Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hà Thanh Hải Yến

Chương 9



25,

Trận chiến này đánh ba năm, ta và tỷ tỷ cũng ở trong doanh trại ba năm, hỗ trợ làm chút việc vặt, theo đó dời tới dời lui. Ngày chiến sự kết thúc, rất bất ngờ không kịp đề phòng.

Ta đang ôm chậu gỗ khập khiễng đi phơi quần áo, một tên tiểu tướng quân đột nhiên phóng ngựa chạy vào doanh địa, lớn tiếng nói: “Man di lui rồi, cùng ta nghị hòa!”

Tiếng hoan hô vang tận trời, các tướng sĩ từ bốn phương tám hướng lao tới, ta ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn bọn họ gào thét, lộn nhào, lăn lộn trên mặt đất, ném tiểu tướng quân, ném giày rơm trên chân lên trời.

Ba năm, chúng ta đã mất quá nhiều. Mấy vạn dân chúng chet đi sẽ không trở về, nhưng người còn sống dù sao cũng phải nhìn về phía trước.

Hoàng đế dời về phía nam lén lút trở về kinh đô, Dận thân vương cũng lựa chọn dẫn quân hồi triều, cũng hứa hẹn sẽ phát bạc và đồng ruộng cho dân binh.

Ta và tỷ tỷ đang bàn bạc nên đi nơi nào, Dận thân vương đột nhiên phái tâm phúc đến, vẻ mặt trầm trọng trầm giọng nói: “Hai vị cô nương, bệ hạ có chỉ, muốn các ngươi theo Vương gia nhập cung yết kiến.”

Đạo thánh chỉ khó hiểu này khiến hai chúng ta lo sợ bất an hồi lâu. Dận Thân Vương phái nha hoàn và tùy tùng hầu hạ chúng ta, hộ tống chúng ta một đường đến kinh thành, nhưng vẫn không đề cập đến lí do vì sao bệ hạ muốn gặp chúng ta.

Hai chúng ta cứ như vậy ôm một bụng nghi vấn, mang theo tâm tình nặng nề như đi viếng mộ bước vào hoàng cung. Dận thân vương đang đợi chúng ta ngoài cửa cung.

Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng đôi mắt như chim ưng không giận tự uy, ta và tỷ tỷ sợ tới mức không dám tiến lên. Vì thế hắn chắp tay kính cẩn chào chúng ta: “Nhị vị cô nương chớ sợ, tới trước mặt bệ hạ, bệ hạ hỏi cái gì, các ngươi cứ đáp cái đó. Bổn vương đảm bảo các ngươi sẽ bình an vô sự.”

Chân ta vănj vẹo đứng không yên, nghĩ thầm lời ngươi nói ra thật nhẹ nhàng, đây chính là bệ hạ đó! Trong sách nói, bệ hạ là ông trời phái tới quản lý nhân gian, tay cầm quyền sinh sát.

Nếu ta nói sai, cửu tộc vốn đã thưa thớt sẽ nhanh chóng tan thành mây khói!

Vào cửa cung, ta và tỷ tỷ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không nói đến thưởng thức điêu lan ngọc thế lộng lẫy này, hóa thành hai chiếc đuôi của Dận thân vương một trước một sau vào đại điện.

Vừa mới vào đại điện, một lão thái giám giọng nói lanh lảnh truyền tới: “To gan! Thấy bệ hạ, còn không mau quỳ xuống!”

Ta giật mình, “rầm rầm” quỳ xuống, đôi chân vừa mới bình phục giờ đau thấu tim, tỷ tỷ cũng nhanh chóng quỳ xuống, len lén nắm một tay của ta.

Nhìn qua, Dận thân vương đang khoanh tay đứng ở phía trước bên phải, không quỳ xuống, cũng không hành lễ, lạnh lùng nói: “Thần, tham kiến bệ hạ.”

Trên ghế cao phía trước truyền đến một tiếng hừ nhẹ không vui: “Hoàng thúc một đường vất vả rồi.”

Giọng nói của Hoàng đế có chút giống giọng vịt đực, quả thực không dễ nghe. Ta đang suy đoán trong lòng rốt cuộc Cửu Ngũ Chi Tôn sinh ra có bộ dáng gì, hắn đột nhiên cất cao giọng hỏi: “Các ngươi ai là nữ tử Trấn Bắc tướng quân chuộc về… Thanh lâu đầu bài?”

26.

Ta cứng đờ người, có thể nghe ra được sự chanh chua từ trong giọng nói của hắn. Tỷ tỷ chậm rãi nâng người lên, sợ hãi đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, là dân nữ.”

Hoàng đế hứng thú nói: “Ồ? Vậy ngươi ngẩng đầu lên, để trẫm xem là thiên tiên như thế nào!”

Thân thể tỷ tỷ hơi run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hoàng đế ngẩn ra, sau đó phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, mà phi tử của hắn lại càng khoa trương giận dữ nói: “Làm ta sợ muốn chet! Dáng vẻ này của ngươi sao có thể là thanh lâu đầu bài, ngươi muốn khi quân sao?!”

Tỷ tỷ cuống quít cúi đầu, toàn thân sợ hãi cúi sát xuống đất: “Bệ hạ thứ tội…”

“Bệ hạ thánh minh!”

Thấy tình thế không ổn, ta lập tức giải thích: “Tỷ tỷ vì không muốn bị người ta hạ nhục nên mới khiến mặt…”

“To gan!” Lão thái giám lại nhảy ra: “Ai cho ngươi lên tiếng? Ngậm miệng lại!”

Dận thân vương tiến lên một bước, trầm giọng nói với bệ hạ: “Bệ hạ, không cần phải làm khó hai cô nương yếu đuối như vậy chứ?”

Bầu không khí căng thẳng, ta và tỷ tỷ không khỏi bị cuốn vào cuộc tranh đấu của gia đình hoàng thất, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế ngồi trên cao kia cuối cùng cười nhạo một tiếng: “Ái phi của trẫm nhanh mồm nhanh miệng, Hoàng thúc hà tất phải nghiêm túc như vậy!”

Nói xong hắn hắng giọng, lại hỏi: “Trẫm nghe nói Trấn Bắc Tướng quân không gần nữ sắc, nữ tử này lại có thể thành ngoại thất của Đại Tướng quân, thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cũng không biết hắn cuối cùng có phải thua ở trên người mỹ nhân này hay không?”

Nói đến nước này, ta có là đầu heo cũng đoán ra dụng ý của hắn. Vị Tướng quân đã chet, nhưng vẫn đứng vững trong lòng dân. Vị quân vương cao cao tại thượng này còn sống, nhưng lại không bằng chet.

Cho nên hắn sợ, vội vàng muốn hắt nước bẩn lên người Tướng quân. Tỷ tỷ cũng suy nghĩ lại, gằn từng chữ hồi đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, Tướng quân,chưa từng chạm vào dân nữ, dân nữ và hắn rất trong sạch, không phải ngoại thất của hắn.”

Hoàng đế nghẹn họng, ngữ khí chợt tăng thêm: “Ồ? Vậy hắn chuộc ngươi làm cái gì?”

Tỷ tỷ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bởi vì dân nữ, cũng là thần dân của đất nước.”

Hoàng đế á khẩu không trả lời được, đôi giày thêu viền vàng ảo não giậm một cái, lại chỉa mũi nhọn về phía ta: “Ngươi là muội muội của nàng ta? Ngẩng đầu lên!”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ là ánh mắt quá mức thẳng thắn, làm hắn hơi ngẩn ra. Ngược lại hắn lại thay đổi thái độ, âm dương quái khí cười nói: “Mặc dù thô lỗ, nhưng lại là một mỹ nhân. Trẫm nghe Hoàng thúc nói, trong trận chiến này ngươi đã lập được công lao to lớn…”

Hắn liếc Dận thân vương đứng một bên: “Rốt cuộc vẫn coi như nữ tử nhà lành, không bằng thưởng cho Hoàng thúc làm thiếp thất?”

Ta giật giật khóe miệng, trước khi hắn nổi giận cao giọng trả lời: “Bệ hạ minh giám, dân nữ đã có phu quân, dân nữ phải thủ tiết vì chàng!”

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi truy vấn: “Được, được, vậy trẫm nên thưởng ngươi cái gì đây? Hả?”

Ta dập đầu sát đất, khó nén chờ mong nói: “Bệ hạ khai ân, cầu ngài thưởng bạc cho dân nữ! Dân nữ muốn về nhà làm đậu hũ.”

27.

Hoàng đế thật sự đã thưởng bạc cho ta, và… Một đền thờ trinh tiết. Ta và tỷ tỷ ra khỏi cửa cung ngồi lên xe ngựa.

Tỷ tỷ che miệng khóc suốt dọc đường, thấp giọng mắng: “Quá khinh thường người khác! Ta lập đền thờ trinh tiết bà nội ngươi, tên cẩu hôn quân đáng bị trời phạt này……”

Ta lại cảm thấy việc này rất tốt. Ta có tiền, ta thủ tiết, có đền thờ do Hoàng đế ban thưởng, bọn lưu manh mười dặm tám hướng cũng không dám lỗ mãng.

Vì vậy ta bắt đầu đếm bạc: “Tỷ tỷ, tỷ nói chút bạc ấy có đủ mở cửa hàng đậu hũ hay không? Hoàng đế cũng quá keo kiệt rồi…”

Tỷ tỷ lập tức khóc lớn hơn. Kết quả vừa ra khỏi thành, xe ngựa đột nhiên bị chặn lại. Tỷ tỷ cuống quít ngưng khóc, lau mặt, khẩn trương nghe động tĩnh bên ngoài.

Một lát sau, tùy tùng vén rèm xe thấp giọng nói: “Lý cô nương, là lão phu nhân Trấn Bắc tướng quân phủ muốn gặp ngài.”

Lão phu nhân? Mẫu thân của Tướng quân? Tỷ tỷ luống cuống nắm chặt tay, do dự nhiều lần cuối cùng vẫn xuống xe ngựa.

Ta không đi theo, vén rèm lên một khe hở, nín thở ngưng thần nghe hai người bọn họ nói chuyện. Tỷ tỷ khẩn trương đến mức nói chuyện lắp bắp: “Gặp, gặp qua lão phu nhân……”

Lão phu nhân mặt mày hiền lành, mỉm cười hỏi: “Ngươi chính là Thư Vân sao?”

Tỷ tỷ theo bản năng giải thích: “Phu nhân, ta và Tướng quân không có……”

“Ta biết.” Lão phu nhân ngắt lời nàng, chủ động nắm tay nàng: “Khánh Ca nhi có viết trong thư, hắn nói, hắn gặp một cô nương tốt mệnh khổ nhưng tâm thiện, hắn muốn mang ngươi về nhà. Đứa nhỏ tốt, xin lỗi con, Khánh ca nhi đã thất hứa rồi. ”

Tỷ tỷ đỏ hốc mắt, cắn chặt môi mới không khóc thành tiếng. Lão phu nhân lau khóe mắt, cẩn thận hỏi: “Con ngoan, con có nơi nào để đi không? Có muốn theo ta về Trường Châu không?”

Tỷ tỷ chần chừ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không được, lão phu nhân, ta còn có muội muội ở đây, ta…… nên về nhà.”

Lão phu nhân thở dài một tiếng, lấy ngân phiếu ra nhét vào trong tay tỷ tỷ, nghẹn ngào nói: “Cầm lấy, không cần từ chối. Đứa nhỏ ngoan…… Không cần trông coi Khánh ca nhi, con sống tốt thì hắn dưới suối vàng có biết cũng an tâm.”

Sau đó lão phu nhân được nha hoàn dìu đỡ chậm rãi xoay người. Lưng của bà đã không còn cao ngất nữa, cả người toát lên vẻ tang thương, lên xe ngựa rời đi.

Chúng ta nhìn hồi lâu, cho đến khi xe ngựa của lão phu nhân biến mất ở đầu phố, bước chân tỷ tỷ nhẹ nhàng trở lại xe ngựa, nắm lấy ngân phiếu kia thành nếp nhăn.

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, chở chúng ta ra khỏi cổng thành. Vừa rời khỏi kinh thành, tỷ tỷ kích động khóc lớn: “Chàng nhận ta, Nhị nha, chàng đã nhận ta, Tướng quân chàng ấy nhận ta…”

Tỷ tỷ cuối cùng đã xác nhận được, Tướng quân thật sự muốn đưa nàng về nhà. Chỉ là, hắn nhận, nhưng nàng không dám nhận.

Ta ôm tỷ tỷ vào lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng nóng vội, nhanh thôi, chúng ta sẽ sớm gặp lại lão phu nhân.”

28.

Cuối cùng ta và tỷ tỷ quyết định quay về Phụ Châu. Nơi này có đệ đệ của chúng ta, hắn còn nhỏ, không gặp được các tỷ tỷ sẽ khóc.

Mà phần mộ của mẫu thân chúng ta dự định sẽ dời đến đây, mở miệng quan tài một lần nữa nhập táng bà.

Mẫu thân vốn không thích quê hương tràn ngập đau khổ kia, không bằng đoàn tụ với chúng ta. Đền thờ trinh tiết theo sát phía sau, được dựng ở trên đường lớn, chọc cho tỷ tỷ mỗi ngày đều phải đến cắn một miếng.

Ta dựa vào chút bạc Hoàng đế cho mở một tiệm đậu hũ. Nơi này có quá nhiều cô nhi, ăn mày, nữ tử lưu lạc đến đây, cùng với những quân binh thiếu tay gãy chân, ta muốn bọn họ cũng được sống tốt.

Tiệm đậu hũ của ta kiếm được không nhiều lắm, cũng may bọn họ cũng không đòi hỏi gì nhiều. Đơn giản chỉ cần ba bữa ấm no, có một bộ quần áo che thân, có một chỗ ở chắn gió là được.

Ta vẫn bán từng miếng đậu hũ như trước, tích góp từng đồng, xây thiện đường, dựng lều cháo. Thúy Hồng Lâu bị dân binh đốt, tú bà bị loạn côn đ ánh chet, các cô nương chịu khổ có người về nhà, có người ở lại, cùng ta bán đậu hũ, dệt vải.

Ta và một đám thảo dân như cỏ rác, như heo chó, cuối cùng lại quật cường sống như những cây lúa mì, tầm thường nhưng có thể nuôi sống được cả một thành. Cuối cùng, nghênh đón hạnh phúc một mùa bội thu.

Không lâu sau, kinh đô truyền đến tin vui. Dận thân vương bức vua thoái vị thành công, ch ém đầu tên Hoàng đế xui xẻo kia, đăng cơ làm đế.

Chuyện đầu tiên sau khi nhậm chức chính là thực hiện lời hứa chia tiền chia ruộng, bắt giữ một đám tham quan ô lại, cướp đoạt núi vàng núi bạc chia cho người nghèo. Ta và tỷ tỷ lĩnh một miếng đất lớn, sắp làm ta vui đến đ iên rồi.

Chỉ tiếc ta đi đứng không tiện, bằng không nhất định phải lấy cuốc đào đất. Đến mùa đông, ta lại dễ mệt mỏi hơn. Tỷ tỷ đã từng điềm đạm nho nhã giờ biến thành bộ dáng của ta, trên đường phố thét to bán đậu hũ, tiếng mõ gõ “thùng thùng”.

Ta thì ở nhà dệt vải, thỉnh thoảng trêu chọc hồ nô, rải một vòng hạt hoa bên cạnh mộ phần trong sân. Thi hài của Tướng quân được đưa về, ch ôn cất vào tộc địa. Cuối năm, ta và tỷ tỷ mang quà đến Trường Châu thăm lão phu nhân.

Tỷ tỷ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại bước vào phủ Tướng quân, dâng trà cho lão phu nhân, cung kính gọi một tiếng “Mẫu thân”, đi tế bái Tướng quân.

Lão phu nhân nhất quyết giữ chúng ta ở lại đón năm mới, bắt ăn cho đến khi hai chúng ta béo lên ba bốn cân mới lưu luyến không rời đưa ra cửa, đem bao lớn bao nhỏ chất đầy xe ngựa.

Xe ngựa quá nặng nên đi không nhanh, sau khi trở lại Vĩnh Túc thành, ta mới vừa xuống xe ngựa duỗi lưng một cái, chợt nghe phía trước có tiếng “leng keng” truyền đến, tập trung nhìn lại, thì ra là một đám dân binh đ ập bỏ đền thờ trinh tiết.

Một gã thiếu tướng quân cầm đầu đội mũ sắt màu đỏ, rất chói mắt. Đứng trên đài cao lớn tiếng nói: “Bệ hạ có chỉ, từ hôm nay trở đi, dỡ bỏ tất cả đền thờ trinh tiết, đóng cửa tất cả Tần Lâu Sở Quán, nếu có ý định dụ dỗ buôn bán người đều sẽ bị trừng trị!”

Đúng lúc có gió nổi lên, thổi khiến mũ sắt của hắn tung bay. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười trẻ con, trở về bộ dáng ngốc nghếch trước kia, lớn tiếng hỏi ta: “Có đậu hũ không?”

Ta thu dọn quần áo, cố kìm nước mắt, dắt tỷ tỷ còn đang ngẩn người đi về nhà, nói một câu: “Có, về nhà đi.”

[HẾT]

Chương trước
Loading...