn.
Mỗi một mặt đều là tôi, mỗi một mặt có lẽ…
Đều không còn thuộc về tôi.
0 giờ, hai mặt gương nối liền, vật dụng của mối tình đầu.
Tất cả mọi thứ cần thiết cho nghi thức xuất hồn đều đã đầy đủ.
Buổi lễ kéo dài vài phút.
Thân thể tôi dần dần mềm nhũn.
Suy nghĩ cũng dần dần bị kéo ra.
Cảnh cuối cùng trong tầm mắt.
Là tôi ở trước gương… nhếch lên khóe miệng.
Mọi thứ… không còn thuộc về tôi nữa.
Hết thảy, kết thúc rồi.
10
Lúc Tống Yến Thanh mở mắt ra, cô gái trước mắt đã mỉm cười.
“Anh ơi?”
Bàn tay Tống Yến Thanh vươn ra đột nhiên dừng lại.
“Miểu… Miểu Miểu?”
“Em là… ai?”
Khuôn mặt Lâm Miểu Miểu trước mắt đột nhiên lộ ra một vẻ mặt mà bản thân cô ấy tuyệt đối không thể có.
Cô chớp chớp mắt: “Anh ơi, anh không nhận ra em sao?”
“Em là… Giang Miểu.”
“Là Miểu Miểu của anh.”
Tống Yến Thanh hít hít mũi, đột nhiên phát hiện hốc mắt mình đã đỏ lên.
Anh ta luống cuống tay chân sửa sang lại bản thân: “Miểu Miểu, em rốt cục đã trở lại… Anh… em chờ một chút, anh đi rửa mặt…”
Giang Miểu ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu: “Anh ơi… Em đau.”
Tống Yến Thanh xoa mặt, vội vàng luống cuống tay chân cởi bỏ giam cầm Giang Miểu.
“Miểu Miểu xin lỗi… Là lỗi của anh!”
Hai tay anh ta nâng mặt Giang Miểu lên: “Mấy năm nay, em… ở bên kia có khỏe không?”
Giang Miểu đột nhiên dừng biểu tình: “Anh, anh cảm thấy thế nào?”
Vẻ mặt của Tống Yến Thanh trong giây lát trở nên dữ tợn.
Lập tức, lại khôi phục bình tĩnh, ôm lấy Giang Miểu.
“Xin lỗi Miểu Miểu, là anh cứu em quá trễ!”
“Cuối cùng… tất cả đều đáng giá!”
Giang Miểu thoát khỏi vòng tay Tống Yến Thanh.
“Tất cả?”
Biểu cảm của cô cuối cùng cũng nhạt đi.
“Anh ơi, anh đã trả giá cái gì thế?”
“Tiền? Thời gian?”
“Hay là… mạng người khác?”
Tống Yến Thanh quay lưng lại.
“Miểu Miểu, em đừng quan tâm những thứ ấy. Hãy để anh gánh vác những tội nghiệt đó là được rồi!”
“Cái này… sao được?”
Giang Miểu cũng không buông tha chuyển tới trước người Tống Yến Thanh: “Cho nên anh giết… không chỉ một người, đúng không?”
“Anh ơi, ngoại trừ Lâm Miểu Miểu, có phải còn có người khác hay không?”
Căn phòng rơi vào im lặng.
Tống Yến Thanh không nói gì, Giang Miểu cũng không mở miệng thúc giục.
Tống Yến Thanh cúi người xuống, chậm rãi ngồi xuống đất.
“Đúng, còn có một người khác.”
Lại lập tức ngẩng đầu giải thích: “Nhưng Miểu Miểu đừng sợ, không sao, việc này không liên quan đến em, anh trai sẽ xử lý tốt hết thảy, em yên tâm…”
Giang Miểu ngắt lời anh ta: “Xử lý như thế nào?”
Cô dần trở nên hung hãn: “Người đã chết, anh muốn xử lý như thế nào?”
Tống Yến Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn ánh trăng đã chết sống lại cúi người, thì thầm bên tai hắn: “Không bằng… anh đến cục cảnh sát xử lý, được không?”
Một giây sau, cửa bị đạp tung.
Một đám đàn ông giơ vũ khí vọt vào.
Phía sau, có một cô gái trẻ đi theo.
Vẻ mặt Tống Yến Thanh đột nhiên vỡ vụn.
“Giang Miểu” trước mặt anh ta tươi cười.
“Cứu tôi?”
Người phụ nữ trẻ cũng mở miệng: “Tống Yến Thanh, anh là thứ gì, cũng xứng nói cứu tôi?”
Sợ hãi, rốt cục xuất hiện ở trên mặt Tống Yến Thanh.
Anh ta vừa lăn vừa bò muốn đứng lên, lại bị vấp một chân trên mặt đất.
Mấy người đàn ông nhanh chóng trói anh ta thành bánh chưng.
Anh ta run rẩy nhìn hai người phụ nữ có khuôn mặt quen thuộc.
“Cô… còn có cô, rốt cuộc hai người là ai?”
Hai người phụ nữ cùng mở miệng.
“Tôi chính là chính mình.”
“Chưa bao giờ là của ai cả.”
“Tôi chính là…. Giang Miểu/Lâm Miểu Miểu.”