Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hạ Kiều - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:29:11

11.

 

Cuối cùng, Trình Việt vẫn bảo vệ ép ký tên lên bản chấm dứt hợp đồng. 

 

Khoảnh khắc dừng bút, dường như bộ sức lực trong Trình Việt rút cạn. 

 

Cúi thấp đầu, siết chặt tờ giấy, lời nào. 

 

Mãi một lúc lâu , giọng Trình Việt khàn đặc, thấp giọng hỏi

 

"Em thích Tống Thanh Lân đến ?" 

 

Tống Thanh Lân? 

 

Liên quan gì đến chứ? 

 

nhíu mày, lạnh nhạt đáp: 

 

"Không ." 

 

rõ biểu cảm mặt Trình Việt. 

 

mục đích đạt , cũng còn lý do để ở đây nữa. 

 

Lúc chào tạm biệt Trình lão gia,  ông chỉ lặng lẽ , cuối cùng chỉ phất tay, hóa thành một tiếng thở dài. 

 

đoán ông cụ gì. 

 

bây giờ cũng còn ý nghĩa gì nữa. 

 

Thật , những năm , Trình lão gia đối với cũng tệ. 

 

Có lẽ vì tuổi già cô quạnh, con trai và con dâu đều mất. 

 

Đến khi nhớ đến tình , thì đứa cháu trai duy nhất của ông là đứa bướng bỉnh chịu lời. 

 

Thời gian đó, vì Trình Việt, thường xuyên lui tới nhà cũ Trình gia. 

 

Cũng coi như chút quen với Trình lão gia. 

 

Ông cụ thường bóng gió dò hỏi tình hình của Trình Việt. 

 

nhiều, Trình lão gia cũng dần phát hiện điều gì đó. 

 

Mãi đến , ông tận mắt thấy Trình Việt ôm đang ốm chạy vội đến bệnh viện. 

 

Trình lão gia gì thêm. 

 

Chỉ là mỗi đến nhà cũ đưa tài liệu, ông cụ đều giữ ăn cơm. 

 

Mà mỗi ăn xong, đều khó chịu suốt một thời gian dài. 

 

"Không ăn thì đừng ăn." 

 

Sau , Trình lão gia đích múc cho một bát canh, giọng điệu đầy ẩn ý: 

 

"Năm đó, cha của Trình Việt lời , nhất quyết tự ý chọn vợ. 

 

"Vì cưới của nó, nó cãi với bao nhiêu

 

"Cãi qua cãi , cuối cùng cũng cãi luôn cả mạng sống của , dạy dỗ con trai cũng chẳng gì.” 

 

"Vậy nên, đôi khi thích một …” 

 

"Cũng chắc là phù hợp, đúng , Tiểu Hạ?" 

 

Lúc đó, hiểu ngay… 

 

Đây chính là một lời cảnh cáo. 

 

bao giờ nhắc đến chuyện mặt Trình Việt. 

 

Chỉ là, ngừng nỗ lực, ngừng cố gắng. 

 

Luôn hy vọng một ngày nào đó, sẽ Trình lão gia công nhận. 

 

ngờ, đầu tiên chịu thua là Trình Việt. 

 

Anh chấp nhận đề nghị của ông cụ,  bắt đầu tiếp xúc với tiểu thư Đoàn gia mới du học về. 

 

Anh cần sự hợp tác ăn của Đoàn gia. 

 

đồng thời, tham lam buông tay

 

đời , chuyện như

 

Bước khỏi nhà cũ Trình gia, 

 

cúi đầu bản hợp đồng giải ước ký tên, chợt cảm thấy một chút hoang mang trong lòng. 

 

Ngày , ở bên Trình Việt dường như là một điều tất nhiên. 

 

Chúng quen nhiều năm,  ban đầu đấu đá lẫn , về dựa mà bước tiếp. 

 

Cảm xúc đủ nhiều, thế là ở bên

 

điều đó đồng nghĩa với việc…

 

Không ai chủ động tỏ tình. 

 

Không ai câu 'thích'

 

Cứ như thể, ai thì đó thua. 

 

Cứ mơ mơ hồ hồ mà bên

 

Vậy nên, đến cả lúc chia tay, cũng rõ ràng, danh chính ngôn thuận. 

 

may … 

 

Cuối cùng cũng kết thúc .

12. 

 

Tin rời khỏi Hạn Hải nhanh chóng lan truyền khắp nơi. 

 

Không ít công ty gửi lời mời chào hấp dẫn đến

 

, trong đó, ít chỉ xem náo nhiệt , Trình Việt như thế nào thôi. 

 

Vậy nên, từ chối tất cả. 

 

 

Tống Thanh Lân thậm chí còn đích tìm đến

 

"Là vì thỏa thuận cạnh tranh ?" 

 

Anh cau mày bất bình, phẫn nộ suy đoán: 

 

"Trình Việt lén giở trò trong thỏa thuận cạnh tranh chứ? Vậy thì quá bỉ ổi !" 

 

"Không ." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ha-kieu/chuong-8.html.]

 

thu dọn đồ đạc, bất lực đáp: 

 

" chỉ là… nữa." 

 

ai tin cả. 

 

Vì khi còn ở cạnh Trình Việt, nổi tiếng là kẻ cuồng công việc. 

 

"Vậy em định gì?" 

 

"Đi du lịch." 

 

chuẩn xong gần hết lộ trình

 

Nghe , ánh mắt Tống Thanh Lân như thể đang một lầm đường lạc lối. 

 

"Không đến mức , thật sự đáng ." 

 

Tống Thanh Lân vỗ vai , vẻ mặt tiếc nuối: 

 

"Chẳng chỉ là một gã đàn ông thôi ? Nếu em thích, mai giới thiệu cho em vài thanh niên ưu tú nhé!" 

 

" kiếm tiền thì thể trì hoãn , em còn trẻ…" 

 

im lặng, đó thẳng tay đuổi Tống Thanh Lân ngoài. 

 

Không lâu , điện thoại nhận một tin nhắn: 

 

【Nói thật nhé, hồi trẻ từng là một tay lão luyện trong giới du lịch, cần tư vấn cho ?】 

 

nhịn bật

 

Coi như chấp nhận thành ý của Tống Thanh Lân. 

 

Mẹ cũng chuyện nghỉ việc. 

 

Ban đầu, bà nhẹ nhàng khuyên nhủ, bảo đừng hành động cảm tính. 

 

khi nhận thái độ của kiên quyết, bắt đầu hoảng lên, giọng cũng cao hơn: 

 

"Con tưởng bây giờ tìm việc dễ lắm ? Cái gì cũng cần chi nhiều tiền, con nghĩ tiền tiết kiệm của cầm cự bao lâu? 

 

"Hơn nữa, Trình gia đối xử với chúng như , con thế chẳng quá vô ơn ?!" 

 

sững , định mở miệng giải thích. 

 

bất ngờ đổi giọng, đầy nghi ngờ: 

 

"Có thật là con tự nghỉ việc ? Hay là đuổi?”

 

"Chắc chắn con sai chuyện gì !”

 

"Mẹ cho con , nếu con thật sự đuổi việc, thì hãy hạ thấp cái xuống, đến xin Trình Việt !” 

 

"Hai đứa quen bao nhiêu năm, tình cảm như , nó chắc chắn sẽ đồng ý cho con !” 

 

" , quen một nuôi gà, bảo gà bổ. Mai con về cầm một con đến gặp nó…" 

 

Mẹ cằn nhằn mãi dứt,  bảo hạ xin Trình Việt. 

 

thực sự nhịn nổi, ngắt lời bà: 

 

"Con sẽ ." 

 

"Hạ Kiều!" 

 

"Mẹ." 

 

gọi , giọng đầy mệt mỏi: 

 

"Mẹ yên tâm, mỗi tháng con vẫn sẽ gửi tiền phụng dưỡng đúng hạn.” 

 

"Mẹ dùng tiền đó cho ai cũng .” 

 

" đừng ép con , ?" 

 

Bên điện thoại, câm lặng ngay lập tức. 

 

Như một con gà trống bóp nghẹt cổ, thêm câu nào. 

 

Cuối cùng, bà chỉ lẩm bẩm một câu nhỏ xíu: 

 

"Sao thế chứ? Hai đứa rõ ràng đây tình cảm như mà…” 

 

"Mẹ cũng chỉ cho con thôi mà…" 

 

"Vì cho con." 

 

Câu dường như trở thành cái cớ của suốt bao năm. 

 

Bất kể gì, bà đều thể rằng đó là vì cho

 

Vậy nên, với gã đàn ông cặn bã cũng là vì cho

 

Lý trí buộc nuốt tất cả những câu chất vấn

 

chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, thêm gì nữa. 

 

"Vậy Kiều Kiều , ngày con về nhà ăn cơm nhé?” 

 

"Ông … ông ở nhà !” 

 

"Mẹ cũng lâu lắm gặp con…" 

 

Giọng của bỗng trở nên thận trọng dè dặt. 

 

Tay khẽ siết chặt điện thoại. 

 

Ánh mắt trầm xuống. 

 

Từ khi tên khốn đó tù,  mặt dày chuyển đến sống chung với từng về nhà. 

 

Không từng khuyên ngăn. 

 

nào cũng cãi vã. 

 

Mẹ luôn

 

"Dù gì ông cũng là cha ruột của con.” 

 

"Ông đổi , con cho ông một cơ hội sửa sai chứ!" 

 

Cãi nhiều quá, dần tỏ khó chịu với

 

cũng còn thêm nữa. 

 

Nghĩ đến việc sắp rời ,  cuối cùng vẫn mềm lòng đồng ý. 

 

ngờ rằng…

 

Lại sớm gặp Trình Việt đến .

Loading...