Hạ Kiều - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:29:13
13.
Sau khi rời khỏi Hạn Hải, mấy đồng nghiệp thiết đây gần như ngày nào cũng bán than với .
Than Trình Việt dạo nóng tính hơn hẳn.
Mỗi quản lý lên báo cáo công việc, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chỉ e giây tiếp theo sẽ bay màu ngay tại chỗ.
"Trước đây, dù Trình tổng cũng còn lời chị Hạ. Bây giờ thì…"
Lý Thư đột nhiên ngừng .
Do dự một chút, thở dài:
"Thực , lúc đầu bọn em cứ nghĩ, khi chị rời , Đoàn Mục Tuyết sẽ thế vị trí của chị.
" dáng vẻ của Trình tổng, dường như… vẫn nghĩ rằng chị sẽ ."
Dù cố tình quan tâm đến Trình Việt, nhưng vòng tròn xã giao của bao năm qua vẫn khiến ít chuyện về .
Ví dụ như…
Anh cãi một trận long trời lở đất với Trĩnh lão gia.
Ví dụ như…
Anh uống rượu đến xuất huyết dày, nhập viện.
Ví dụ như…
Chỗ của vẫn giữ nguyên, còn Đoàn Mục Tuyết nghỉ việc.
chỉ ậm ừ một tiếng, quan tâm nhiều.
Cho đến khi gặp Trình Việt tại nhà .
Trình Việt vẫn quàng chiếc khăn đó, gương mặt bình thản, dịu dàng trò chuyện với .
Không hề dáng vẻ "tính khí thất thường, lúc nóng lúc lạnh" như đồng nghiệp miêu tả.
Mẹ trông vẻ vô cùng ngạc nhiên, vui mừng.
Thấy về, bà càng phấn khởi:
"Kiều Kiều, xem ai đến !
"Mẹ mà, tình cảm giữa con và A Việt như thế, thể chia tay là chia tay ! Hai đứa trò chuyện với !"
Ngay khoảnh khắc thấy tên , cơ thể Trình Việt khẽ cứng đờ.
Anh đầu .
Hoặc lẽ là dám đầu.
"Mẹ."
thu hồi ánh mắt, giữ giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:
"Có con giống như hồi nhỏ…”
"Từ bỏ lòng tự trọng, bất chấp tất cả để lấy lòng nữa ?"
Lời dứt, nụ mặt lập tức cứng .
Cùng lúc đó, Trình Việt cũng bật dậy ngay tức khắc.
Thoáng chốc, trở nên bối rối…
Hoặc thể là hoảng loạn mới đúng.
Trình Việt cụp mắt, nhẹ giọng :
"Em đừng trách dì.
"Là do lâu ăn đồ dì nấu, nên mới mặt dày đến đây."
14.
tiễn Trình Việt về.
Anh , khóe môi kéo lên một nụ còn khó coi hơn cả , giọng khàn đặc:
"Vậy bây giờ, đến ăn một bữa cơm cũng tư cách nữa ?"
nụ , ánh mắt của , từng chút từng chút tan biến.
"Không cần."
lắc đầu:
"Anh chỉ khiến tiếp tục ảo tưởng thôi, sẽ khó xử."
Trình Việt mím chặt môi.
Mãi đến khi đến chỗ đậu xe trong khu chung cư, đột nhiên lên tiếng, giọng khản đặc:
"Chỉ là… nhớ em.”
"Lúc đầu thực sự quen. Cảm giác những khác việc chẳng tỉ mỉ bằng em, trí nhớ bằng em, ăn cũng rành mạch như em… chỗ nào cũng dở.”
"Về đến nhà cũng thấy em .”
" trong công ty càng ngày càng nóng nảy, chính cũng hiểu tại kiểm soát bản .”
"Rõ ràng đây…"
Trình Việt khựng .
Giọng mờ mịt, càng lúc càng nhỏ:
"Rõ ràng khi còn em, hề như thế."
" cũng quen."
Trong phút chốc, ánh mắt Trình Việt sáng bừng lên.
Anh vội vàng :
"Vậy em…"
"Dù khó đến , cũng sẽ dần quen thôi.
"Giống như khi , cũng quen chỉ xoay quanh ."
thẳng mắt Trình Việt.
Nhìn ánh sáng trong mắt , từng chút từng chút tối sầm .
"Anh sẽ quen thôi.”
"Cuộc sống của chỉ .”
"Còn cũng nên chỉ mãi quanh quẩn bên như ."
" rõ ràng…
"Rõ ràng em hứa , em hứa mà."
Giọng Trình Việt dần nghẹn ngào.
Anh vô thức giơ tay lên, giọng run rẩy:
"Em sẽ mãi mãi ở bên , sẽ rời xa mà."
về nơi xa, nhẹ giọng :
" Trình Việt, là … cần mà."
, trong lòng Trình Việt luôn một cái gai.
Những đó, mặt thì vỗ vai động viên , lưng cợt, mỉa mai dựa cha , dựa .
"Chậc, Trình Việt dùng gương mặt đó để giữ chân Hạ Kiều đấy chứ?”
" mà, nếu đến nhờ giúp, khi cũng vì gương mặt đó mà mềm lòng đồng ý giúp một tay đấy, hahahaha!"
Lúc đó, Trình Việt im lặng thật lâu.
Sau đó nhạt một tiếng, lạnh lùng :
"Chỉ là bọn họ ghen tỵ vì một bạn như em thôi!"
Trình Việt bình tĩnh , nhưng trong đáy mắt, vẫn luôn một bóng tối thể xóa nhòa.
, Trình Việt để bụng .
an ủi thế nào.
tưởng, vết gai theo thời gian sẽ nhạt dần.
Cho đến cái ngày đến buổi tiệc đón Trình Việt.
Nghe thấy say rượu đó …
"Thích?
"Không. chỉ thấy Hạ Kiều là một trợ lý năng lực.”
"Ba cũng trúng điểm , mới tìm cách giữ cô Hạn Hải ?
"Chẳng lẽ thích một công cụ đắc lực ?"
Từng câu, từng chữ, rõ ràng rành mạch rơi tai .
Cũng chính lúc đó mới hiểu …
Thì chiếc gai năm xưa cắm quá sâu .
"Khi đó, chỉ là…"
Nghe nhắc chuyện cũ,
Trình Việt mở to mắt, hoảng hốt giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ha-kieu/chuong-9.html.]
ngăn :
" , xong thì hối hận ngay."
bật .
Bởi vì ngày hôm đó, mỗi gặp , Trình Việt đều chột tránh ánh mắt .
điều đó cũng trở thành chiếc gai trong lòng .
Mỗi nhớ , tim đều đau nhói, chua xót khó tả.
"Nên hiểu mà.”
"Khoảnh khắc đó, nỗi đau của cũng chẳng ít hơn ."
Cổ họng Trình Việt như chặn .
Không một lời.
Lưng Trình Việt nay luôn thẳng tắp, nhưng giờ đây, bất giác khom xuống một chút, giống như nỗi đau chạm đến cực hạn .
Anh dường như nghĩ thông điều gì đó, cố gắng nở một nụ gượng gạo:
"Vậy, em sẽ Hạn Hải nữa ?"
"Giờ cần trợ lý nữa."
" mà…"
"Trình Việt thể Hạ Kiều."
Anh khẽ.
vẫn thấy rõ.
chỉ mỉm , đáp.
Mãi mới hiểu…
Chính lòng tự trọng quá cao, khiến Trình Việt chịu hai chữ "thích em" .
Cũng chịu thừa nhận rằng thích .
Sau khi mơ hồ nhận tình cảm của , hoảng loạn đẩy xa, chỉ để chứng minh rằng lúc nào cũng cần .
Thậm chí, đến về , Trình Việt hưởng thụ sự quan tâm dành cho , nhưng đáp bằng một tình cảm tương đương.
Anh ngớ ngẩn coi tình yêu như một trận đấu, ngây thơ nghĩ rằng sẽ là chiến thắng cùng.
Vậy nên, tổn thương và cách dần dần nảy sinh.
Không thể xóa nhòa.
cũng thể thốt hai chữ "thích ".
Bởi vì ,
mặt Trình Việt, mãi mãi là tự ti, nhạy cảm.
Vậy nên, mới liều mạng chứng minh giá trị của .
Không ai chịu cúi đầu .
Cuối cùng, chỉ thể tổn thương đến mức cả hai m.áu chảy đầm đìa.
Tim bỗng thắt đau nhói.
đồng thời, cũng thứ gì đó triệt để buông xuống.
dừng bước:
"Thôi, về …"
"A Kiều, nhắm mắt !"
Chưa hết câu, chợt thấy sắc mặt Trình Việt trở nên hoảng loạn dữ dội.
Trình Việt theo bản năng kéo lòng, một tay bịt lấy mắt .
Giọng đàn ông nồng nặc men vang lên đầy hằn học:
"Thằng nhãi ranh, còn dám dọa tao, ép bà già đưa tiền cho tao ?"
"Tao là cha mày, mày đưa tiền cho tao, hiểu ? Để tao đánh c.h.ế.t cái đồ vô dụng !"
bỗng cảm nhận thứ gì đó nóng ấm mặt .
Một cơn hoảng loạn rõ lý do dần lan từ đáy lòng khắp cơ thể.
thấy gì, giọng run rẩy:
"Trình Việt?"
Cho đến khi thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sau đó thở ấm áp phả tai .
Mang theo nụ dịu dàng trấn an:
"Đừng sợ."
Giống như lâu, lâu đây.
Có một đỡ lấy cú đ.ấ.m từ kẻ nghiện rượu cặn bã, kéo chạy .
Chất giọng khàn khàn của tuổi dậy thì vang lên, kiêu ngạo vô cùng:
"Sợ gì chứ? Để giúp đánh !"
Đó là đầu tiên trong đời, học cách phản kháng.
15.
Trình Việt khâu mấy mũi đầu.
May mà cao, viên gạch chủ yếu đập lưng nên gây chấn thương nghiêm trọng.
Gã khốn khi tỉnh rượu thì sụt sùi, rằng chỉ là nhất thời hồ đồ.
, ai chịu tha thứ cho nữa.
Kể cả , luôn tin rằng đổi.
Mọi đều nghĩ, chuyện , sẽ vì Trình Việt mà ở .
vẫn lấy cuốn sổ kế hoạch du lịch , lời từ biệt.
Lần , Trình Việt giữ nữa.
Anh chỉ chuyển nhượng gần một nửa cổ phần tên cho .
" ông nội cũng cho em một phần.”
" đây là món quà bồi thường cho em.”
"Cũng là món quà cảm ơn em."
Giọng Trình Việt khẽ khàng:
"Hạn Hải sẽ luôn giữ chỗ cho em."
từ chối cổ phần,
nhưng cũng trả lời nửa câu của .
Lúc bước khỏi phòng bệnh, Trình Việt gọi .
Sau đó, đầu tiên, Trình Việt nghiêm túc với :
"Hạ Kiều, thích em."
Một lời tỏ tình muộn màng.
suy nghĩ một chút, mỉm :
" hình như, còn thích nhiều như nữa."
"Hoặc lẽ, từ lâu , so với thích , càng trở thành chính hơn."
Muốn ăn món hợp khẩu vị.
Muốn những việc thích.
Muốn gặp gỡ những khiến thoải mái.
" ."
Trình Việt cũng , nhưng viền mắt đỏ hoe.
Môi mấp máy mấy ,
cuối cùng, chẳng thể gì.
Giống như rút cạn hết sức lực.
Trình Việt yếu ớt đưa tay lên che mắt, thành tiếng.
"Vậy nên cuối cùng, vẫn mất em , đúng ?"
Không ai trả lời cả.
16.
Ngày rời , bầu trời trong xanh rực rỡ.
Quảng đời còn , ngày nào cũng sẽ như .
Hoàn văn.