Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Gương Hồn

Chương 4



11

Khi nhìn thấy đám người này phá cửa mà vào, tôi vuốt bông tai có cài thiết bị mini, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Miểu Miểu tôi thiếu chút nữa diễn không nổi.

Tất cả mọi người đều đến đông đủ.

Phía trước là chủ nhóm và hai quản trị viên.

Có một danh tính khác cho người quản lý.

Một người, là anh trai của Giang Miểu.

Người kia… là một người cha.

Một người cha mất đi đứa con duy nhất của mình.

Giang Miểu thật sự đi lên cho Tống Yến Thanh một cái tát: “Âm hồn bất tán, hại tôi xong còn muốn hại cô gái khác?”

Tống Yến Thanh bị choáng ngợp bởi những cú sốc liên tiếp về thể chất và tâm lý.

“Miểu Miểu? Em… Đây là chuyện gì xảy ra?”

“Em đã trở về hay là…”

Giang Miểu trở tay lại là một cái tát, lần này đem đầu của anh ta trực tiếp đập xuống đất.

“Anh không vào tù thì tôi sao dám trở về?”

Mũi giày của cô ấy giẫm lên mặt Tống Yến Thanh: “Thiếu chút cả đời của tôi bị anh hủy hoại, làm sao có mặt mũi để trở về?”

12

Giang Miểu là mối tình đầu của Tống Yến Thanh.

Cũng là… nạn nhân dưới tay hắn.

Bọn họ thanh mai trúc mã, là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Giang Miểu xinh đẹp, dịu dàng, làm người thân thiện, cùng tất cả mọi người có thể làm bằng hữu.

Tất nhiên là hắn thích cô ấy.

Thích đến mức… hắn cảm thấy, cô nhất định chỉ thuộc về một mình hắn.

Hắn điên cuồng theo đuổi cô ấy, mang bữa sáng, viết thư tình, âm thầm nhắm vào những chàng trai cũng thích cô ấy.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, cô ấy đã có người thầm mến.

Nhưng không phải hắn.

Từ trong cặp sách của cô phát hiện con hạc giấy, hắn nổi điên.

Đó là ánh trăng của hắn, làm sao có thể chiếu rọi người khác?

… Nếu đã không nghe lời như vậy.

Hắn nghĩ… vậy thì… bắt lấy ánh trăng, kéo ánh trăng xuống đi.

Chỉ cần biến cô ấy thành của riêng mình.

Tương lai còn dài, chỉ là cô ấy chưa tỉnh táo thôi.

Nó sẽ ổn trong tương lai.

Sau này cô sẽ biết, hắn mới là duy nhất của cô.

Hắn hẹn cô về nhà.

Sau đó… hắn đè cô xuống.

Động tĩnh quá lớn, phụ huynh hai bên ngăn cản.

Hắn nhớ lại cái cách mà cả gia đình cô suýt xé xác hắn.

Nhưng trong lòng hắn lại chỉ đang suy nghĩ.

Thật đáng tiếc.

Suýt nữa thì.

Chỉ kém một chút…

Cô vĩnh viễn là của hắn.

Thật đáng tiếc.

Sau vụ này, cô ấy chuyển đi.

Cả nhà Giang Miểu biến mất ở thành phố này.

Nhưng vô số đêm, cô bị đánh thức vào lúc nửa đêm, cơ thể ngột ngạt đến khó thở.

Mỗi lần tắm, cô đều chà xát mình đến đỏ bừng cả người.

Mỗi phút mỗi giây, cô đều cảm thấy sẽ có người kéo cô vào phòng, bóp chết cô trong chăn.

Cuối cùng cô ấy cắt cổ tay.

Khi người nhà phát hiện ra thì cô ấy đã rơi vào hôn mê.

Cuối cùng cha mẹ Giang Miểu đưa ra một quyết định.

Đưa cô ấy ra nước ngoài.

Và thông báo với bên ngoài… về cái chết của cô ấy.

Chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi tất cả quá khứ.

Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ tới, Tống Yến Thanh bị điên.

Vì “hồi sinh” cô ấy, hắn giết chết một người.

Giang Miểu chưa từng nghĩ tới, nhiều năm sau, hắn lại đoạt mạng người!

Cô chịu đựng nỗi sợ hãi và trở về nước.

Cùng với những người bạn của mình, cô bắt đầu điều tra tìm manh mối.

Cô tìm được bạn gái hiện tại của Tống Yến Thanh, Lâm Miểu Miểu.

Đó là trò chơi bắt rùa trong bình, chỉ chờ nhân vật chính ra tay.

13

Tống Yến Thanh đột nhiên sụp đổ.

“Sao có thể như vậy! Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?”

Tôi mở đồng hồ bỏ túi của anh ta ra, bên trong ảnh chụp bị xé nát rải rác đầy đất.

“Nếu như không phải bọn họ tới cứu tôi, Tống Yến Thanh, anh có phải hay không… cũng đã giết chết tôi?”

Tống Yến Thanh đột nhiên lui về phía sau một bước, lại bị còng tay chân kéo lại.

“Cô đang nói cái gì? Lâm Miểu Miểu?”

Tôi vuốt tóc mình.

“Anh không nhớ sao? Hai năm trước, chính là ở tòa nhà này, anh đã dùng mảnh vỡ gương đâm chết một cô gái tên Điền Diệu Diệu.”

Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, kìm nước mắt lại: “Nhìn thấy cô ấy, anh tưởng như nhìn thấy Giang Miểu. Cho nên anh bắt đầu theo đuổi cô ấy, rồi rút linh hồn.”

“Nhưng lần đầu tiên, anh không chuẩn bị chu toàn. Điền Diệu Diệu giãy dụa cái khó ló cái khôn, đập vỡ kính, phá hỏng nghi thức.”

Nước mắt vẫn chảy xuống.

“Cho nên anh hóa giận, dùng mảnh gương giết chết cô ấy.”

Tôi chỉ vào vết thương nhợt nhạt trên tay anh ta: “Anh không biết tôi sờ nó bao nhiêu lần, ở trong đầu mô phỏng bao nhiêu lần động tác cầm mảnh vỡ của anh.”

Tống Yến hoảng hốt: “Cô quen cô ta?”

Tôi lấy tay lau nước mắt.

“Đâu chỉ quen biết.”

“Anh có ánh trăng của mình, tôi cũng có.”

“Điền Diệu Diệu… Cô ấy là sự cứu rỗi khi tôi từng bị bắt nạt, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi.”

Cô ấy… là mặt trăng của tôi.

14

Tôi trước kia không phải tên Lâm Miểu Miểu.

Tên tôi là Lâm Nhất.

Bởi vì cái tên cha không thương mẹ không yêu này, tôi ở trường học chịu đủ bắt nạt.

Nước toilet, nước lau nhà, tôi đã uống hết.

Tôi còn bị đánh.

Diệu Diệu đã cứu tôi.

Thỉnh thoảng bởi vì che chở tôi, cô ấy cũng bị tát.

Nhưng cô ấy sẽ mua hai cây kem, cùng tôi đắp mặt cho nhau, lại cùng tôi ăn hết.

Cô ấy lớn hơn tôi một khóa.

Cô ấy cười nói: “Sau này chúng ta cùng học chung một trường đại học, sẽ không còn ai bắt nạt chúng ta nữa!”

Nhưng ngày tôi báo danh, cô ấy mất liên lạc.

Tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

Tôi đi sửa mặt mũi, bắt đầu tự mình tra.

Nhà Tống Yến Thanh rõ ràng là rất có tiền.

Nhưng ví tiền của anh ta luôn xẹp lép.

Đúng vậy.

Tôi đã tìm ra rồi.

Anh ta đem tiền để thuê một tòa nhà xa xôi.

Sửa sang lại thành hình dáng của khách sạn.

Ngay từ đầu, khách sạn này, chính là động mà anh ta tỉ mỉ bày ra.

Anh ta làm bẩn ánh trăng của mình, lại hủy diệt ánh trăng của tôi.

Cha của Điền Diệu Diệu đã nhịn không được.

Ông móc ra một cái kìm, nói muốn đem tay hắn từng tấc từng tấc kẹp nát.

Tống Yến Thanh giãy dụa không có kết quả, đột nhiên dữ tợn nở nụ cười.

“Giết tôi đi, ông sẽ vĩnh viễn không tìm thấy thi thể con gái mình!”

Tiếp theo anh ta lại chuyển hướng Giang Miểu: “Em lấy cái gì để cho tôi ngồi tù? Đi nói cho toàn thế giới chuyện mười năm trước thiếu chút nữa bị tôi đi vào sao?”

Sắc mặt hai người trong nháy mắt tái nhợt.

Tôi lại nở nụ cười.

Tôi quay đầu hỏi bọn họ: “Nơi này là tầng cao nhất sao?”

Chủ nhóm gật gật đầu: “Đúng, đúng là ở trên sân thượng.”

Tôi nhìn thẳng hai mắt Tống Yến Thanh.

“Nếu như tôi đoán không sai, Điền Diệu Diệu… đã bị anh chôn ở phòng 1814?”

“Tường tầng 18 gõ gõ đập đập, hẳn là sẽ phát hiện một gian mật thất, đúng không?”

Sắc mặt Tống Yến Thanh, rốt cục hoàn toàn thảm bại.

Giang Miểu cùng anh trai trông chừng Tống Yến Thanh, chúng tôi đi đến lầu 18.

Quần chủ căn cứ vào phong thủy trấn hồn, tìm được mật thất.

Mấy búa rơi xuống, bụi đất bay tán loạn, có phản quang xuyên qua.

Tất cả những gì ở đấy chợt xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Tôi đột nhiên rơi lệ.

“Diệu Diệu… Chúng ta về nhà thôi.”

Tiếng còi cảnh sát vang lên.

Hết thảy, kết thúc.

#Ngoại truyện:

Tôi và Giang Miểu làm bạn.

Cô ấy là một cô gái tốt.

Tôi và cô ấy đều rất thích đi du lịch.

Lúc trước cô ở nước ngoài, để giải sầu, đã đi qua rất nhiều nơi.

Về nước, bởi vì có Tống Yến Thanh tên cặn bã này, trong lòng cô ấy vẫn còn sợ hãi, sợ đầu sợ đuôi.

Sau khi Tống Yến Thanh bị kết án, cô ấy không còn khúc mắc.

Hiện tại chúng tôi vừa có thời gian, liền cùng nhau đi du lịch khắp nơi.

Diệu Diệu được hỏa táng và an nghỉ.

Tôi đã hỏi ý kiến cha cô ấy và lấy một ít tro cốt.

Tôi mang tro cốt Diệu Diệu trên người, đưa Diệu Diệu cùng đi khắp nơi.

Mùa hè năm nay, tôi và Giang Miểu cùng nhau đi đến hồ muối Trà Tạp.

Ban ngày có quá nhiều người, nghe nói hồ muối dưới ánh trăng sẽ đẹp đến mức khiến người tôi quên đi phiền não.

Chúng tôi quyết định nửa đêm cùng đi chụp cảnh đêm.

Tôi đóng lại gương trang điểm rồi nhét vào trong túi, chỉ vào son môi của mình hỏi Giang Miểu: “Đẹp không?”

Giang Miểu cười rất vui vẻ: “Đẹp.”

“Vậy chúng ta đi thôi, cùng đi chụp cảnh đêm!”

Cô ấy mở cửa đi ra ngoài trước.

Tôi đi theo phía sau, nụ cười càng ngày càng rạng rỡ.

Hồ muối bên cạnh phẳng lặng như một tấm gương.

Diệu Diệu, đến lúc trở về rồi!

-HẾT-

Chương trước
Loading...