Hà Thanh Hải Yến
Chương 8
22.
Thế nhân đều biết, đám man di cực hận Trấn Bắc tướng quân, đao đặt trên cổ tú bà, từ từ hạ xuống. Một tướng lĩnh man di hứng thú liếc mắt một vòng: “Ai?”
Tú bà kia mừng rỡ quay người lại, ngón tay chỉ tới chỉ lui trong đám người, sau đó cứng đờ. Bà ta không nhận ra tỷ tỷ. Tướng lĩnh Man Di nổi giận, tiện tay bắt một cô nương diện mạo xinh đẹp chất vấn tú bà: “Là nàng ta?”
Cô nương kia hoảng sợ liều mạng giãy dụa: “Không phải ta! Không phải ta!”
Tú bà hoảng hốt khoát tay áo vừa muốn giải thích, thấy man di giơ đao vây quanh, đột nhiên sửa miệng nói: “Đúng, đúng, là nàng, là nàng.”
“Xoạt” một tiếng, tướng lĩnh man di xé rách quần áo của cô nương kia, giữa tiếng thét chói tai thê lương của cô nương phát ra từng trận cười dâm đãng. Mẫu thân cô nương kia tới khóc lóc cầu xin, bị đá bay, ôm ngực thống khổ lăn lộn.
Một binh sĩ man di chậm rãi đi tới, giơ đao lên với mẫu thân của cô nương kia. Tỷ tỷ lại liếc mắt nhìn ta một cái, cuối cùng đẩy tay ta ra, đứng lên: “Ta là Lý Thư Vân!”
Đám man di dừng động tác, hồ nghi đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, cười nhạo nói: “Ngươi? Xấu như vậy à?”
Nàng sửa sang lại tóc, ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Đúng, chính là ta!”
Tú bà ngạc nhiên nhìn nàng, từ đầu đến chân nhìn bốn năm lần, đột nhiên hai mắt sáng ngời, vỗ tay hô: “Đúng đúng đúng, ta vừa rồi nhận sai, đây mới là Lý Thư Vân! Nàng, nàng bị hủy dung, thế nhưng đôi mắt này ta nhận ra, chắc chắn là nàng!”
Đám man di nàng nửa tin nửa ngờ “chậc “một tiếng, cầm trường đao đi về phía tỷ tỷ. Ta chống đất đứng lên, trong nháy mắt trường đao chỉ về phía tỷ tỷ, lớn tiếng hô: “Ta mới là Lý Thư Vân!”
Nói xong ta dùng sức đẩy ngã tỷ tỷ, phủi phủi bụi đất trên mặt, cầm trâm bạc Triệu Yến tặng ta, búi tóc lên. Đám man di đánh giá ta vài lần, nhất thời cười ha ha, túm lấy cổ áo ta ném ta xuống đất trống.
Tỷ tỷ gấp đến phát điên, muốn chạy tới lại bị đè xuống đất, chỉ có thể đấm xuống đất gào thét: “Ta là Lý Thư Vân, ta mới đúng! Ta mới đúng!”
Tướng lĩnh man di mạnh mẽ nắm cằm ta, nghiền ngẫm nhìn lên nhìn xuống, hỏi ta: “Ngươi là nữ nhân của Cảnh Khánh?”
Ta không biết tại sao đột nhiên không sợ, hùa theo tướng lĩnh man di cười lạnh nói: “Đúng, là ta. Hơn nữa, ta biết Tướng quân đã giấu đi một thứ rất quan trọng.”
Tướng lĩnh man di không cần nghĩ ngợi truy hỏi: “Nói, là cái gì?”
Ta hạ giọng nhỏ giọng nói: “Là hổ phù. Ngươi thả các nàng ra, ta dẫn ngươi đi tìm.”
Ta đọc sách không nhiều, có thể bịa ra những thứ có liên quan đến Tướng quân chỉ có cái này. Mặc kệ đám man di có tin hay không, có thể kéo dài thời gian một chút thôi cũng tốt.
Để cho mọi người sống thêm một nén nhang cũng là kiếm lời. Nhưng mà tướng lĩnh man di khinh thường cười cười, nhe răng vàng, một quyền đánh vào sống mũi ta: “Ngươi cho rằng lão tử là kẻ ngu sao?”
Ta ngã xuống đất, mặc cho roi ngựa đánh cho ta da tróc thịt bong. Ta đã không còn sức lực phản kháng, máu m ũi tí tách chảy đầy mặt, trước mắt mơ hồ, thậm chí còn không thấy đau.
Ta nhìn tỷ tỷ khóc lóc cào cào mặt đất, sững sờ nghĩ, ta và tỷ tỷ cuối cùng cũng phải chet, rõ ràng chúng ta đã rất cố gắng, rất cố gắng muốn sống tốt cả đời, kết quả vẫn là như heo chó mặc cho người ta xâu xé.
Thật không cam lòng.
23.
Tướng quân man di đánh hồi lâu, cho đến khi ta không còn động tĩnh nữa, đạp đạp đầu ta. Lúc này, thủ hạ của hắn đột nhiên chạy tới, lẩm bẩm nói gì đó.
Thần sắc tướng lĩnh man di đại biến, mạnh mẽ túm lấy ta ném lên lưng ngựa, cầm lấy trường đao, phóng ngựa chạy như bay.
Ta mặt úp xuống xóc nảy trên lưng ngựa, ánh mắt liếc về phía sau, phát hiện đám man di này đang lao tới cửa thành, nhất thời sinh ra một chút khát vọng được sống – – có phải viện quân tới hay không?
Lần này, ta đã đánh cược đúng. Đám man di vừa chạy ra không bao lâu, trên sườn núi xa xa chợt vang lên từng tiếng hô hào, khí thế ngất trời.
Dưới ánh mặt trời chói chang, vô số dân binh mặc áo vải, đi giày rơm, như thủy triều lao tới!
Tướng lĩnh man di cuống quít ghìm ngựa, giơ đao lớn tiếng hô nghênh chiến, nhưng mà đám thủ hạ của hắn còn chưa kịp giương cung dựng tên, dân binh đã ném trường thương bằng gỗ vào lưng ngựa, cuốc, rìu không chút khách khí chào hỏi chúng!
Đám người này ngay cả áo giáp cũng không có nhưng căn bản không sợ chet, người trước ngã xuống, người sau tiến lên dùng thân thể m áu thịt đối diện với đ ao k iếm và móng ngựa của kẻ thù.
Không bao lâu sau, đám man di đã rơi vào thế hạ phong. Tướng lĩnh Man Di không dám tin giơ trường đao ch ém quanh một vòng, hung hăng vung roi ngựa, hét bảo thủ hạ rút lui.
Dân binh truy đuổi không ngừng, dựa vào sự thông thạo địa hình đi đường tắt bao vây chặn đường. Mắt thấy sắp bị bao vây, tướng lĩnh man di cuống quít nhấc ta lên, quát: “Đây là nữ nhân của Cảnh Khánh! Nếu lại gần ta sẽ giet nàng ta!”
Dân binh hơi sửng sốt, sau đó tạo một khoảng hở cho hắn ra ngoài.
Ta lòng nóng như lửa đốt, dựa vào lưng ngựa ra sức hét lên: “Giet giặc, giet giặc!!”
Tướng lĩnh man di giận tím mặt, dùng sức đ ánh vào lưng ta, ý đồ làm cho ta câm miệng. Cổ họng của ta khàn đặc nhưng vẫn liều mạng hét lên: “Giet, giet, giet!!”
Lúc này, búi tóc của ta bị rối tung, trâm cài tóc theo vành tai rơi xuống. Ta nhanh mắt nhanh tay tiếp lấy trâm cài tóc, đ âm mạnh vào bụng ngựa. Con ngựa này mặc dù bọc chiến giáp, nhưng vẫn có khe hở, cơn đau khiến nó giơ móng lên, xoay vòng vòng tại chỗ.
Tướng quân man di và ta bị quăng xuống lưng ngựa. Bụi đất bay khắp nơi, ta ngậm một miệng cỏ, liều mạng bò lên. Vó ngựa hỗn loạn, mũi tên đầy đất, hai chân của ta tê dại, phía trước một mảnh hư ảo, như thể ta đã bước vào âm tào địa phủ.
Nhưng ta vẫn muốn sống. Tướng lĩnh man di tức giận, như một con sói đói túm lấy tóc ta, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đ ao chiếu vào mắt ta, làm ta không tự chủ được nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa chạy tới, vung tay ném một tảng đá cực lớn tới, đ ập thẳng vào mắt tướng lĩnh man di!
Trường đao rơi xuống đất ngay cạnh đầu ta, đám dân binh phi thân lao đến, đè ép tướng lĩnh man di kia không cho hắn động đậy. Ta cúi đầu xuống đất, cuối cùng cũng rơi vào vòng tay của tỷ tỷ.
“Nhị nha, Nhị nha!” Nàng gào khóc, nước mắt làm ướt sườn mặt của ta. Ta gối lên bả vai nàng, trái tim nhẹ nhõm trở lại, giống như chiếc đèn kéo quân những chuyện cũ lần lượt hiện lên trong tâm trí.
Mùa hè, thôn trang, sông nhỏ, ta và tỷ tỷ chơi đuổi bắt giữa bờ ruộng, nghe từng tiếng mõ vang lên vội chạy đến cửa thôn đón mẫu thân đang đẩy xe đậu hũ trở về.
Ta vụng về, giẫm lên rêu xanh suýt nữa rơi xuống nước, tỷ tỷ một tay ôm ta vào lòng, cùng ta lăn xuống vũng bùn, cả mặt dính đầy bùn, hi hi ha ha cười không ngừng.
Tỷ tỷ à, lúc này đây tỷ lại nhặt được ta về dưới lưỡi đ ao của kẻ địch. Tỷ tỷ ta quả thật là nữ tử lợi hại nhất trên đời này.
24.
Ta ngủ một giấc dài, đến nỗi các dân binh tốt bụng đã cùng nhau mua cho ta một cỗ quan tài. Tỷ tỷ bảo vệ ta không cho ch ôn, liên tục lau tay lau mặt cho ta, rót canh thuốc vào miệng, nói đủ thứ chuyện.
“Nhị nha, nếu muội không còn, tỷ cũng không sống nổi nữa. Chúng ta uổng phí nhiều công sức như vậy cố gắng đến bây giờ.”
“Nhị nha, Dận thân vương quả thật rất lợi hại, liều mạng với tướng lĩnh man di, đánh cho bọn chúng phải rời khỏi Phụ Châu.”
Ta nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ có thể nghe thấy nàng nói chuyện, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được, cổ họng như bị mắc nghẹn, thở không được, nuốt không trôi.
Cho đến khi nghe thấy nàng thình lình nói một câu: “Nhị nha, nếu muội đi, món đậu hũ của mẫu thân sẽ bị thất truyền, tỷ không thể làm ra được hương vị đó…”
Ta lúc này lập tức cố gắng tỉnh táo. Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trong doanh trại, một lão lang trung bắt mạch cho ta, vội rụt cổ lại: “Aaa, x ác chet vùng dậy!”
Tỷ tỷ ôm đầu ta vừa khóc vừa cười. Tứ chi của ta không có cảm giác, toàn thân trên dưới chỉ còn lại hai tròng mắt có thể cử động, cố gắng chu môi hôn nàng.
Ta qua lời của nàng và lão lang trung biết được, Dận thân vương đang thừa thắng xông lên đánh đuổi man di. Hắn tập kết hai mươi mấy vạn dân binh, dựa vào áo vải giày rơm đoạt lại được bảy tám tòa thành trì từ tay bọn man di.
Mà ta và tỷ tỷ ở doanh trại cũng là Dận thân vương an bài. Là “gia quyến” của Đại Tướng quân, hắn sợ kẻ địch lại bắt chúng ta làm con tin. Ngoài ra, Hoàng đế ở phía nam cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
Ban đầu hắn muốn mượn cơ hội diệt trừ Dận thân vương, kết quả không ngờ Dận thân vương lại có sức chiến đấu như vậy. Vì long ỷ dưới mông, Hoàng đế cuối cùng bóp mũi phái binh trợ giúp, ý đồ cứu vãn lòng dân.
Tâm trạng ta rất tốt, há to miệng như một con chim non đang “gào khóc” chờ ăn, sau đó bị một thìa cơm đầy ắp của tỷ tỷ làm cho nghẹn đến trợn trắng mắt.
Tỷ tỷ lại lần nữa chịu mệt nhọc bón cơm cho ta, hầu hạ ta một ngày ba bữa, lau chùi thân thể cho ta. Tất cả mọi người cho rằng ta đã bị liệt, ở trước mặt ta ngầm hiểu không dám nhắc tới các từ như chạy, nhảy.
Nhưng ta không có. Mẫu thân sinh ta ra đã rất mạnh mẽ. Ta giống như một khối bột mì, sau khi bị dày vò đủ kiểu chỉ hơi thay đổi hình dạng một chút, hơi yên tĩnh một chút, sau đó sẽ lại vui vẻ lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn.
Ta đã nằm suốt mùa đông, đến đầu mùa xuân ta loạng choạng bước ra khỏi doanh trại như một đứa trẻ mới chập chững biết đi.
Tỷ tỷ mừng quá mà khóc, lớn tiếng cảm tạ mẫu thân và Tướng quân hiển linh, thấy lão lang trung đi ngang qua, lại dập đầu với ông ấy.
Ta thì ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời sáng rực, vừa vặn nhìn thấy một đàn chim nhạn bay qua mây trắng, phảng phất như đã qua một đời.